Ring ring
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Đợi anh ở Toronto
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 16051
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:40 - 15/08/2015

Duy chi có món quà của Quân là khiến cho Vi phải mất nhiều thời gian nghĩ ngợi nhất. Quà của Quân phái không quá đắt tiền (vì ngân sách của cô rất, rất có giới hạn), không quá đặc biệt (để tránh gây cho anh những ảo tường không cần thiết), đồng thời cũng không được phép quá tầm thường. Vi lếch thếch xách đống quà vừa mua được đi tới đi lui trước các gian hàng, vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không ra nồi món gì có thể đáp ứng được tất cà các yêu cầu của cô. Vi thoáng nghĩ tới một món quà tinh thần nhẹ nhàng như một đĩa nhạc hay một cuốn sách chẳng hạn, khi bỗng nhiên nhìn thấy cửa hàng sách Indigo trước mặt. Bước vào nhà sách, Vi thích thú nhấc lên một đĩa nhạc không lời. Lướt nhanh qua danh mục các bài trong đó, Vi bỗng thấy tim minh se thắt lại. Toàn là những bài mà cô thích... và Nguyên cũng rất thích. Nhạc piano không lời là niềm đam mê của Nguyên. Trong bộ sưu tập âm nhạc ở nhà anh khi đó, mười đĩa nhạc thi có tới chúi đĩa là piano. Mồi lần đến nhà anh, Vi đều được đắm mình trong thứ âm nhạc êm dịu và du dương đến mức huyễn hoặc đó... Vi khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu. Cô không muốn gợi lại những kỷ niệm mà bấy lâu nay cô đã cố gắng chôn vùi. Nhà sách Indigo này đã chứng kiến lần hẹn hò đầu tiên của cô và anh...
Nhưng đứng tần ngần một lúc lâu trước các giá băng đĩa muôn hình muôn vẻ trong hiệu sách, Vi bất chợt bối rối: cô không hề biết loại nhạc nào là thể loại yêu thích của Quân. Gần hai năm qua, hầu như ngày nào cũng gặp mặt anh, nhưng ngay cả sờ thích giải trí của anh là gì cô cũng không biết. Mà không biết cũng phải thôi, vì ngoài quán ăn hay trường học ra thì cô có bao giờ gặp anh ờ nơi nào khác đâu. Những lần anh muốn rủ cô đi xem phim hay xem ca nhạc, cô đều viện hết lý do này đến lý do khác để từ chối. Mà ở quán ăn, nhắt lại là kiểu quán fast food trong trung tâm thương mại như của anh, thì thứ “nhạc” duy nhất cô vẫn thường nghe hàng này là tiếng chuông điện thoại, còn “cuốn sách” duy nhất ngày nào cô cũng thấy anh cằm trên tay là cuốn thực đơn. Thật ra thì đôi khi cô cũng thấy anh lặt mấy trang Thời báo (tờ báo tiếng Việt của cộng đồng người Việt ở Toronto) vào những lúc rãnh rỗi. Nhưng những lúc như vậy vô cùng hiếm hoi, vì thời gian của anh hầu như gắn liền với cái bếp. Lúc nào không ở trong bếp thì anh phải tính toán sổ sách hay chuẩn bị nguyên liệu cho các món ăn ngày hôm sau... Vi chán nàn bước ra khỏi hiệu sách, tự trách mình sao mà vô tâm đến thế. Cuối cùng, cả đầu và chân đều mệt mỏi, cô ngồi phịch xuống một băng ghế bất kỳ trước mặt. Tình cờ, ngay trước băng ghế mà cô đang ngồi lại là một cửa hàng chuyên bán đồ cho nam giới. Chẳng còn hơi sức đâu mà suy tính, Vi quyết định bước vào cửa hàng đó, mặc dù cũng chưa định hình được trong đầu sẽ mua tặng Quân món quà gì.
Cô bán hàng trẻ măng, với một nụ cười tươi như hoa trên môi, hỏi Vi có cần giúp đỡ gì không. Vi lúng túng nói rằng cô muốn mua quà Noel cho một người bạn. Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu:
- Cửa hàng chúng tôi đang có nhiều mẫu mã mới lắm. Bạn trai của chị bao nhiêu tuổi, dáng người như thế nào, tôi sẽ tư vấn cho chị món quà thích họp.
Vi vội vàng lắc đầu:
- Không phải mua cho bạn trai tôi.
Rồi cô chỉ đại vào một đôi găng tay da đang bày trong tủ kính:
- Tôi nghĩ cái này cũng được.
- Chị thích màu nào? - Cô gái bán hàng hỏi Vi, rồi nhanh nhẹn lấy đôi găng tay từ trong tủ kính ra đặt trước mặt cô.
Vi biết Quân thích đồ da. Anh bảo đồ da thích họp với những người lao động chân tay như anh vì chúng vừa ấm, vừa bền mà lại không cần phải tốn nhiều công chăm sóc, giữ gìn, giặt giũ. “Mỗi năm một lần quẳng ra tiệm giặt cho người ta làm sạch là được rồi”. Vi thường thấy anh dùng một đôi găng tay đen, nên cô bào cô gái bán hàng gói cho cô một đôi màu nâu, để anh thay đồi.
- Chị muốn chọn cỡ nào? - Cô gái lại hỏi.
Vi ngớ ra một lúc. Sau vài giây do dự, cô chi đôi găng tay trước mặt:
-Tôi lấy cỡ này.
Cô còn cẩn thận dặn cô bán hàng xuất gift receipt (hóa đơn quà tặng, không ghi số tiền) thay vì hóa đơn thông thường, bỏ vào hộp quà để đề phòng trường họp anh cần đổi cỡ khác. Nhận gói quà được gói cẩn thận trong lóp giấy trang kim, lại còn được làm đỏm thêm với một cái nơ màu trắng, Vi hài lòng cảm ơn cô gái bán hàng rồi vội vàng bước ra.
Vậy là cô đã hoàn thành nhiệm vụ nặng nề của ngày hôm nay. Vi định bụng sẽ kết thúc ngày mua sắm của cô ờ đây, vì cho dù cô có muốn tiếp tục đi chăng nữa, thỉ các bộ phận trên cơ thể cô cũng sẽ nhất loạt biểu tình phản đối. Nhung nhìn những túi quà to nhò đang xách nặng trĩu trên tay. Vi bỗng nhiên thấy chạnh lòng nhớ bố và em cô da diết. Đứa em trai đáng thương của cô chắc đã từ lâu không có cái cảm giác hạnh phúc được tặng quà. Vi thấy sống mũi mình cay cay. Cô quyết định sẽ mua thêm quà cho bố và em trai, mặc dù cô cũng chưa biết sẽ gửi chúng về nhà bằng cách nào...
Với đống chiến lợi phẩm vừa được bổ sung thêm hai món, Vi yên tâm bước ra khỏi cửa hàng. Chẳng cằn nhìn đồng hồ thì cô cũng biết mình đã lang thang hết cả ngày trong cái trung tâm thương mại rộng lớn này. Khi Vi ra đến bên ngoài, đường phố đã vào đêm. Cả dãy phố bồng bềnh trong biển ánh sáng vàng lung linh cùa những ngọn đèn. Trên đầu cô, nền trời đen thẫm như một tấm áo choàng nhung mềm mại, với điểm nhấn là
vô số những ngôi sao nhò đang lấp lánh, long lanh như những hạt kim cương.
Sáng hôm sau, Vi tự cho phép mình được ngủ nướng thêm nửa tiếng nữa. Mười giờ cô mới phải có mặt ở quán của Quân, nhưng Vi vẫn dậy sớm một chút để giài quyết đống quằn áo bẩn tồn đọng cả tuần vừa rồi. Căn phòng nhỏ của cô bị quên lãng suốt thời gian cô học thi cũng cần phải được dọn dẹp lại đôi chút... Đến khi Vi đã sẵn sàng để chuẩn bị ra ngoài thì Quân gọi cho cô:
- Dậy chưa, công chúa?
- Em dậy lâu rồi. Đang chuẩn bị đến quán đây ạ - Vi vừa trà lời, vừa cười thầm vì cái biệt danh mà anh mới đặt cho cô.
- Dậy sớm vậy sao? Nếu còn muốn ngủ tiếp thỉ hôm nay khỏi cằn tới quán. Em mà mệt thì anh cũng
đâu có yên tâm - Giọng Quân đằy ân cần.
- Em có làm sao đâu mà cần phải nghi - Vi vội vàng gạt phắt đề nghị của anh - Anh yên tâm, nửa tiếng nữa em sẽ có mặt.
- Ok, vậy anh đợi em rồi cùng ăn sáng một thể nhé.
Vi “vâng” một tiếng trước khi cúp máy. Rồi vơ vội chiếc túi, không quên đem theo món quà Noel dành cho Quân, cô lao ra khỏi nhà cho kịp giờ xe buýt. Chạy xe buýt hình như đã trở thành một thói quen khó bò đối với cồ...
Vi cứ đinh ninh rằng Quân đang chờ cô tới quán, nhưng hóa ra anh đang chờ cô... ở ngay trước cửa nhà. Vì vậy, Vi giật thót cà mình khi nhìn thấy anh cất tiếng chào “good morning” với một nụ cười trên môi không thể tươi hơn được nữa.
- Ối, sao anh lại ờ đây?
- Thì anh đến đón em mà - Anh trà lời đơn giàn.
- Sao anh không báo cho em biết trước - Cô nhìn anh vẻ trách móc.
- Biết trước thì đâu có làm cho em bất ngờ được nữa - Anh phì cười.
- Lên xe đi - Anh vừa nói vừa mở cửa xe cho cô - Giờ đi kiếm chút gì ăn đã nhé.
Họ dừng xe ờ một quán Starbuck. Không khí tươi mới của buổi sáng khiến Vi cám thấy thật sảng khoái. Cồ vẫn yêu những khoánh khắc yên bình như thế này biết bao. Cứ mỗi lần được ngồi thành thơi, vừa thưởng thức cà phê, vừa nhìn ngắm đường phố, cô lại như cảm nhận được dòng cháy hối hà của cuộc sống đang cuồn cuộn ngoài kia. Còn Nguyên... anh đang ờ đâu trong dòng chảy đó? Bất giác cô thấy nhớ vô cùng những buổi chiều nắm tay anh lang thang trên những con phố, những khi nga đầu vào vai anh trong rạp chiếu phim, hay những lúc cùng uống chung với anh một ly cà phê nóng bỏng môi...
- Cà phê và sandwich của em đây - Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Vi mĩm cười, nói cảm ơn với anh. Quân đúng là một người chu đáo. Lần nào cũng vậy, Vi chì việc ngồi một chỗ, đồ ăn đã có anh mang đến tận nơi.
- Em được nghỉ Noel mấy tuần? - Nhấp một ngụm cà phê, Quân bỗng hỏi.
- Ba tuần ạ, kỳ nghi bắt đầu tính từ tuần tới - Vi trà
lời.
- Ờ, vậy là tới mồng mười Tây em mới phải đi học - Anh lẩm nhầm tính toán.
- À - Vi sực nhớ ra - Em có quà Noel cho anh đây.
Cô vừa nói vừa mở túi lấy ra gói quà nhò, đẩy về phía anh.
- Trời đất, đã mua quà cho anh sớm vậy sao? Em chu đáo thật đó - Anh xuýt xoa cảm động.
- Hy vọng là anh thích - Vi cười ngượng ngịu, cô cảm thấy như có lời trước niềm vui chân thành và sự cảm động mà cô đọc được trong mắt anh.
- Cứ có quà của em là thích rồi. Cảm ơn em! - Anh vừa nói, vừa mờ chiếc băng buộc quanh gói quà.
Đôi găng tay hơi chật so với bàn tay anh.
“Nhìn trong tủ kính không đến nỗi nhỏ thế này”, cô lẩm bẩm một mình, rồi ngại ngùng cắn môi:
- Thôi để mai em đi đổi lại cho anh...
- Em khỏi lo chuyện đó - Anh vội vàng ngắt lời cô – Để anh tự lo được rồi.
- Cảm ơn em - Anh với tay sang nắm lấy tay cô, nói nhỏ.
- Có gì đâu ạ - Vi lí nhí trong miệng, rụt rè rút tay mình ra khỏi bàn tay anh. Mắt cô dán chặt vào ly cà phê trước mặt, như thể cô sợ rằng nếu ngẩng mặt lên, anh sẽ đọc được vẻ áy náy đang hiện ra trong ánh mắt cô.
Một chút ngại ngùng khiến cà hai cùng im lặng, rồi anh “A” lên một tiếng:
- Anh cũng có quà cho em đây.
- Thế ạ - Vi cố gắng mím cười.
- Có không thích cũng không được từ chối đâu nha
- Anh nói, chìa ra trước mặt Vi một chiếc phong bì - Xin lỗi, sáng vội quá, anh chưa kịp gói lại đàng hoàng.
- Làm gì mà anh phải rào trước đón sau thế - Cô cười - Có quà là thích rồi.
- Em mở ra xem đi - Anh giục cô.
Vi từ tốn bóc lóp keo dán. Trong phong bì là hai tấm vé máy bay có tên cô và tên anh, điểm đến cuối cùng là Hà Nội - Việt Nam. Cô hoảng hốt:
- Sao anh lại làm thế? Đáng lè ra anh phải hòi ý kiến em trước chứ?
Bây giờ thì đến lượt anh phát hoảng. Giọng nói gay gắt của cô khiến cho mặt anh tái đi. Anh sờ vò đầu:
- Thôi mà Vi, nếu anh không làm thế này thì đời nào em chấp nhận.
- Thế anh nghĩ làm thế này thì em sẽ chấp nhận à? - Cô tiếp tục trách móc.
- Cho anh xin lỗi, nhưng mà nhất định em không được từ chối đâu - Anh tha thiết - Anh biết là em rất muốn về thăm bố. Tết Ta không về được thì dịp này là thích họp nhất. Hơn nữa, anh cũng muốn về Việt Nam chơi một chuyến. Từ ngày anh sang đây đến giờ cũng đã mười sáu năm rồi đó.
Im lặng một lát, rồi dường như thấy những lời nói của mình chưa đủ sức thuyết phục, anh nhìn cô buồn rầu:
- Bố em chắc là nhớ em lắm. Em nên về xem tình hình cụ thế nào.
- Không phải là em không muốn về - Cô thở dài - Em định cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, đợi đến khi tốt nghiệp rồi về chơi luôn một thể. Anh cũng biết là mỗi lần về như thế này rất tốn kém.
- Đừng lo - Anh vội nói khi thấy cô định mở miệng
- Mọi chuyện bây giờ cứ để anh lo. Những thứ khác đợi đến khi nào em tốt nghiệp rồi mới nói nha.
- Nhưng... - Vi vẫn còn muốn nói điều gì đó.
- Không nhưng nhị chi cả - Anh cắt ngang lời cô - Cứ quyết định vậy đi. Anh đã chuẩn bị cho chuyến đi này cả năm trời đó. Còn hai ngày nữa khởi hành, hôm nay nghỉ bán hàng một bữa, mình phải lo chuẩn bị đồ đạc, mua sắm chút quà cáp nữa chớ.
Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, kêu thầm trong bụng: “Sao anh cứ phải tốt với em như vậy, Quân ơi”.
Cả ngày hôm đó anh dẫn cô đi mua sắm. Quà cho bố cô, quà cho em trai cô, quà cho gia đình bác Giang (người họ hàng xa đang tạm lãnh trách nhiệm trông nom em trai cô). Mặc cho cô nói đi nói lại rằng cô đã chuẩn bị quà cho bố và em trai rồi, anh vẫn cứ nhắt quyết mua đủ quà cho tất cà mọi người, vì “em mua là việc của em, đây là quà của anh cơ mà”. Rồi một ít mỹ phẩm, để biếu, tặng các bà, các chị họ hàng gần xa hoặc bạn bè cô. Các loại vitamin tổng họp, thuốc đau khớp xương... thì là để bố cô và em cô dùng dần. “Người già uống mấy thứ này tốt lắm đó, còn thì để đề phòng em cần phải mang biếu bà con, họ hàng... hay mấy người cán bộ”, anh hạ giọng ờ cuối câu, chi sợ lờ lời khiến cô tủi thân. Vi cúi đầu, mắt đò hoe nhưng vẫn kiên quyết “em không có nhiều họ hàng, với lại hoàn cánh gia đình em như vậy, mọi người đều thông cảm. Anh mua nhiều làm gì cho tốn kém”. “Mấy khi mình về đâu, không có chút quà thấy kỳ lắm đó”, anh bảo....
« Trước1...1617181920...38Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Về nơi đáy mắt trong
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
» Trường học Vampire
» Trái tim màu hổ phách
» Tôi không phải là công chúa
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Tình yêu Cappuccino
» Tìm lại yêu thương ngày xưa
» Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
12345»
Tags:
bạn đang xem

Đợi anh ở Toronto

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Đợi anh ở Toronto v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất