Insane
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Đợi anh ở Toronto
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 15083
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:40 - 15/08/2015

Cô phải ra sức căn ngăn anh mới chịu tạm dừng danh mục những thứ cần mua sắm, nhưng vẫn nói thêm: “Tạm thời vậy được rồi, nếu còn cần gì mai mình mua bổ sung sau”. Cuối cùng thì anh cũng chịu ra về, sau khi tất tả chạy lại vào cửa hàng vì chợt nhớ ra còn chưa mua cho cô một cái gối hơi, để cô đỡ mòi cồ khi đi máy bay đường dài.
Vi thẫn thờ nhìn đống hàng hóa ngồn ngộn chiếm trọn gằn nửa căn phòng bé nhỏ của cô. Hôm nay biết tin, bác cô lại gửi thêm một thùng xốp đựng thịt bò, “để mọi người được thưởng thức thịt bò Canada cho biết”. Vi dở khóc, dờ cười, bảo rằng cô sợ những thứ này mang qua hải quan không biết có vấn đề gì không”. Nhưng bác cô gạt phắt đi, “Chẳng có vấn đề gì hết, bà Sáu Liên mới vừa mang mấy thùng về Việt Nam kìa. Cái thứ đặc sàn này, Việt Nam đâu có, mang về mới quý đó con”. Cô đâu dám cãi lời, đành cung cúc vâng dạ. Cũng may, Quân gánh hết nhiệm vụ đóng hành lý cho cô. Anh sắp xếp đâu ra đấy, cân kẹo đầy đủ vali trước khi đề tên, địa chi của cô cẩn thận rồi dùng băng dính quấn xung quanh.



Chương 17: Trở về


Chuyến bay Toronto - Hong Kong cất cánh lúc mười giờ tối hôm đó (cô phải transit ở Hong Kong). Trải một lô các thủ tục checkin và kiểm tra an ninh, lại thêm hơn một giờ đồng hồ lang thang chờ đợi ờ sân bay khiến Vi mệt phờ người. Tựa đầu vào ô cửa sồ nhò, Vi nhìn ra ngoài khoảng không bao la, dưới chân là Toronto. Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Máy bay của cô giống như đang bay trên một biển ánh sáng. Lộng lẫy đến mức choáng ngợp. Quân ghé đầu nhìn qua vai cô. “Wow, không thể tưởng tượng Toronto nhìn từ trên cao lại đẹp đến vậy”, anh trầm trồ.
- Anh chưa bao giờ đi máy bay à? - Vi ngạc nhiên
hỏi.
Quân lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên anh được đi máy bay, lại là chuyến bay xa đến vậy.
Anh ngập ngừng:
- Khi mười bốn tuổi, anh cũng đã trài qua một hành trình dài từ Việt Nam qua đây, nhưng bằng đường biển, đâu có cơ hội được nhìn thấy cảnh đẹp như thế này.
Vi khẽ thờ dài. So với hoàn cành của anh, cô còn hạnh phúc hơn rất nhiều. Dù cho gia đình cô có xảy ra biến cố, nhưng cô vẫn may mắn được vây bọc xung quanh bởi rất nhiều tình thương. Cô vẫn còn có bố và em trai, có những người họ hàng tốt bụng, có anh yêu thương và làm chỗ dựa cho cô trong những thời điểm sóng gió của cuộc đời. Còn anh, anh đã phải tìm chỗ dựa ngay chính bản thân mình. Anh đã phải sống với
nỗi cô đơn bủa vây, nỗi cô đơn dường như thấm đẫm ngay trong bầu không khí mà anh đang hít thờ. Bất giác, cô cảm thấy muốn chia sẻ với anh, muốn an ủi anh một câu gì đó, nhưng rồi cuối cùng không biết tại sao, cô lại chi lặng im. Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh thì thầm khe khè:
- Em buồn ngủ thì dựa đầu vào vai anh cho đờ mỏi. Cô chỉ muốn cười dịu dàng, không nỡ từ chối tấm lòng nhiệt thành của anh, cô kê chiếc gối vào cồ rồi dựa khẽ vào vai anh, nhắm mắt lại. Anh xoay vai làm điểm tựa cho cô, cánh tay thừa thãi sau giây lát ngập ngừng cuối cùng cũng vòng qua đờ lắy bờ vai cô một cách vụng về.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nội Bài đúng mười hai giờ trưa. Nhìn đống hành lý linh kinh chất đầy trên chiếc xe mà Quân đang đẩy, Vi quyết định sẽ gọi một chiếc taxi.
- Từ đây vào thành phố mất bao lâu? - Quân hòi.
- Khoảng ba mươi phút - Vi trả lời anh.
- Em có đói không? Hay dừng lại ăn chút gì rồi hãy đi tiếp? - Quân quay sang nhìn cô.
- Thôi, ăn ở đây không ngon đâu. Đợi chút nữa vào trung tâm, em dẫn anh đi ăn bún thang - Cô gạt đi.
- Ừ phải - Quân cười - Em đã hứa dẫn anh đi thưởng thức tất cà các đặc sản Hà Nội. Anh chắc chắn phải nếm cho bằng hết. không bò sót món nào. Sang bên kia, anh sẽ thử nấu, nếu ngon thì sẽ bồ sung vào thực đơn của quán.
- Anh yên tâm, mình có hai tuần ở đây cơ mà, tha hồ ăn uống. Anh không muốn thì em cũng sẽ kéo anh đi bằng được. Mấy năm ở bên kia, chỉ mong có dịp về để được ăn cho thỏa thích, làm sao bỏ lỡ được - Cô
cười.
- Em cũng phải làm hướng dẫn viên du lịch cho anh nữa đó - Anh nhắc nhờ đầy vẻ hào hứng.
- Hà Nội ngoài hồ Gươm, tháp Rùa, Văn Miếu, hồ Tây, phủ Tây Hồ, phố cồ ra thì em cũng chẳng biết phải dẫn anh đi đâu nữa - Cô lơ đàng trá lời - Hà Nội bé như lòng bàn tay, anh đi mấy chỗ đó một buổi là hết. Còn những chồ khác mới xây thì có khi em cũng chẳng biết được. Mới có mấy năm mà Hà Nội đà khác nhiều quá.
Vi đăm chiêu ngắm thành phố qua cửa kính của chiếc taxi. Lần về gần đây nhất là vì việc của bố cô, khi đó cô chẳng có lòng dạ nào mà ngắm thành phố.
Nhưng lằn này để ý, cô mới thấy thành phố quen thuộc của cô sau mấy năm không gặp đã có quá nhiều thay đồi.
- Chà. Hà Nội cũng đông dừ ha - Quân nhận xét sau một hồi quan sát dòng người chen chúc nhau nhích từng bước một trên con đường dẫn vào thành phố.
Chiếc taxi đang bị kẹt cứng ở giữa đường. Người lái xe thỉnh thoảng lại văng ra một câu chửi thề đầy bực tức khi những chiếc xe máy lượn lách chen lên trước đầu xe. Vi ngại ngùng bào anh ta rằng cứ từ từ mà đi, không việc gì phải vội.
- Nếu mình cứ nhường thì đến tối cũng chưa ra được khỏi chõ này đâu - Anh ta giải thích trong lúc nhả chân phanh cho chiếc taxi bám sát đuôi chiếc xe đi trước, để ngăn không cho xe máy lách qua.
- Chà, lái xe ở đây đòi hỏi phải có nghệ thuật đó nha, không đơn giản đâu - Quân chặc lưỡi, ngạc nhiên.
- Đúng đấy - Anh lái xe như được gãi đúng chồ ngứa - Nhiều người ờ nước ngoài về, kinh nghiệm lái xe bao nhiêu năm cũng có dám lái ở đây đâu.
Vi lơ đãng theo dõi cuộc nói chuyện giữa Quân và người lái taxi. Tâm trí cô còn đang mãi tặp trung vào khung cảnh bên ngoài. Chỗ này trước khi cô đi còn chưa có tòa nhà cao tầng này, cô nghĩ thầm khi chiếc taxi đi qua một đoạn phố quen. Chồ kia mới mọc lên một nhà hàng bề thế có cái tên nghe thật lạ: nhà hàng đặc sản Quái Thủ. Mà sao bây giờ Hà Nội lại có nhiều ngân hàng đến thế? - Vi bồng ngạc nhiên vì phát hiện này của cô. Chi một đoạn phố ngắn, cô đếm được không dưới năm chi nhánh, phòng giao dịch của các ngân hàng khác nhau. Không biết trong số đó có bao nhiêu cái thuộc về gia đình anh? - Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Vi. Cô bỗng thấy bực bội với chính mình. Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không thể gạt ra khỏi đầu óc minh những hình anh về anh.
Chiếc taxi dừng trước một ngõ nhỏ.
- Anh chị phải xuống ờ đây thôi, ngõ này bé quá, không cho xe vào được - Anh lái xe quay lại nói với Vi.
Cô vội gặt đầu cảm ơn rồi móc ví lấy tiền trà người lái xe. Quân lại dành hết phần mang vác. Hai tay kéo hai va li, lưng đeo ba lô, anh vẫn nhắt quyết khoác thêm lên vai chiếc túi xách cùa Vi. phần Vi chỉ phải mang một chiếc túi nhỏ đụng những vật dụng linh tinh cá nhân của cô.
Phút đầu gặp lại thật cảm động. Bà bác ôm chằm lấy Vi, rơm rớm nước mắt:
- Bố cháu thế này là mừng lắm. Cháu báo till về gấp quá nên bác cũng chưa báo cho bố cháu biết được. Khổ thân, bố mày mong gặp mày lắm đắy.
Rồi sụt sùi chấm đôi mắt ngân ngấn nước, bà gọi
với lên gác:
- Thằng Sơn đâu, chị Vi về rồi đây này.
- Chị Vi!
Sơn chạy một mạch từ trên gác xuống, không kim nồi tiếng reo vui khi thấy chị về. Vi cố gắng lắm mới ngăn nồi nước mắt khỏi trào ra trên khóe lili. Mới có hơn một năm mà cậu nhóc đã lớn bật lên, ra dáng thanh niên lắm rồi.
- Chị về bao giờ thế? - Cậu hớn hờ hỏi nhưng không chạy tới ôm chằm lấy Vi như lần trước nữa. (Chẳng gì thì cậu cũng đã mười lăm tuổi rồi).
- Chị vừa mới về đến đây thôi - Vi âu yếm nhìn em.
- Chào anh - Sơn rụt rè chào khi nhìn thấy Quân. Lúc đó Vi mới sực nhớ ra, giới thiệu Quân với bác và em cô. Bà bác tất tả đi lấy nước uống, bảo cô và Quân vào rửa mặt cho tinh táo. Rồi đến phần sắp xếp đồ đạc. Bà bác bâo Vi sẽ ngủ với bác còn Quân sẽ ờ cùng Sơn trên gác. Nhưng vốn biết nhà bác cô chật chội nên Vi đã thỏa thuận với Quân sẽ để anh ở khách sạn cho thoải mái. Cô cũng đã đặt sẵn cho anh một phòng khách sạn ờ gần đó để anh có chồ nghi ngay sau khi về đến Hà Nội. Thấy Vi sắp xếp như vậy cũng họp lý, bác cô không nài thêm, chì bảo anh ở lại ăn cơm tối rồi hãy về khách sạn.
Tất nhiên việc đầu tiên Vi làm vào sáng hôm sau là cùng em trai vào thăm bố. Quân đòi đi theo hai chị em. Mới đầu Vi nhất quyết không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy làm thế là không phải với Quân nên cuối cùng cô cũng miễn cường gật đầu. Lý do duy nhắt khiến Vi do dự chính là không biết phải giới thiệu Quân với bố cô như thế nào, bời chính bân thân cô cũng còn chưa biết nên gọi mối quan hệ phức tạp giữa
cô và anh bằng tên gọi gì.
Trái với những tường tượng của cô, bố cô trông có vẻ khỏe khoắn và vui tươi hơn lần gặp trước rắt nhiều, đặc biệt là tinh thần của ông rất tốt. Vi không giấu nổi những giọt nước mắt vui mừng khi gặp lại ông, khi lại được nghe giọng nói thân quen và nụ cười ấm áp của ông.
- Con sống thế nào? - Ông hỏi.
- Tốt, bố ạ - Cồ cố gắng 1111111 cười - Bố có khỏe không?
- Bố khỏe - Ông nhìn cô, giọng bình thản - Con sắp tốt nghiệp rồi, có dự định gì chưa?
- Con định tìm việc ờ bên đó. Nếu may mắn có việc làm tốt thì con sẽ cố gắng thu xếp cho Sơn sang học. Mọi việc đều tốt, bố đừng lo. Bèn kia, có anh Quân giúp đỡ con rất nhiều.
Nghe nhắc tên mình, Quân vội bước lên chào bố Vi. Ông cười với anh rất niềm nờ:
- Cảm ơn cháu rất nhiều. Cháu cố gắng kèm cặp em nó hộ bác nhé. Hoàn cành của Vi, cháu cũng biết đấy...
- Dạ thưa bác, con hiểu ạ - Quân vội ngắt lời ông - Bác cứ yên tâm, C011 sè cố gắng hết sức.
- Bố ở trong này... có thoải mái không? - Vi khẽ hỏi.
- Cũng ổn con ạ - Ỏng trà lời, tránh ánh mắt cô - Bố cũng chỉ còn ít tháng nữa thôi. Con đừng lo, cứ yên tâm học hành là được rồi...
Chuyện trò thêm được một lúc nữa thi thời gian sắp hết, Vi nắm lấy bàn tay gầy guộc của ỏng, cố cắn chặt môi cho khỏi bật ra tiếng khóc. Quân biết ý, vội chào bố Vi rồi quay sang bảo cô là aiili và Sơn ra trước và sẽ chờ cô ờ bên ngoài. Đợi cho Quân đi khuất, Vi dúi vào tay bố cô xấp tiền mà cô đă chuẩn bị trước ờ nhà.
- Bố vẫn còn tiền con vừa gửi mấy tuần trước - Bố khẽ lắc đầu.
- Sao ạ? Thế bác Giang mới lên thăm bố à? Sao bác lại bảo con là bác lên thăm bố cách đây mấy tháng rồi?
- Vi ngạc nhiên nhìn bố.
- Không phải, đây là tiền con gửi bạn con mang về cho bố mà? - Ông nhìn cô vè thắc mắc.
- Con có gửi tiền cho bạn nào đâu nhi? - Vi băn khoăn - Từ đầu năm đến giờ, con không có bạn nào về Việt Nam cà.
- Thế là thế nào nhi? Rõ ràng thinh thoáng có người từ bên đó về con lại gửi tiền cho bố mà. Từ năm ngoái đến giờ bố đã nhận được tất cà năm lần rồi.
- Thế ai đến đưa tiền cho bố? - Vi gặng hòi.
- Mồi lần một người khác nhau, đều báo là bạn hoặc người quen của con ở bên đó, nhân tiện họ về Việt Nam, con gửi tiền và quà về cho bố - Ông khẳng định - Lần gằn đây nhất là một cậu, độ ba mươi tuổi, cao ráo, khôi ngô lắm.
- Có nói tên không bố?
- Bố có hỏi thì bảo tên là Phong.
Cái tên xa lạ chẳng khiến Vi đoán ra được điều gì, nhưng trong cô bồng trào lên một linh cảm. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Vi biết chỉ còn kịp nói với bố vài câu nữa, nên cô đành trấn an ông:...
« Trước1...1718192021...38Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Đạo tình
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Ngồi khóc trên cây
» Công tắc tình yêu
» Đợi anh ở Toronto
» Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
» Phía sau một cô gái
» Về nơi đáy mắt trong
» Khoảng cách tình yêu
» Nếu có một linh hồn yêu em
1234»
Tags:
bạn đang xem

Đợi anh ở Toronto

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Đợi anh ở Toronto v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất