00:25 - 12/08/2015
- Cộc… cộc….. !
Thứ âm thanh khô khốc như gỗ gõ vào cánh cửa ấy giống hệt tiếng của một chiếc guốc gỗ đi trên thềm nhà, và lại cũng giống với tiếng gõ của một chiếc gậy, kiểu gõ cửa cầm chừng như muốn xác định xem có ai đang ở trong nhà hay không.
- Cộc… cộc…. cộc…… !
- …… !
- ………….. !
Tiểu Mai lại càng nắm chặt tay tôi hơn nữa khi gió bất chợt thốc mạnh qua khe cửa tạo thành một tiếng hú ma quái như vọng lại từ cõi a tỳ xa xăm.
Riêng tôi thì lúc này đang đứng đực mặt ra, trong đầu hiện lên vô vàn dấu hỏi to tướng mà không có một dấu chấm than nào để giải đáp cho những suy nghĩ của mình. Gió vẫn thổi mạnh làm cây lá xào xạc, nghe rào rạo kết hợp với tiếng hú, tiếng gõ cộc cộc trước cổng, đã thế lại thêm….
- Gấu….ấuuuuu…….. !
Nếu là người quen, thì sao lại đến gõ cửa vào giờ này, đã 12 giờ khuya rồi cơ mà ? Hơn nữa người quen thì phải biết có chuông cửa bên góc phải trụ cổng chứ !
Nếu là người lạ, thì họ thấy đèn nhà còn sáng, ắt phải cất tiếng gọi mới đúng ? Sao lại gõ cửa những ba lần mà không hề phát ra tiếng nói nào ?
Vậy rốt cuộc là tiếng chó tru giữa đêm lúc này là… sủa ma thật hay sao ?
Và ai đang gõ cửa ? Ai… đang đứng trước cổng nhà Tiểu Mai ?
Đôi lời tâm sự của tác giả
Không biết tự bao giờ mà mình đã có một suy nghĩ rằng, khi đang stress thì tuyệt đối đừng bao giờ vào page truyện của mình. Cũng không biết tự bao giờ, niềm vui viết truyện ngày nào của mình giờ đã trở thành một gánh nặng, cứ hễ dạo một lần qua page là thấy 5% cmt bàn luận truyện, 15% cmt của những bạn an ủi, động viên, trấn an những người khác. Và... 80% còn lại là "đòi chap ", sao lại phải đòi một người khi mà họ không mắc nợ ?
Mình lẩn tránh page là như thế, đã đôi lần mình thử test xem mình là gì trong mắt mọi người. Khi có chap, mình là một thằng viết truyện được chứng kiến hàng ngàn người đi vào đọc, để lại hơn ngàn cái Like và tầm một nửa số đó là "tối nay có chap nữa không ? ", "ngày mai có chap nữa chứ ? " , "viết nhanh lên đi ".
Thỉnh thoảng vào đăng stt giao lưu với mọi người, thì hàng đống các câu hỏi "chap đâu ", "có time rảnh sao không ngồi viết đi, làm trò linh tinh ? ".
Còn khi không có chap, mình đăng thông báo, thì mình là một thằng nhận gạch vì vô số những cmt "thất hứa ", "vô trách nhiệm ", "chán", "nản ", kênh kiệu, chảnh, không cần fan.....
Và nếu không có thông báo, thì lại càng nhận gạch dữ dội hơn nữa !
Lúc ban đầu, viết vì một lời hứa, và bây giờ, viết vì mọi người !
Nhưng mọi người, đâu có vì mình ?
- "Em biết anh muốn giữ lời hứa, nhưng phải giữ sức khỏe trước, rồi mới có thể giữ lời hứa được, và hơn nữa là anh hứa với em, không phải là biết bao người kia ! "
Không biết tự bao giờ, cuộc sống của mình là những chuỗi ngày giống nhau và lặp đi lặp lại.
Sáng thứ hai, mở mắt dậy đi làm với nhiều áp lực công việc, tối thứ sáu thất thểu đi về, tranh thủ tạt qua gặp bạn bè chiến hữu.
Và trọn hai ngày thứ bảy lẫn chủ nhật, là ngồi suy nghĩ phải viết như thế nào, để tối có cái gọi là "chapter " và post lên để mọi người cùng đọc.
Thế rồi lại đến một sáng thứ hai, lại mở mắt dậy đi làm, và rồi lại đến một tối chủ nhật nằm xuống, trước khi nhắm mắt vẫn còn tiếc nuối vì nhiều dụng ý trong chapter của mình không được ai để ý và bàn luận tới, mà họ chỉ đơn thuần đọc thật nhanh để xem tình tiết nào gây sốc, để rồi lại hỏi.... ngày mai có chap nữa không ?
Rồi công việc thay đổi, nhiều hơn, áp lực cao hơn, ôm việc về nhà làm mà vẫn nghĩ thời gian đâu để mà viết chap ? Đi chơi vẫn còn nghĩ về sớm để mà viết chap, anh em rủ nhậu cuối tuần cũng từ chối để về nhà viết chap.
Nhưng lại nghịch lí ở chỗ, công việc tạo cho mình đồng lương thì mình phải làm là đúng rồi, nhưng viết truyện đến giờ, mình không có lương, cũng không lấy một đồng từ ai. Nếu vậy thì viết là vì cái gì ? Vì cái gì phải tự tạo áp lực cho mình là không thể có hai ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật một cách đúng nghĩa ?
Ừ, vì yêu thích viết truyện, vì muốn thấy sự thích thú của mọi người trong những tình tiết mà mình viết ra. Vì chỉ khi mình ở tâm trạng thoải mái nhất, mình mới có thể viết được.
Thế nhưng tự bao giờ, mọi người đã không còn xem truyện là một món ăn tinh thần nữa, mà đó là một món ăn cần phải có, và không bao giờ là đủ. Ít thì chê, đủ thì muốn thêm, càng nhiều càng ít. Nhưng một món ăn chỉ ngon khi thỉnh thoảng mới ăn, còn ăn mãi thì... nhạt là đúng rồi. Thực khách dễ dàng chê nhạt, nhưng đó lại là một nhát búa giáng vào đầu bếp !
Trong inbox message, trên wall, trên từng status, đại đa số đến 80% là comment đòi chap ? Đúng, các bạn yêu truyện thì muốn đọc nhiều, đó là lẽ dĩ nhiên. Nhưng có còn cách thể hiện lòng yêu truyện nào khác không ? Có cách nào ngoài việc vào đọc rồi ấn like, xong rồi lại comment hỏi chap tiếp theo ?
Nhiều người không biết rằng, những comment hỏi chap mang tính động viên thì ít, mà gây áp lực thì nhiều. Chính vì sự áp lực lên tác giả, và sự muốn có để đọc một cách thật nhanh vô tội vạ, đã tạo nên một hệ lụy không đáng có nhưng không thể tránh khỏi :
Tác giả mệt mỏi, còn mọi người thì biến truyện thành một nghĩa vụ mà mình phải có trách nhiệm là làm việc không ngừng, không lương, không thời gian nghỉ !
Chưa có bao giờ mình nhận được một động thái nào từ phía mọi người là hãy để mình nghỉ ngơi đi, mà toàn là thiếu chap thì đòi, đủ chap thì đòi thêm, và giả như có dư chap ư... ? Chắc chắn sẽ lại đòi nữa !
Mình không trách khi các bạn bảo rằng vì quá thích truyện nên mới làm thế ? Nhưng có cách nào khác để thể hiện điều đó thay vì là đòi chap không ? Luôn luôn có nhiều cách mà ??!!
Vấn đề này đã nói nhiều, và kết quả thì không thu được bao nhiêu. Chỉ có càng nói, càng buồn, vì đó là một vòng xoay không có hồi kết.
Mình chỉ muốn nói rằng, mình viết truyện cho các bạn đọc mà không hề yêu cầu bất cứ gì từ các bạn, thì cũng mong các bạn đừng đòi hỏi bất cứ gì từ mình !
Thôi, vậy thôi... còn muốn nói nhiều nữa, nhưng tự dưng tuột ra đến tay rồi lại trống rỗng, quên mất cần phải nói thêm những gì nữa rồi !
Thèm cảm giác đêm mưa quê nhà, dựng vội chiếc xe đứng dưới mái hiên, nhìn ánh đèn vàng vọt đang tờ mờ vì cơn mưa trắng xóa của mùa hè mà lạnh run. Rồi chốc sau lại đạp xe đi....
Phố phường vắng lặng như tờ.... Trời khuya tịch mịch hững hờ mưa đêm....
Chapter 321 :
Không còn cách nào khác hơn, tôi cắt chặt môi giấu nỗi sợ hãi vào trong lòng nhằm trấn an Tiểu Mai, kéo tay nàng ra ngoài sân.
- Em đứng ở đây ! – Tôi thì thầm khi hai đứa bước ra bậc tam cấp ở sân trước.
- Nhưng…. ! – Tiểu Mai không muốn rời tay tôi, nàng khẽ níu lại.
- Suỵt…. ! – Tôi lắc đầu rồi quay ra phía cổng nhà.
Cánh cổng màu đen đầy yêu quý thuở nào, đã từng làm xao xuyến con tim tôi không biết bao nhiêu lần, cũng từng khiến tôi trốn chạy hồi năm trước, mọi thứ đều vẫn quen thuộc nhưng sao khuya hôm nay lại trông xa lạ, u ám và ma quái quá cỡ thợ mộc. Căng mắt nhìn về phía trước, tôi thu nắm đấm lại, đưa mục quang thẳng vào cổng với hi vọng không bỏ sót qua bất kì chi tiết bất thường nào xuất hiện.
Tiếng gõ cửa cộc cộc vẫn vang lên từng hồi đứt quãng, và gió rít lên nghe lạnh cả sống lưng.
- Hú….viu….viu… cộc… cộc… cộc… !!!
Nếu không phải là Tiểu Mai đang đứng sau lưng tôi và cần một chỗ dựa, nếu tôi không phải là người đàn ông duy nhất trong nhà này thì thề có trời đất là chỉ cần “bản hợp xướng” kinh dị kia mà vang lên thêm một lần nữa thì tôi sẽ lăn đùng ra ngất xỉu ngay tắp lự.
- “Bình tĩnh…Nam…bình tĩnh… Tiểu Mai đang sợ.. mày sợ nữa thì lấy gì mà…. ! “
Đặt trường hợp là trộm, tôi còn có năm phần tự tin rằng mình có thể hạ gục được hắn, nhưng nếu trường hợp tên trộm này có mang vũ khí thì chưa chắc tôi có thể giành lợi thế trong đêm tối.
Nhưng nếu là …ma thật thì sao ?
- “Không…không thể có ma trên đời được.. ! “ – Tôi toát mồ hôi tự trấn an mình.
Bằng một nỗ lực mạnh mẽ, tôi thu nắm tay lại, khẽ quay nhìn Tiểu Mai đang thất thần tựa cửa lúc này, tôi cố hé môi cười mà cũng chả rõ là mình có đang mếu hay không, rồi gật đầu với nàng. Tay run run, tôi đặt tay mình lên khóa cổng bằng sắt lạnh lẽo, tựa hồ lúc này đầy âm khí.
- Keng….Uỳnh ! - Tôi… đưa tay giật khóa cổng rồi đạp tung béng nó ra.
- Viu…viu…….. !
Trước mắt hai đứa tôi lúc này là con đường trước nhà tuyệt nhiên không một bóng người qua lại, gió thổi từng hồi mạnh mẽ cuốn bay những bọc nylon và mẩu giấy vụn trên mặt đường bay tứ tán. Thoáng hoang mang vì không có người lại có tiếng gõ cửa, tôi theo phản xạ ngước nhìn lên vị trí phát ra tiếng động ở cánh cổng sắt thì phát hiện ra… thủ phạm của trò giả thần giả quỷ tự nãy giờ.
- Ha ha…. ! – Tôi sũng người lại mất mấy giây rồi bật cười khanh khách.
- Gì… gì vậy anh ? Anh Nam ? – Tiểu Mai hoang mang hỏi tôi, vì có lẽ nàng còn đang tưởng tôi bị ma nhập mất rồi nên mới phá ra cười giữa đêm hôm khuya khoắt.
- Em ra đây xem này ! – Tôi tủm tỉm nhìn nàng như để trấn an, không hề phát hiện ra là mồ hôi mình đang ướt đẫm cả lưng áo vì cú căng thẳng thần kinh cực độ vừa rồi.
Đợi cho Tiểu Mai đã líu ríu đứng nép sau lưng mình rồi, tôi mới cười chỉ tay lên trên phần song sắt kế bên trụ cổng.
- Em nhìn đi, “nó “ gõ cửa đấy !
- Ôi….. ! – Tiểu Mai nhìn theo hướng tôi chỉ rồi nàng thở hắt ra nhẹ nhõm.
- Thấy chưa, trên đời làm gì có ma ! – Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột.
- Ai mà ngờ được như vậy đâu chứ… ! – Tiểu Mai bĩu môi, trông nàng đã bình tâm trở lại.
Đại loại có thể giải thích tiếng gõ cửa bí ẩn không người vừa nãy là như vầy, như đã nói thì từ chiều đến giờ bầu trời bất chợt mây đen vần vũ và gió thổi khá mạnh, chỉ lạ lùng ở chỗ là trời lại không mưa. Và trong khi tôi với Tiểu Mai còn đang tán chuyện trong nhà về cái vụ con chó nhà nào đó trong khu này bỗng dưng lên cơn sủa inh ỏi thì ở ngoài đường, những cơn gió báo hiệu mùa mưa sắp bắt đầu đã thi nhau thể hiện trình độ bay nhảy mạnh mẽ của mình. Gió mạnh đến nỗi thổi tung những thứ linh tinh ở trên mặt đường như rác rứa, bọc nylon, hoa lá hẹ bay tùm lum từa lưa.
Và hài hước làm sao khi mà có thể trẻ em ở khu phố này có cái tật chơi diều xong rồi quăng luôn ngoài đường chứ chả đem lại vào nhà để mai chơi tiếp. Hậu quả là con diều đứt dây của một ông mãnh nào đó quẳng lại ngoài đường đã nằm chỏng chơ trên phố, để rồi khi được các “thần gió” đưa đẩy, con diều tự động bay cao bay xa và… mắc luôn vào thanh sắt cổng nhà Tiểu Mai. Ngẫu nhiên làm sao khi thanh tre làm khung diều lại hướng phần mũi về phía mặt bằng của cổng, thành thử ra cứ mỗi khi gió thổi đến là phần mũi tre đều va đập với cổng sắt, tạo ra một thứ âm thanh gần giống với tiếng gõ cửa.
- Cộp… cộp…viu…viu….. ! – Trước mắt hai đứa tôi, con diều vẫn đang mắc kẹt vào cổng, và cứ mỗi lần gió thổi qua là nó lại rung lên bần bật rồi đập vào cửa phát ra âm thanh.
Đến lúc này thì tôi cười cười, nheo mắt quay sang Tiểu Mai trêu:...