00:25 - 12/08/2015
Chầm chậm bước về phía nhà bếp, tôi điếng hồn khi tiếng nước chảy đang vang lên tí tách trong bồn tắm, và chỉ khác lần này là… cửa phòng tắm hé ra một chút, đủ để tôi biết là Tiểu Mai không có trong đó.
Nếu là bình thường thì tôi đã có thể cất tiếng gọi Tiểu Mai cho đỡ nhọc, thế nhưng có lẽ do ảnh hưởng từ cơn ác mộng khi nãy mà bây giờ cổ họng tôi như nghẹn ứ lại. Vì tôi có một nỗi sợ, nỗi ám ảnh mơ hồ rằng nếu như giờ đây tôi mà cất tiếng gọi thì sự việc sẽ xảy ra đúng y chang như trong cơn ác mộng khi nãy vậy.
Thế nên tôi quyết định mở bật cửa phòng tắm ra để xác định lại một lần nữa.
- Vụt…. ! – Phòng tắm hoàn toàn không có ai, chỉ có hơi nước nóng đang bốc lên từ bồn tắm làm mờ gương soi trên tường, mực nước trong bồn đang dần hạ xuống theo lỗ thoát nước.
Hít một hơi dài, tôi nín thở bước lại lên phía cầu thang, thầm kinh sợ khi sự việc xảy ra giống hệt cơn ác mộng khi nãy. Vì lúc này tôi cũng vừa nghe có tiếng nước chảy xong, cũng đang rón rén bước lên cầu thang, chỉ khác là ở hiện thực, tôi không nghe có tiếng nói của Tiểu Mai từ phòng tắm và cũng không nghe có tiếng mở khóa lách cách từ bên trên.
Bước thật chậm, tôi nghe tim đập binh binh trong lồng ngực, thầm nghĩ trong cả căn nhà này, chỉ có một nơi mà tôi chưa hề đặt chân vào, đó chính là phòng riêng của Tiểu Mai. Chợt nhớ lại lúc chiều, khi tôi có ý định muốn vào phòng nàng để xem thử thì nàng khá bối rối và từ chối ý định của tôi.
- “Biết đâu.. biết đâu…. Có đến hai Tiểu Mai đang ngồi trong phòng thật… biết đâu…. ! “
Đưa mắt nhìn thẳng lên cầu thang, khi đã chắc chắn là không có bóng người nào đang mở cửa sân thượng lách cách như trong mơ, tôi cắn môi một lúc rồi quyết định… đẩy cửa phòng Tiểu Mai một cách bất thần và đột ngột.
Chốt cửa phòng nàng đã bị hư, thế nên tôi chỉ cần đẩy nhẹ là cửa phòng đã bung ra, và trước mắt tôi lúc này là…..
- Ahhhhhh……… ! – Tiểu Mai hốt hoảng giật lấy tấm khăn trên giường che người lại, rồi tiện tay ném luôn chiếc gối về phía tôi đang đứng.
- Vút….. uỵch !
Mặt tôi đơ ra vì bất ngờ, nên không kịp né chiếc gối trờ sát trước mặt, và ngay sau đó, tôi ngã oạch ra trước cửa phòng rồi đập luôn đầu vào tường sau lưng.
- Anh… đóng cửa lại… đồ……. ! – Tiểu Mai thét lên.
- Ừ… ừ…… ! – Tôi lúng búng ngồi bật dậy, quên cả cơn đau sau đầu.
- Nhắm mắt lại…. ! – Nàng giận dữ.
- ……… ! – Không dám hó hé nửa lời, tôi vội nhắm mắt rồi với tay quờ quạng trúng cái tay nắm cửa, kéo cánh cửa phòng lại.
Chạy luôn một mạch xuống phòng khách, tôi ngồi phịch xuống dưới ghế salon mà mồ hôi hột lại vã ra. Quên cả cơn ác mộng vừa nãy, tôi lúc này còn thất kinh hồn vía hơn nữa, vì… vào phòng con gái trúng lúc người ta đang thay đồ, phen này thì tôi không bị nàng treo cổ cũng lãnh nguyên mấy cú véo đau điếng vào hông là cái chắc.
-“ Trời ơi… sao mình ngu vậy trời… sao không gõ cửa hở trời…. ! “
Một lát sau, Tiểu Mai lạnh lùng bước xuống cầu thang, khí lạnh toát ra như tử thần đang đi đoạt mạng, và tôi thì co rúm người lại như một chú mèo con tội nghiệp. Nàng ngồi xuống trước mặt tôi, áo quần đã chỉnh tề, áo pull quần short như khi nãy. Mái tóc hãy còn ướt và hương thơm nhẹ đưa thoang thoảng, chứng tỏ nàng mới tắm xong, hèn gì phòng tắm lúc nãy tôi vào vẫn còn hơi nước. Ấy vậy mà chỉ vì tôi thần hồn nát thần tính bị cơn ác mộng khi nãy ám ảnh nên đã… làm hành động rồ dại đầu tiên trong đời, đó là đạp cửa phòng con gái mà xông vào như đội đặc nhiệm SWAT công phá căn cứ tên trùm khủngbố Binladen.
Tiểu Mai im lặng một hồi, tôi lại nghe tim mình đập binh binh hơn nữa, mồ hôi lại túa ra, từng giây tích tắc trôi qua như từng thời khắc tôi hoảng sợ đợi tử thần đến lặt đầu rước về âm phủ.
Giây lát sau, Tiểu Mai trầm giọng hỏi:
- Anh… sao lại vào phòng em… ?
- Ừ… anh xin lỗi…… ! – Tôi muốn giải thích thật nhiều, nhưng càng nghĩ càng thấy nếu đem lí do là do gặp ác mộng nên mới làm vậy thì tôi lại càng thấy cái lí do đó nó rõ là củ chuối gì đâu, nên không biết làm gì hơn là đành cúi gằm mặt xin lỗi.
Tiểu Mai nhìn thẳng vào mắt tôi, nàng hỏi, giọng có phần hơi nhỏ lại:
- Anh… anh đã thấy gì chưa…. ?
- Không… không có…. Chưa thấy gì cả ! – Tôi hoảng hốt, vội chối đây đẩy.
Tiểu Mai thoáng đỏ mặt, đôi gò má ửng hồng lên rồi nàng nhíu mày:
- Đừng dối… em hỏi lại một lần nữa, anh… đã thấy gì chưa ?!
Đối diện với ánh mắt băng sương nguyệt lãnh như muốn nhìn thấu tâm can của Tiểu Mai, tôi đành thở hắt ra, gãi đầu lúng búng thừa nhận:
- Ừ… thì có thấy… chút chút…… !
Nào ngờ tôi vừa nói xong thì Tiểu Mai đã giận dữ :
- Anh… tôi đánh chết anh… đồ dê xồm….. hức….hu…..!
- Au da…….. ! – Tôi rú lên thống thiết vì cú nhéo siêu đau. – Em bảo anh nói, anh bảo không thấy thì em không tin….ahhhh… anh nói thấy thì em lại đánh anh…. Thế thì… ahhhh…. !
Mặc kệ cho tôi phân trần, Tiểu Mai nửa xấu hổ nửa tức giận, ánh mắt như đã long lanh ngân ngấn nước, đôi gò má cao kiêu hãnh lúc này hồng rực lên, vẫn đánh tôi không ngớt tay. Nhưng rõ là nàng đánh yếu xìu, ngoại trừ cú nhéo kinh điển thì nàng đấm thùm thụp vào lưng tôi mà chẳng có tí lực nào.
Thế nhưng tôi đâu có dám chống cự, mặc nàng đánh cho… thỏa thích, bởi dù gì thì tôi rõ là đã sai rành rành ra đấy rồi. Ai đời lại vào phòng con gái mà không gõ cửa, bị thế này là còn nhẹ lắm rồi. Thoắt sau, Tiểu Mai chậm tay lại vì mệt, giọng nàng cũng nhỏ dần, rồi buông thõng tay dựa luôn ra ghế, nhìn tôi qua khóe mắt :
- Anh… hay lắm, không biết lịch sự là gì hay sao ?
- Xin lỗi… anh không cố ý…. ! – Tôi lí nhí cúi gằm mặt.
- Hừ, không cố ý ? Không gõ cửa, mở thật nhanh rồi xông vào, không cố ý thì là… cố tình à ? – Nàng hừ nhạt, gương mặt vẫn chưa hết ngượng ngùng.
- Em… để anh giải thích đi, có lí do mà… rồi xong muốn làm gì anh cũng được ! – Tôi xấu hổ như thằng tội đồ thứ thiệt, lại càng nói thật nhỏ hơn nữa.
Tiểu Mai vẻ như không tin lời tôi nói, nên nàng chỉnh ướn mắt bướng bỉnh:
- Tôi cho anh giải thích, để xem lí do gì, còn không hợp lí… tôi… treo cổ anh lên trước cổng cho xem !
- Hầy… em cứ dọa treo cổ hoài… có ngày anh bị thật bây giờ ! – Tôi thở hắt ra.
Nào ngờ tôi vừa vô tình buột miệng ra câu nói này xong thì Tiểu Mai đã cắn môi bối rối, hàng mi dài giãn ra không còn vẻ tức giận nữa:
- Em… em chỉ nói thôi… không có bị đâu !
- Ừm… thế giờ nghe anh nói nè… thật ra…. ! – Tôi gật đầu.
Chỉ hạ mình biết lỗi được đúng một giây, liền ngay sau đó thì Tiểu Mai lại nghiêm nghị trở lại, nàng khoanh tay trước ngực:
- Anh giải thích đi !
- Thật ra…… !
Vậy là chẳng đặng đừng, tôi đành kể hết sự thật toàn bộ mọi việc từ tối đến giờ, từ lúc tôi lên phòng học bài rồi ngủ quên, gặp ác mộng sau đó xuống nhà dưới, tình huống đưa đẩy suy nghĩ nên tôi mới trong lúc không tỉnh táo mà rồ dại xông vào phòng Tiểu Mai. Lúc ban đầu, tôi kể đến đoạn học bài mà ngủ gật thì Tiểu Mai đã lộ rõ vẻ bực mình, thế nhưng càng về sau, khi tôi tường thuật lại từng chi tiết trong cơn ác mộng vừa nãy thì vẻ giận dữ của Tiểu Mai đã dần mất đi theo từng lời nói của tôi, mà thay vào đó là nét mặt lo lắng pha lẫn sợ hãi.
- Như vậy đấy… vì như vậy anh mới dại dột… ừm… ! –Tôi thở hắt ra, kết thúc câu chuyện của mình.
- Ghê……. !
Câu chuyện của tôi kết thúc cũng là lúc tôi nhận ra Tiểu Mai đã ngồi thật sát vào người tôi tự lúc nào, nàng nép sát đến mức tôi cảm nhận rõ được tim nàng cũng đang đập binh binh giống hệt mình lúc này. Hóa ra tiểu thư lạnh lùng nhà tôi cũng biết sợ ma cơ đấy !
Quên cả trách tôi vì chuyện vừa nãy, Tiểu Mai kéo tay tôi thủ thỉ:
- Có khi nào... là điềm báo không anh… ?
- Không đâu… do anh nghĩ nhiều về nó nên gặp ác mộng thôi… ! – Tôi cố trấn an nàng, nhưng thật tình là vẫn chưa hết sợ vì giấc mơ lạ lùng đó.
- Eo ơi… em đời nào lại xô anh xuống cầu thang đâu chứ… thương còn không hết ! – Tiểu Mai ngả đầu vào lòng tôi nói khẽ.
Thế là tôi tự dưng đâm ra xúc động cực độ, vì Tiểu Mai chưa giết tôi do cái tội vô sỉ mặt dày xông thẳng vào phòng nàng đã là phước ba đời, ấy vậy mà giờ đây nàng lại còn tựa sát vào tôi mà thủ thỉ thế này thì… ai mà không yêu cho được.
Khoác tay qua vai nàng, tôi mỉm cười:
- Em đừng lo, có gì anh cũng bảo vệ em hết !
- Ừa… mà anh mơ ghê quá… ! – Tiểu Mai lo lắng.
Đang định nói gì đó để trấn an nàng, chợt tôi sực nhớ ra một dấu hỏi to tướng vừa vụt ra trong lúc tôi còn đang sợ hãi rón rén lên cầu thang khi nãy mà buột miệng hỏi ngay:
- Hỏi vui chứ… em mà có chị em song sinh như hồi nãy anh mơ thì sao nhỉ ? Có đến hai Tiểu Mai, chị em sinh đôi… hây dà…….. !!!!
Chapter 320 :
Sau câu hỏi của tôi, Tiểu Mai khẽ khựng lại một chút rồi nàng vuốt tóc khẽ cười:
- Không, chị em song sinh gì chứ, anh chỉ có mình em là Tiểu Mai thôi đấy !
- Ừm, tại nãy anh mơ thấy vậy nên hỏi vậy thôi, chứ nếu mà có thêm một người giống em thì mệt lắm á ! – Tôi gật gù.
- Hứ, giống em thì làm sao ? Anh lộng giả thành thật à ? – Nàng bĩu môi.
- Bậy… ý anh là xem mấy phim có chị em sinh đôi ấy, nhầm nhọt rắc rối lắm ! – Tôi gãi đầu cười cười.
- Hì, nhầm gì chứ, trên thế gian này mỗi em mới có hương hoa bạch mai thôi, anh sợ nhầm được à ?
- Hay thế, ngoại em không tặng cho ai khác à ?
- Dĩ nhiên là không rồi, bạch mai biểu trưng cho cốt cách quý phái mà !
- Em quý phái á ?
- Anh nói chứ em không nhận à nghen !
- Uầy, anh cũng không vừa đâu nhá, đừng có mà xem thường, cả họ nội lẫn họ ngoại anh đều có tiếng tăm lắm đấy !
- Vậy à ? Sao em không nghe mọi người nói gì hết ?
- Thì… chỉ nổi tiếng trong xóm, còn ngoài xóm ai mà biết được, hê hê !
- Quỷ, nghi nghi rồi !
- Cơ mà….. !
- Hi hi, em sắp biết anh nói gì rồi !
- Nói gì ?
- Ý anh định bảo, nhờ dòng họ mà mới sinh ra nhân tài kiệt xuất như anh chứ gì ?
Tiểu Mai khúc khích cười mà tôi nghe như sấm động Nam bang, nhưng cố làm bộ bình tĩnh không để tâm đến lời trêu chọc như đi guốc trong bụng mình của nàng, tôi húng hắng giọng:
- Bậy… ý anh là … ba anh giỏi, nên anh cũng giỏi !
- Em biết, nhưng ba em cũng giỏi không kém nhé ! – Tiểu Mai khẽ véo má tôi.
- Vậy à ? Ừ thì… vậy nên em mới giỏi chứ ! – Tôi khụt khịt mũi thừa nhận.
Tiểu Mai lại bật cười, nàng lắc đầu nói:
- Nhưng ai cũng bảo em giống mẹ em cả, ba em cũng nói y như vậy !
- Là sao ? – Tôi ngẩn người thắc mắc.
- Anh thấy em ra sao ? – Nàng hấp háy mắt.
- Ừ thì… xinh xắn, giỏi giang ! – Tôi trả lời.
- Vậy thì mẹ em còn hơn thế nữa cơ, mẹ xinh đẹp lắm, lại giỏi nữa !
- Ghê thế ?
- Chứ sao, anh mà gặp mẹ em thôi là thấy bị áp đảo liền, mẹ nói chuyện sắc sảo lắm, lại rất đẹp !
- Ha, thế ba em sao mà cưới được mẹ em hay vậy ?
- Em cũng không biết, chắc do ba giỏi, với biết lo cho gia đình !
- Vậy lúc mẹ em quen biết ba em thì sao ? Có gì kể cho anh nghe với !
Tiểu Mai nheo mắt hỏi:
- Anh nghe làm gì ?
- Thì… học hỏi ! – Tôi cười đáp.
- Ba em nói… anh giống ba hồi nhỏ lắm !
- Hả ?
Trông thấy tôi đần mặt ra thắc mắc, Tiểu Mai nhíu mày nói:
- Em cũng không rõ, ba chỉ nói là nhìn anh thì ba thấy hình ảnh của ba ngày xưa !...