Polly po-cket
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Đợi anh ở Toronto
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 15043
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:40 - 15/08/2015

Nhưng Vi không thể cười. Cồ thật sự không thể nhận một sự giúp đờ như vậy từ anh. Cô cảm thấy nếu như cô nhận lời cũng giống như cô đang lợi dụng lòng tốt cùa anh vậy. Với hai bàn tay trắng, cô lắy gì để đảm bảo cho số tiền mồ hôi, nước mắt hơn chục năm ròng của anh đây? Anh làm cô thật sự cám động với cử chi
hào hiệp đó, nhưng cô chẳng thể báo đáp được anh. Cô chi có một trái tim, và trái tim đó đã hoàn toàn dành cho người khác.
- Em cảm ơn anh, nhưng em không thể... Đìmg tốt với em như vậy. Em không muốn sau này phái khiến anh thất vọng...
- Vi, nghe anh nói đây - Anh ngắt lời cô - Em không cần phải nghĩ xa xôi đến thế. Anh không có ý gì khác, chi mong muốn em có thể hoàn thành ước mơ học hành của em. và đó cũng là ước mơ mà aiili chưa thực hiện được. Coi như em hãy thay anh hoàn thành ước mơ đó nhé? Đừng trà lời anh ngay bây giờ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi em quyết định. Hứa với anh, em sẽ trả lời anh một cách trung thực, đừng để cho nhĩmg ý nghĩ khác làm em bối rối...



Chương 14: Quyết định


Hà Nội ngày trờ về sao mà buồn mênh mang. Vi mang tâm trạng nặng trĩu đặt chân xuống sân bay Nội Bài vào một ngày đầu tháng sáu. Nhận hành lý và làm thù tục nhập cảnh xong xuôi, cô kéo chiếc va li ra đến cửa, rồi chợt đứng sững lại ngơ ngác giữa phi trường đông đúc. Như là thiếu vắng một cái gì đó. Là cái gì thì cô cũng không biết, chi bỗng dung cảm thấy minh giống như đang lạc giữa một hành tinh khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ mà cô không thuộc về. Nơi này ồn ào những người là người. Những tiếng gọi nhau í ới. những cái vẫy tay, những tấm biển tên giơ lên để nhận người nhà bao vây xung quanh Vi. Bỗng một người
đàn ông trung niên béo tốt, đeo cặp kính to tướng đang đứng sau đoạn dây chắn ngăn cách khu làm thủ tục hài quan với bên ngoài, cứ nhằm hướng Vi mà gọi tới:
- Này, con ơi, ờ đây, ờ đây này.
Vừa gọi, ông vừa cố kiễng chân lên và vẫy tay lia lịa. Vi ngơ ngác nhìn quanh. Đúng lúc đó, một cậu bé dáng chừng học sinh về thăm nhà, đang đứng ngay sau lưng Vi, vừa cười toe toét vừa hét tướng lên: “Mẹ con đâu?”. Cậu kéo chiếc vali chạy ào về phía ông, vội vàng và sung sướng đến mức va cà vào người Vi mà không thèm quay lại xin lỗi. Vi đứng lặng người nhìn cảnh đoàn viên cùa một gia đình xa lạ. Bà mẹ từ phía sau lao ra ôm lấy cậu con trai, nước mắt rưng rưng, trong lúc cậu bé cười một cách ngượng nghịu. Bắt chợt Vi có thể gọi tên cái cảm giác thiếu vắng và trống trải đó là gì. Biết bao lần cô đã từng mơ đến ngày trờ về
với tấm bằng tốt nghiệp, có bố và em trai ra đón ở sân bay. Nhưng giấc mơ giản dị đó có lè sẽ không bao giờ trờ thành hiện thực. Với cô bây giờ, đến ngay cả một chốn để trở về cũng không còn nữa. Vi cúi đầu, lặng lè kéo hành lý đi ra phía cửa. Cô chờ chiếc xe buýt của sân bay chờ hành khách miễn phí vào trung tâm thành phố. Hoàng hồn đang xua đi những vệt nắng nliạt cuối cùng khiến cho đường chân trời trờ nên tím sẫm. Vi đứng im lìm cạnh chiếc vali, tự hỏi tại sao giữa mành đất què hương thân thuộc, giữa những người nói cùng một thứ tiếng mẹ đè với cô, mà trong lòng lại có câm giác cô đơn đến thế.
Việc đầu tiên Vi làm vào sáng ngày hôm sau là cùng cậu em vào trại tạm giam thăm bố. Dù cho Vi có cố gắng đến cờ nào. cô cũng không thể kim được những giọt nước mắt khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác,
tiều tụy của bố. Mới có hơn nửa tháng mà trông ông như già đi cà chục tuổi. Mái tóc ông bạc thêm nhiều. Những nếp nhăn hằn sâu trên trán, bên khóe miệng khắc khổ và dưới đôi mắt quầng thâm vì mất ngủ của ông khiến cho Vi không thốt nên nổi một lời nào, tira hồ như có một bàn tay đang bóp nghẹt lấy cồ họng cô đau nhói.
- Nín đi con, sao mà phải khóc - Ông cố gắng nói với cô một cách binh thản, nhưng giọng nói lạc đi của ông lại tố cáo một nỗi xúc động đang cố gắng kiềm chế.
- Con về khi nào thế? - Ông hỏi mà không nhìn cô.
- Bố, sao lại có thể thế này hà bố? Sao bố không cho con biết một chút gì? - Cô nghẹn ngào nhìn ông qua đôi mắt đò hoe.
- Bố xin lỗi - Ông nói một cách khó khăn, cặp lông mày nhíu lại khiến cho cà khuôn mặt ông trở nên u ám
- Bố thực sự có lỗi với các con.
- Bố ơi. đừng nói nữa - Vi khóc nấc lên. Cô ngồi sụp xuống đắt mà khóc, úp mặt vào hai bàn tay mà khóc. Nước mắt chày qua những kè ngón tay cô, lặng lẽ nhò từng giọt xuống nền trại giam - Giờ thi những cố gắng kiềm chế của cô đă trờ nên vồ ích.
- Vi à, nín đi con - Ông khẽ đặt tay lên vai cô - Nín đi, nghe bố nói.
- Bố xin lỗi - Ông lặp lại - Bố xin lồi đã đặt gánh nặng lên vai các con. Từ ngày mẹ các con mất đi - Giọng ông nghẹn lại - Bố đã tự hứa là sẽ cố gắng lo cho các con một cuộc sống đầy đủ, để cho các con được ăn học tử tế. Nhưng bây giờ, bố đã không làm được điều đó...
Bỗng nhiên ông ngừng nói, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra nơi khóe mắt, quai hàm ông khè giật giật trong nỗ lực kiểm soát cám xúc bản thân. Chi là một chút nước mắt đủ làm ướt khóe mi, nhưng sao giọt nước mắt đàn ông hiếm hoi lại có sức mạnh làm đau đớn lòng người đến thế... Vi xót xa nhìn mái đầu bạc cùa bố đang cúi xuống, xót xa nhìn giọt nước mắt trên khuôn mặt già nua của người cha mới ngoài năm mươi. Cô tự nhủ mình cần phái cứng rắn lên cho bố cô có thể yên tâm đôi chút.
- Vi à, bây giờ các C011 phải tự lo cho nhau. Con là con lớn. hãy chăm sóc cho em con nhé - Giọng ông bắt giác chùng xuống - Nếu như có thể được, các con hãy cố gắng tiếp tục học hành. Bố đà thắt hứa với vong linh mẹ các con và với tồ tiên dòng họ nhà mình vì không thể lo cho Sơn ăn học đầy đủ được... Nếu tạm thời không thể đi học tiếp... thì đến khi nào bố hết án. cà ba
bố con mình sẽ lại cùng cố gắng để lúc đó Sơn có thể học lại. Bố đã nói với bác Giang, bác ấy sẽ cưu mang các con trong thòi gian này.
- Vi - Ông quay sang nhìn cô - Bố xin lỗi đă không thể lo cho con tiếp tục học được. Cho con ra nước ngoài học là ước mơ của cả đời bố, bố biết đó cũng là ước mơ của con nữa. Nhưng thôi thì, bây giờ mọi chuyện đã thế này... bố xin lỗi con.
- Bố à, bố đừng nói xin lỗi nữa được không - Cô rấm rứt khóc - Con sẽ cố gắng học, con có thể vừa học vừa làm mà, con sẽ kiếm đủ tiền để học tiếp và lo cho Sơn, bố đừng lo.
- Làm sao con có thề vừa học vừa kiếm được nhiều tiền như thế? Đủng là bố đã không làm tròn bồn phận của một người cha... mọi gánh nặng bây giờ dồn lên hai vai con. Nhưng đừng vì thế mà làm điều gì dại dột.
Vi à, hãy xem sai lầm của bố như một bài học đắt giá cho con. Bố có ngày hôm này phần lớn là do bố đã đặt lòng tin sai chỗ... Những chuyện phức tạp này bố không muốn để con phải biết. Bố chi mong von hãy nghĩ cho kỹ trước khi làm bất cứ chuyện gì. Con có biết khi sinh con ra là con gái, nỗi lo lớn nhất của bố là gì không?... Là lo sau này lớn lên con không được hạnh phúc. Vậy đừng làm điều gì để aiili hưởng đến hạnh phúc của mình... Bây giờ các con phải tự cố gắng thôi, mong rằng linh hồn của mẹ con phù hộ cho các con đi theo con đường đúng...
Ba tháng đã trôi qua kể từ ngày Vi vào thăm bố lần đầu tiên trong trại tạm giam, nhưng những lời nói như rút ruột của ông hôm đó thì suốt đời cô không thể nào quên. Cứ mỗi lần nghĩ đến ồng, cái câm giác xót xa, đau đớn không thể diễn tả bằng lời lại khiến Vi muốn
bật khóc. Phiên toà xét xử ông cũng đã diễn ra sau đó một tháng. Ông lĩnh án ba năm tù giam cho tội danh trốn thuế. Mọi tài sàn của công ty sẽ bị phát mãi để thu hồi lại những klioán thuế bị thất thoát cho nhà nước... Vi ngất xiu đi khi nghe tòa tuyên án, trái tim yếu ớt của cô dường như đã quá tải với những nỗi đau dồn đập giáng xuống đầu cô. Nhưng không hiểu tại sao cô đă không nhò một giọt nước mắt nào. Một người mau nước mắt như cô đà mang đôi mắt ráo hoành đến theo dõi phiên tòa của bố, chính cô cũng không hiểu tại sao. Nhưng đó cũng chính là giây phút trong cô nung nấu một quyết tâm. Gia đình cô không thể dễ dàng lụn bại như thế này được. Chị em cô không thể cứ kéo lê cuộc sống tạm bợ và khó khăn như thế này đến hết đời. Những ước mơ mà bố cô kỳ vọng cô sẽ phải tìm cách thực hiện cho bằng được. Cô muốn mang lại cảm giác
hạnh phúc và an bình cho bố cô những năm tháng cuối đời. Cô không muốn bố cô sau khi ra khỏi trại giam vẫn tiếp tục bị cầm tù bời nỗi dằn vặt, ân hận vì sai lầm của ông đã mang đến cho các con một cuộc sống không có tương lai. Vậy thì cô sẽ phải tạo ra cái tương lai ấy. Cô thậm chí còn nuôi quyết tâm một ngày nào đó sẽ xây dụng lại công ty của gia đình. Nhưng bằng cách nào đây trong khi cô chi có hai bàn tay trắng? Vi biết rằng chi có một con đường duy nhất: nếu như cô có thề tiếp tục học và tốt nghiệp. Với Vi lúc này đó là con đường duy nhất khả dĩ để cô biến quyết tâm của mình trờ thành hiện thực. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải nhận sự giúp đờ của Quân. Anh là người tốt, chi có điều không phải là người trong trái tim cô. Nliận sự giúp đờ của anh, cô cám thấy lương tâm mình áy náy, cô không muốn phải đối xử với anh
bằng những tình cảm dối trá. “Nhưng lương tâm ư? Ai thèm quan tâm chứ?”. Bây giờ cô chẳng có gì đề mất. Ngay cà trái tim cô cũng đã không còn nguyên lành nữa. Bố ờ trong trại giam còn em trai sống nhờ vào sự hảo tâm của người bác họ xa, vậy mà cô còn ngồi đây lo giừ lương tâm minh trong sạch. Vi cười chua chát, nếu bây giờ phải bán linh hồn cho quỳ dừ đề có thể có một tương lai cho cà gia đình, cô cũng sẽ sẵn sàng.
Tối hôm đó, Vi đi tìm một hàng internet và cô đã viết một email cho Quân.



Chương 15: Chặng đường mới


Quân ra đón cô ở sân bay với một bó hoa to và một nụ cười rạng rờ. Vi thấy bối rối, ngượng ngùng trước niềm vui không thể che giấu của anh. Cô cố gắng mùn cười gượng gạo rồi lại tự cắn vào môi mình một cái như thể cô vừa nói dối một cách trơ trẽn. Nhưng Quân dường như chẳng quan tâm đến điều đó. Tâm trí anh còn đang bận bịu với niềm hạnh phúc mới. Anh vui vẻ xách hành lý của cô cất vào cốp xe, tíu tít hỏi han cô những chuyện ờ Việt Nam, rồi lại thao thao kể cho cô nghe rằng aiili đã dàn xếp mọi chuyện ờ đây ra sao để sẵn sàng đón cô trờ về.
- Anh đã tìm được cho em một phòng nhỏ trong nhà một bà già độc thân gằn chỗ anh ở rồi Vi ạ - Aanh vui vẻ thông báo - Ở đó em sẽ được yên tĩnh học hành, lại cũng tiện đường tới trường, em cũng có thể tới quán ăn giúp anh những khi em rảnh rỗi nữa.
- Vậy à, cảm ơn anh. Anh thật tốt quá - Vi thốt lên thật lòng.
- Người Bắc thường hay khách sáo như vậy sao - Anh cười - Một khi đã quyết định giúp em. bất cứ cái gì có thể anh cũng sẽ làm cho em. Nếu em muốn cảm ơn thì chắc sẽ còn phải câm ơn dài dài đó.
Vi ngượng nghịu cười trừ. Cô mệt mòi tira đầu vào cửa kính, lơ đãng nhìn những dòng xe nối đuôi nhau lướt đi vun vút. Thế là bắt đầu một chặng đường mới, một cuộc sống mới, và cô sẽ phải trở thành một con người mới. mang một bộ mặt mới, một tinh thần mới để sẵn sàng đón nhận những thử thách mới. Kể từ ngày gõ phím chữ đầu tiên trong email gửi cho Quân, cô đã bắt buộc mình phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quàng thời gian hai năm êm đẹp của cuộc đời mình. Vi muốn những kỷ niệm đau thương đó nếu không thể phai nhạt thì cũng phải trờ nên xấu xí đề cô có thể lãng quèn. Cô những muốn phủ một bức màn đen lên vùng ký ức về anh, chôn vùi nó trong những xó xinh tăm tối nhắt để không bao giờ phải đối mặt với nó trong những chặng đường trước mắt. Thế nhưng dường như những gì thuộc về kỷ ức thì luôn luôn tươi đẹp, luôn luôn quyến rũ vì người ta chi có thể tường tượng thấy nó, nhìn ngắm nó mà không bao giờ có thể chạm được vào nó. Hình ảnh của anh trong kỷ ức cô lung linh như một ngồi sao, luôn tỏa sáng cho dù cô nhắm mắt hay mờ mắt, cho dù cô có muốn đập vờ hay che khuất nó đi nữa, cô cũng không có cách gì thực hiện được: ngôi sao đó luôn tồn tại và hiện hữu ngoài tầm tay với của cô. Nhưng bất chấp tất cà, cô đã tự hứa với lòng mình, cô sẽ quên anh dần dằn. Mỗi ngày cô sẽ xóa bò đi một kỳ niệm về anh, từng ngày, từng ngày một cho đến khi kỷ ức về anh sẽ không còn làm cho cô đau đớn, kỷ niệm về anh cũng sẽ chi giống như kỳ niệm về bao nhiêu người khác. Mồi ngày cô sẽ thay thế khoảng trống của anh bằng sự tồn tại của một người khác - người mà cô cho rằng cô có nghĩa vụ phải đền đáp lại tấm chân thành anh đã dành cho cô....
« Trước1...1415161718...38Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Chỉ có thể là Yêu
» Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
» Hoàng Tử Online
» Tôi không phải là công chúa
» Nhẹ bước vào tim anh
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Biệt thự hoàng tử
» Thiên thần bóng tối (Black
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Đợi anh ở Toronto

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Đợi anh ở Toronto v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất