Ring ring
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 14064
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
00:25 - 12/08/2015


Chỉ trừ một lí do duy nhất, đó là cô gái ấy biết được ngày nào ông Hai cũng chạy qua đoạn đường này, vào thời điểm này.

Nhưng không thể trách ông Hai được, bởi nếu ma quỷ là có thật thì chúng hẳn có thuật nhiếp hồn, có thể là con người mụ mê đi không còn tỉnh táo như ngày thường nữa.

Ông Hai lúc này không mảy may nghi ngờ gì những lời cô gái nói, mà trái lại ông còn chủ động bắt chuyện:

- Chừng nào gần đến nhà thì con báo để bác biết nhé !
- Dạ, cũng gần đến rồi đó bác ! – Cô gái thoáng mỉm cười u tịch.
- Ủa, nhanh vậy à ? – Ông Hai ngạc nhiên.
- Dạ, đây nè, đến rồi bác ơi ! – Cô gái gọi giật.

- Đến đây được rồi, con cảm ơn bác nha !
- Sao được ? Để bác đưa con vào tận nhà chứ, chân con bị đau mà !
- Dạ không sao đâu, con tự đi vào được, gần mà !
- Ừm… vậy con cẩn thận đấy !
- Dạ, cảm ơn bác nhiều !

Vậy là ông Hai đưa cô gái đến tận nhà, nhưng không vào luôn bên trong mà chỉ dừng lại ở đầu ngõ. Đó là một con đường mòn dài và hẹp, xung quanh là những rặng cây bạch đàn đang xì xào trong gió, màn đêm cô liêu lạnh lẽo càng làm tăng thêm không khí u ám của buổi đêm, khi mà dương khí suy giảm và âm khí cực thịnh.

Ông Hai đứng nhìn nhân ảnh cô gái đi xiêu vẹo trong gió, mái tóc bay lưa thưa theo từng đợt không khí lạnh thổi qua, mãi đến khi trong thấy cô gái khuất sau một mái nhà tranh có ánh đèn dầu thấp thoáng thì ông mới tặc lưỡi đạp xe đi tiếp.

Và câu chuyện sẽ không có gì để kể tiếp nếu như ông Hai không còn gặp cô gái ấy thêm lần nào nữa. Sự thật đi ngược lại như thế, hàng đêm cứ đúng 3 giờ, ông Hai vẫn đạp xe một mình để vào rừng lấy củi. Và trên đường đi, ông Hai thỉnh thoảng vẫn chở cô gái đang đứng đợi ông ven đường về lại đầu ngõ. Lần nào cũng vậy, cô gái không cho ông vào nhà vì lí do đêm hôm khuya khoắt, mẹ cô sẽ không đồng ý có đàn ông lạ mặt vào nhà.

Lí do tại vì sao ông Hai cứ tiếp tục chở cô gái đi thì không một ai hay biết, và họ cũng không dám biết vì sợ mang tiếng là phải tội với “người âm “. Mọi sự cứ thế tiếp diễn, ông Hai trên đường đốn củi về cho gia đình vẫn luôn tiện đường đưa cô gái ấy về đầu con ngõ đầy những hàng cây bạch đàn. Gia đình ông, cả vợ lẫn con đều không lấy làm thắc mắc gì khi mà lượng gỗ ông Hai mang về ngày một nhiều hơn bình thường, mà theo lời ông là có người tốt chỉ chỗ cho ông nên đốn chỗ này, chỗ kia sẽ được dễ dàng hơn. Ông Hai vẫn đưa cô gái về nhà, cô gái ấy luôn chỉ ông hai nơi có gỗ tốt như là một cách trả ơn, sự vẫn diễn ra đều đặn như thế.


Chapter 322 :

Cho đến một hôm mùa hè nọ, đêm đó trời mưa rất lớn, và ông Hai sau một hồi chật vật đạp xe cũng có thể đưa được cô gái đến đầu ngõ:

-Vậy con chào bác nha… chà, trời mưa lớn quá !
-Con đem áo mưa vào theo đi, sẽ bị ướt đấy ! – Ông Hai đưa tay cởi áo mưa ra khỏi người.
-Sao được ? Bác còn đi tiếp nữa mà ? – Cô gái ngạc nhiên.
-Không sao, thân lính chịu nắng mưa quen rồi, có khi còn khỏe thêm ấy chứ, con cứ mang áo mưa vào đến nhà, bị cảm thì khổ ! – Ông Hai vừa nói vừa đưa tay vuốt nước trên mặt.

Nghe đến đây thì cô gái thoáng lộ vẻ xúc động, ngập ngừng nhận chiếc áo mưa từ tay ông Hai, cô gái nói:

-Vậy… sáng mai bác đến nhà con nhé, ở cuối hẻm này để… trả lại áo mưa… cho bác !
-Ừ, thế bác đi đây, con vào nhà cẩn thận ! – Ông Hai gật đầu rồi vội quay xe đi, không để ý ở đằng sau mình hình như cô gái đã không còn ở chỗ cũ nữa.

Sáng ra, ông Hai chở hàng ra chợ giúp vợ xong thì trở về nhà làm vài việc lặt vặt, nhưng đến khi ông lôi mớ củi vừa đem về hồi đêm thì chợt nhớ ra là sáng nay ông có hẹn đến nhà cô gái nọ. Vậy là ông lại lọ mọ đạp xe đi sau khi việc nhà đã xong xuôi.

Con đường sau mưa khá ẩm ướt và có nhiều lá bạch đàn rơi rụng, dù mặt trời ló dạng đã đủ đưa những tia nắng trong veo xuyên qua từng tán lá cũng vẫn không làm mất đi nét vắng vẻ, tịch mịch của khu rừng. Ông Hai sau một hồi theo sự hướng dẫn lúc đêm qua của cô gái đã tìm được đến căn nhà tranh lụp xụp nằm ở cuối đường. Đựa xe đạp vào một gốc cây bạch đàn, ông định đưa tay gõ cửa thì chợt nhận ra nhà tranh vách nứa thì làm gì gõ cửa được, bèn cất tiếng gọi:

-Có ai ở nhà không ?
-……… !
-Có ai… đang ở nhà không ?
-……………. !

Gọi thêm vài lần nữa mà vẫn không có ai trả lời, ông tặc lưỡi quay đi chuẩn bị về lại nhà thì cánh cửa bật mở, và trước mắt ông là một bà cụ già bị khòm lưng:

-Chú… chú tìm ai ? Khụ…khụ…. !
-Chào dì, con tìm… tìm con gái dì ! – Ông Hai trả lời, sực nhớ ra là ngần ấy thời gian hằng đêm mà ông vẫn chưa hề biết tên cô gái.
-Nhà này… tôi sống một mình thôi, làm gì có ai nữa… ! – Bà cụ già thắc mắc, vẻ như đã hơi bị lãng tai.
-Lạ vậy ? – Ông Hai giật mình sửng sốt. – Rõ là con gái dì bảo nhà nó ở đây mà !

Bà cụ già lúc này đã nghe rõ hơn, liền ngước mắt nhìn ông Hai thảng thốt:

-Con gái tui…. Chú gặp nó khi nào ?
-Mới tháng trước thôi, ủa… con bé không kể gì với dì à ? – Ông Hai lại càng ngạc nhiên hơn nữa.
-Chú… thiệt là gặp nó rồi à ? – Bà cụ run rẩy.
-Dì nói lạ vậy ? Tui không gặp sao biết nhà con bé ở đây, nó bảo tôi qua đây để trả lại cái áo mưa mà ! – Ông Hai lúc này đã ngờ ngợ về những gì bà cụ già đang nói.

Khẽ lắc đầu không đáp, bà cụ đẩy cửa để ông Hai bước vào nhà, và chỉ tay lên phía tường đối diện, khổ sở nói:

-Con gái tui… chết cũng hơn hai năm rồi, nó bị… đá đè trong lúc vào phố mua thuốc cho tui, đây là bàn thờ của nó !

Vừa nghe thế thì ông Hai giật mình nhìn lên bàn thờ, trên đó quả thực là có di ảnh của cô gái với khuôn mặt giống hệt như cô gái mà ông Hai vẫn gặp từ trước giờ. Nhưng điều làm cả ông Hai và bà cụ già ngạc nhiên, không, phải gọi là bàng hoàng hơn cả đó là… chiếc áo mưa màu xanh của ông Hai cho cô gái mượn hồi đêm lúc này đang nằm chỏng chơ trên bàn thờ.

Di ảnh cô gái như đang cười, nét cười ma mị yêu quái, và chiếc áo mưa hãy còn ướt nước… Bức di ảnh ấy nhìn ông Hai… vẫn đang nhìn…

-Chở con về… kẻo mẹ con mong…. Là những gì cuối cùng mà con bé nói khi được người ta đến cứu… nhưng đã quá muộn… tội nghiệp nó chết trẻ… mà vẫn còn lo cho tôi ! – Bà cụ già khóc rấm rứt.

Ông Hai lặng người đi trước bức di ảnh của cô gái và lời than khóc của người mẹ già đau yếu, và cả trước chiếc áo mưa của mình…

Nửa tháng sau, khi ông Hai đã hoàn hồn trở lại thì mới dám tiếp tục đạp xe vào rừng đốn củi, âu cũng vì kinh tế gia đình nên dù có sợ đến mấy, ông cũng phải cố gắng. Con đường từ nhà đến chỗ cô gái đứng đợi mọi hôm đều rất ngắn, nhưng sao hôm nay ông Hai có cảm giác nó như bị kéo dài ra vô tận. Tránh không hướng mắt mình nhìn về gốc cây bạch đàn ấy như một thói quen, ông Hai nhắm tịt mắt mình định bụng sẽ đạp xe thật nhanh để không phải gặp “cô ấy”.

-Bác ơi… con nè… !

Ông Hai loạng choạng suýt ngã xe khi nghe thấy tiếng gọi của cô gái, và lúc này thì cô ấy rất nhanh đã vụt đến sau xe ông, tủm tỉm cười hờn dỗi:

-Mấy hôm nay bác đi đâu vậy, làm con đứng đợi hoài…. !
-Ừ… không…. ! – Ông Hai lắp bắp, có lẽ đã phát hiện ra vừa rồi cô gái đi nhanh đến cỡ nào.
-Nhanh nào bác, chở con về kẻo mẹ con mong ! – Cô gái nhắc lại câu nói quen thuộc.

Nếu là lúc bình thường, ông Hai sẽ đạp nhanh theo lời cô, nhưng hôm nay, cái câu nói “ chở con về kẻo mẹ con mong “ hệt như một thứ âm thanh vọng lại từ cõi âm, nó khiến guồng chân đạp xe của ông nặng nề như đeo đá. Ông Hai lúc này đã sợ chết khiếp nhưng vẫn không biết phải làm gì, chỉ lầm lũi đạp xe vô định.

Được một lúc sau, cô gái đập vai ông và hỏi:

-Hôm nay bác sao vậy ? Im lặng quá !

Ông Hai không dám quay đầu lại nhìn, chỉ nhắm tịt mắt lại mà lẩm bẩm:

-Tui… tui lạy cô, cô sống khôn thác thiêng… đừng nhát tui nữa… tui còn gia đình, còn làm ăn…. Nam mô a di đà Phật !

Cô gái không còn lên tiếng trả lời ông Hai nữa, giây lát sau, ông Hai chợt cảm thấy phía sau xe mình nhẹ bẫng đi như không hề đang chở một ai, vội quay mặt lại theo phản xạ thì ông nhìn thấy….

-Ông Hai nhìn thấy gì… vậy anh ? – Tiểu Mai hồi hộp hỏi, nàng không hề phát hiện ra là đã nép sát vào người tôi tự nãy giờ.
-Ổng thấy… mặt của người con gái đó to bành ra như một cái mâm vậy… ! – Tôi thở hắt ra.
-Eo ơi…. ! – Tiểu Mai áp mặt vào vai tôi. – Rồi sao nữa …. ?

Hơi buồn cười trước điệu bộ đang sợ hãi mà vẫn tò mò của Tiểu Mai, tôi kể tiếp hồi cuối câu chuyện về ông Hai.

Sau khoảnh khắc kinh hoàng khi biết cô gái đã biến thành quỷ, ông Hai giật mình té oạch ra đường. Cô gái nhảy vụt lên cây bạch đàn, ngửa mặt cười một tràng cười ghê rợn đầy man dại rồi biến mất. Sáng hôm sau, những người đi đường tìm thấy ông Hai đang bất tỉnh ở ven rừng, họ vội gọi nhau đưa ông về nhà. Thế rồi câu chuyện này được kể lại trong ánh mắt thất thần cùng nỗi khiếp sợ tột độ của ông Hai, mọi người hết thảy đều tin đây là chuyện có thật bởi đúng là ở cung đường đó đã từng có một cô gái trẻ chết vì bị đá đè dập nát một nửa thân dưới. Và căn cứ vào vẻ mặt kinh hoảng của ông Hai thì không thể nào là bịa chuyện được.

Đến đây thì tôi tặc lưỡi nói:

-Một thời gian sau, ông Hai hóa điên rồi bắt đầu đi lang thang, sau đó được phát hiện nằm chết tại một băng ghế công viên mà không ai biết lí do vì sao, bà Hai vợ ông cũng từ đó mà cùng con trai bỏ đi biệt xứ…. !

Kết thúc câu chuyện, tôi phì cười nhìn Tiểu Mai:

-Sao thế ? Nãy còn quả quyết là ngồi ở bên kia mà !

Tiểu Mai vẫn chưa hết sợ, nàng nép vào lòng tôi bướng bỉnh:

-Ai bảo anh kể chuyện ma… hic, ghê quá… !
-Thì em thích tin là có ma nên anh mới kể ! – Tôi cười vuốt tóc nàng như dịu dàng trấn an rồi tiếp lời. – Sau đó thì bà bạn của mẹ anh không kể tiếp phần sau vì anh đã la lên um sùm, quăng luôn con rôbô mà bỏ chạy có cờ !
-Hì….. ! – Tiểu Mai gượng cười vì màn bông đùa của tôi.

Rồi tôi hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Tiểu Mai :

-Em cũng lạ nhỉ, rõ ràng là sợ ma nhưng lại thích nghe, là thế nào ?
-Thì… nghe cho biết ! – Nàng phụng phịu.
-Kì lạ, ở nhà mẹ em có kể chuyện ma cho em nghe không ? – Tôi thắc mắc.
-Cũng có, nhưng phần lớn là do bà ngoại em kể lại ! – Tiểu Mai trả lời.

-Có à ?
-Ừa, ngoại em kể nhiều về những truyền thuyết ma quỷ… phần lớn là để dọa mỗi khi tụi em không chịu đi ngủ, nhưng đó là hồi còn nhỏ thôi !
-Thế có đáng sợ bằng chuyện lúc nãy anh kể không ?
-Cũng có… em không biết nữa !
-Thế kể anh nghe chuyện ma làm em sợ nhất đi !
-Ghê quá… kể vầy rồi ai mà dám ngủ nữa trời !
-Thì thức luôn, đằng nào cũng trễ rồi còn gì !

Quả thật là lúc này đồng hồ đã điểm gần 2 giờ khuya, ngoài đường lại càng vắng lặng hơn nữa, tiếng chó sủa nãy giờ cũng đã mất hút, chỉ còn lại màn đêm liêu trai u tịch. Tiểu Mai khẽ nhấp một ngụm trà, rồi nàng chậm rãi nói, mở đầu cho câu chuyện của mình....
« Trước1...3031323334...78Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Chỉ có thể là Yêu
» Yêu không hối tiếc
» Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
» Cửa Tiệm Giặt Là
» Bạn gái của thiếu gia
» Nhẹ bước vào tim anh
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2] v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất