00:25 - 12/08/2015
-Người ta gọi đó là truyền thuyết về một người tên là Lục Bộ…… !
Cũng cần biết là những truyền thuyết ma quỷ ở Nhật Bản mang một sắc thái khác hẳn với Việt Nam, đó là các câu chuyện rùng rợn về quỷ một mắt, người phụ nữ không có gương mặt, kappa hay bà chúa tuyết, hoặc cũng có thể là một người nào đó chết nhập hồn vào bất kì vật nào xung quanh mình.
Theo lời Tiểu Mai kể thì trong lịch sử cổ xưa của xứ sở hoa anh đào, có một vị thánh tăng tên là Lục Bộ đã chu du qua rất nhiều chùa chiền xuyên suốt đất nước. Có một đêm nọ, một vài người dân trong ngôi làng mà Lục Bộ đang ngồi nghỉ chân đã ngỏ ý mời ông nghỉ lại qua đêm, và được Lục Bộ đồng ý.
Đêm hôm đó, người ta phát hiện ra chiếc túi bằng tre của Lục Bộ mang sau lưng có chứa rất nhiều vàng bạc và châu báu, ngọc ngà tượng Phật vàng bạc đủ cả. Vậy là họ đều nảy sinh lòng tham, nhân lúc Lục Bộ đang ngủ say mà lẻn vào giết chết ông ấy.
Để dàn dựng cho cái chết của vị thánh tăng này, những kẻ thủ ác đã vờ như Lục Bộ tự mổ bụng mình và vứt nội tạng ra bên ngoài. Sáng hôm sau, dân làng kinh hãi phát hiện ra Lục Bộ đã chết trong tư thế tự sát của một võ sĩ đạo, nội tạng bị vứt ra bên ngoài, máu chảy nhuộm đỏ cả một gian phòng.
Những tên hung thủ vội vàng bỏ chạy khỏi làng ra đến một nơi mới, dựa vào số châu báu đã cướp được của Lục Bộ mà xây dựng sự nghiệp địa chủ giàu có của mình, lâu dần hình thành nên một dòng họ vững mạnh và vương giả. Thế nhưng sự không diễn được lâu, khi mà một hôm nọ, những người canh gác cho biết họ thấy bóng một vị hòa thượng đang chống gậy đi bộ, lưng có đeo một cái túi vuông vức bằng tre. Tiếng bước chân lộp cộp trên đá, lạo xạo trên cỏ đã luôn ám ảnh hằng đêm toàn bộ thành viên của dòng họ ấy. Những kẻ thủ ác năm xưa, cũng là những người đứng đầu dòng họ bây giờ biết là hồn ma Lục Bộ đã tìm đến mình trả thù, bèn tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Đêm hôm đó, khi cuộc họp đang diễn ra thì từ trên trần nhà đột ngột rơi xuống một quả tim nóng hổi đầy máu vẫn còn đang đập thình thịch. Kế sau đó là đến phổi, ruột rà, nội tạng các thứ rớt xuống như mưa, khiến những kẻ đang họp phải hoảng sợ bỏ chạy, nhưng không một ai thoát khỏi gian phòng đó. Và rồi trong sự kinh sợ tột độ, hồn ma thánh tăng Lục Bộ lúc này đã hóa thành quỷ nhẹ nhàng đáp xuống, giơ đôi mắt trắng dã cùng hàm răng nanh sắt nhọn :
-Ta sẽ không giết các ngươi, nhưng con cháu đời đời kiếp kiếp của các ngươi đêm đêm sẽ phải chịu sự tra tấn này…… !
Nói rồi Lục Bộ biến mất, bỏ lại những kẻ thủ ác đã há hốc mồm vì sợ, vì mớ nội tạng đang vương vãi trong phòng, vì cơn mưa máu vừa ào xuống khi nãy.
Kể từ lúc đó, tất cả những người trong dòng họ của bọn thủ ác năm xưa hằng đêm vẫn thường sợ hãi nghe tiếng bước chân lộp cộp từ đôi dép gỗ của Lục Bộ đang bước đi trên những thanh xà nhà. Và có lắm kẻ phải chết đứng vì vỡ tim tại chỗ bởi nỗi sợ hãi từ một hồn ma hòa thượng, đầu đội nón tre, vận trang phục tu hành cổ xưa, một tay cầm chiếc chuông vàng, một tay cầm gậy, và Lục Bộ vẫn giơ đôi mắt trắng dã cùng hàm răng nanh nhọn hoắt của mình để mang đến nỗi ám ảnh ngàn đời cho thành viên con cháu dòng họ đó mãi cho đến tận về sau.
Nhưng cũng có thuyết kể lại rằng nếu là người hiền lành thì khi vô tình gặp, hồn ma Lục Bộ sẽ không lôi mớ nội tạng của mình từ trong chiếc giỏ đằng sau, mà là vô số ngọc ngà châu báu để tặng cho người nghèo...
-Kể từ đó thì truyền thuyết về vị thánh tăng Lục Bộ ra đời, và người ta gọi đó là truyền thuyết cổ xưa nhất Nhật Bản, mang tên Lục Bộ Bảo Tạng ! – Tiểu Mai kết thúc câu chuyện của mình.
-Lục Bộ… Bảo Tạng ? – Tôi há hốc mồm.
-Ừa, Bảo Tạng một mặt mang nghĩa là bảo vệ một kho tàng, ngoài ra còn có nghĩa là đem đến… những nỗi sợ hãi về nội tạng của Lục Bộ ! – Nàng chậm rãi giải thích.
Kết thúc chuyện của Tiểu Mai, tôi lúc này đã gọi là tim đập chân run vì hổng dè chuyện của nàng còn kinh dị hơn của tôi gấp mấy lần. Nếu là lúc còn nhỏ thì nãy giờ tôi đã són ra quần tự đời nào rồi chứ không phải là toát mồ hôi hột như vậy nữa. Vì ai đời lại có câu chuyện kinh dị đến độ đem cả nội tạng tim gan phèo phổi của mình ra mà vứt lung tung như vậy chứ.
Tiểu Mai nhìn tôi bằng ánh mắt nửa trêu chọc, nửa thắc mắc:
-Anh đang sợ chứ gì ?
-Bậy, làm quái gì có ! – Tôi chối ngay tắp lự. – Chứ bộ em không sợ à ?
-Cũng có hơi hơi thôi, nhưng đâu đến nỗi như anh, thật chứ lúc ngoại kể ra thì hai đứa em cũng sợ khóc thét lên luôn ! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.
-Xạo, chuyện của anh bình thường mà em đã nhảy dựng lên, thì nói gì đến chuyện Lục Bộ khi nãy ! – Tôi sầm mặt cự lại, không để ý là mình đang vụng chèo khéo chống.
-Thì em có nói là em không sợ đâu, chỉ có anh càng nói càng tự… hi hi ! – Nàng định tiếp lời nhưng lại bật cười khúc khích khi thấy tôi đang đỏ mặt tía tai.
Đang định chối tiếp để chiến đấu vì sĩ diện thì tôi chợt ngớ người ra thắc mắc:
-Ủa ? Em bảo… lúc nãy ngoại em kể chuyện ma rồi “hai đứa “ sợ khóc thét lên… là sao? Sao lại có cả hai đứa ở đây ?
Khoảnh khắc được tính bằng phần ngàn của giây, tôi thấy Tiểu Mai đưa mắt nhìn sang bên rồi nàng mỉm cười đáp:
-Là Akira, cậu ấy hay qua nhà em chơi mà !
-Trời tối khuya… mà cũng qua chơi được ? – Tôi ngờ vực.
-Ai bảo anh là trời tối ? – Tiểu Mai hỏi lại.
-Thì… kể chuyện ma không kể lúc tối thì kể lúc nào nữa ! – Tôi chưng hửng.
-Đâu hẳn, lúc đó buổi trưa thôi, em với Akira đi học về, cậu ấy được mời qua nhà em ăn cơm, sau đó thì ngoại gọi hai đứa lại kể chuyện ! – Nàng đáp rõ ràng rành mạch.
Chưa kịp nghĩ ra thêm câu hỏi nào để đặt tên cho thắc mắc mơ hồ chưa kịp định hình của mình thì bỗng dưng ánh sáng vụt tắt đi.
-Phụt….. !
Mọi thứ xung quanh đột ngột chìm vào màn đêm yên lặng, và ngay sau đó thì tiếng chó sủa nhà bên lại vang lên những tràng dài.
Cả tôi lẫn Tiểu Mai đều đồng thanh nói với nhau qua hơi thở :
-Cúp điện….. !
Chapter 323:
Tôi vẫn ngồi yên bất động trong màn đêm đen như mực vì cúp điện, thì thào qua hơi thở:
- Giờ nào không cúp lại nhè ngay lúc này !
- Để em lấy điện thoại ! – Tiểu Mai trả lời rồi khẽ đứng dậy.
Đang định hỏi Tiểu Mai lúc cúp điện thế này mà lấy điện thoại di động làm gì thì tôi chợt ngớ người ra vì biết chỉ cần bật điện thoại lên là sẽ có ánh sáng từ màn hình dù ít hay nhiều. Chỉ ngồi yên không dám vọng động vì mắt mình còn chưa kịp thích ứng với bóng đêm đột ngột, tôi đợi gần phút sau thì Tiểu Mai đã mò mẫm tìm được điện thoại nàng để trên nắp đàn dương cầm gần cửa sổ.
- Ấy… chói anh … ! – Tôi đưa tay che mắt lại theo phản xạ vì bất ngờ bị Tiểu Mai mở điện thoại, hắt thẳng ánh sáng vào mặt mình.
- Hi hi…. ! – Nàng cười khúc khích rồi bước lại gần tôi.
- Lấy nến ra đi em, tối thui thế này thấy gì chứ ! – Tôi hé mắt ra vì đã dần thích ứng được với ánh sáng.
- Giờ cũng hơn 2 giờ khuya rồi, ngủ thôi mai sáng còn đi học, thắp nến làm gì nữa ! – Tiểu Mai nhìn đồng hồ trong điện thoại đáp lại.
- Thế… không thức canh…” cái kia “ à ? – Tôi thắc mắc dù rằng cũng không biết phải gọi “cái kia “ chính xác là “cái gì “.
- Không… em nhờ anh qua ngủ cùng cho đỡ sợ thôi chứ…ngồi canh “cái đó “ làm gì cho thêm sợ ! – Nàng ngần ngại trả lời.
Đưa tay vỗ vỗ trán vì nhận ra mình vừa rồi hơi bị lẩn thẩn, đúng là thay vì mong cho không có chuyện gì xảy ra thì tự nãy giờ đầu óc tôi lại hướng theo suy nghĩ ngồi canh gác mà cầu nguyện có điều gì đó bất thường xảy ra:
- Ừ, thế ngủ thôi !
- Anh cầm điện thoại đi ! – Tiểu Mai chìa điện thoại di động cho tôi.
- Chi vậy ? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì soi đèn để lên lầu chứ chi, em vào phòng anh để chỉ cho chỗ cất đèn pin ! – Nàng đáp.
- Ghê, phòng anh cũng có à ? – Tôi thắc mắc nhưng cũng đứng dậy.
- Ừa, phòng nào cũng có hết… khoan, đợi em đóng cửa lại !
Nói rồi Tiểu Mai bước ra bậc thềm và kéo hai cánh cửa phòng khách lại, cài then khóa chốt cẩn thận hết rồi thì nàng mới thả rèm che xuống rồi quay lại cười:
- Rồi, anh !
- Đằng sau có khóa cửa gì không ? Em kiểm tra hết chưa ? – Tôi cẩn thận hỏi cho chắc cú.
- Nhà sau có cửa đâu, hì, cửa hành lang ra vườn thì khóa từ chiều rồi, mấy thanh sắt nhỏ đó thì ai mà chui lọt được chứ. Có mỗi ô cửa sổ trên bếp anh cũng đóng luôn, em làm gì nữa đâu chứ ! – Tiểu Mai trả lời rồi đẩy vai tôi – Ngủ thôi, mai dậy trễ mệt lắm đó chàng !
Vậy là theo ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại di động, tôi nắm tay Tiểu Mai, hai đứa cứ thế bước lên cầu thang.
- Ể… đèn sắp tắt rồi kìa !
- Anh nhấn vào một phím bất kì là sáng lại thôi, chức năng khóa bàn phím ấy mà !
- À…ừ… anh chưa dùng điện thoại di động bao giờ !
Lên đến cầu thang tầng 1, tôi lại hỏi thêm Tiểu Mai một lần nữa:
- Cửa sân thượng, em đóng chưa ?
- Rồi, từ chiều đến giờ mà ! – Nàng sửng sốt đáp.
- Ừm…. ! – Tôi gật đầu, vẫn còn hơi ám ảnh bởi giấc mơ hồi tối.
Bước tới trước cửa phòng Tiểu Mai, tôi… lại ngứamiệng hỏi:
- Vậy… phòng ai nấy ngủ hả ?
- Chứ… chứ còn sao nữa ! – Nàng thoáng ấp úng rồi đập tay vào vai tôi. – Anh chả có phòng riêng là gì, hay muốn xuống phòng khách ngủ ?
- Đâu, hỏi vậy thôi ! – Tôi gãi đầu đáp.
Giây lát sau, khi hai đứa đã vào phòng tôi rồi thì Tiểu Mai mới chầm chậm mở ngăn kéo tủ, rồi như đã biết trước, nàng lấy ra một chiếc đèn pin cỡ nhỏ, bật tắt thử hai lần rồi mới đưa cho tôi.
- Của anh nè, có cần gì xuống nhà dưới thì cầm đèn pin, nếu còn cúp điện !
- Ngủ luôn chứ cần làm gì nữa ! – Tôi rụt cổ đáp, nhưng cũng lấy chiếc đèn pin sáng choang rồi trả lại điện thoại cho Tiểu Mai.
- Vậy em về phòng đây ! – Nàng cười đáp.
Như không yên tâm, tôi cứ từ phòng mình mà tò tò đi ra hành lang bên ngoài rồi lẽo đẽo theo Tiểu Mai đến tận trước cửa phòng nàng mới dừng lại:
- Có gì thì… la lên nhé, phòng anh ở kế bên ! – Tôi vừa gãi đầu vừa nói dù rằng biết mình đã hớ khi đang yên đang lành lại tự dưng nhắc đến chuyện “có gì là có gì ‘.
- Hi, được rồi, anh về ngủ đi ! – Tiểu Mai tủm tỉm tựa cửa phòng.
- Ừm…. ! – Cũng không hiểu sao dù đã bên nhau cả ngày, và bây giờ chỉ ngủ cách nhau có một bức tường mà tôi lúc này lại trở nên… mềm yếu, đâm ra quyến luyến Tiểu Mai quá thể.
- Sao thế ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Không… đâu có gì, anh… về phòng đây ! – Tôi lúng búng nói, mặc dù hai chân cứ cứng đờ ra như khúc gỗ mà bất động tại chỗ.
- …..!
- ………!
Bị màn đêm bao phủ, ánh đèn pin cầm tay chiếu theo hướng khác không đủ làm tôi nhận ra những thái độ thay đổi của Tiểu Mai trên khuôn mặt. Chỉ biết trong một khoảnh khắc, nàng khẽ nhón chân đặt một chiếc hôn nhẹ nhàng dịu ngọt vào má tôi:
- Ngủ ngon, anh yêu !
- ……. !
Quá bất ngờ trước nụ hôn không thể dịu dàng và bất ngờ hơn được nữa, tôi chết đứng mất mấy giây rồi mới tỉnh hồn:
- Ah…ừ… em ngủ ngon… !...