20:42 - 14/08/2015
Hắn hơi ê mặt khi nghe câu nói đó, quá nhanh và hắn từ người muốn chia tay vì giữ trách nhiệm với Linh, lại trở thành kẻ bị đá. Hắn nhếch mép cười 1 nụ cười nửa miệng.
“Thằng khốn!!” – Hắn vừa quay lại đã nhận ngay 1 cú đấm vào miệng. Răng hắn cắn phải môi chảy máu. Minh đang đỏ bừng mặt và tay thì nắm chặt, trừng trừng nhìn hắn.
“Mày điên à?” – Hắn nghiến răng, quắc mắt nhìn Minh. Hai người phục vụ chạy tới, 1 người kéo Minh ra xa, người kia giữ lấy hắn. “Các anh vui lòng đừng đánh nhau ở đây”
“Mày dám hẹn hò với Ngọc của tao?” Minh gầm gừ gần như hét lên.
“Thôi đi…” Tiếng Ngọc gằn giọng “Ai là Ngọc của anh?”
Hắn để tiền lên bàn, mặc kệ mọi chuyện bỏ ra khỏi quán. “Coi như xong.” Hắn thầm nghĩ rồi lên xe chạy đi.
Hắn vừa dắt xe vào nhà, quay ra định đóng cửa thì nàng chạy tới. “Chờ đã, Hoàng”.
“Gì vậy?”
“Hảo làm bánh nữa nè…” Vừa nói, nàng vừa giơ gói bánh lên lắc lắc. Chợt nàng chựng lại, nghiêng đầu nhìn hắn “Hoàng lại đánh lộn?”
“Đâu có”. Hắn nói nhanh.
“Miệng chảy máu kia kìa mà chối.” Nói đoạn nàng đưa tay lên chỉ vào chỗ bị thương. Hắn gạt mạnh tay nàng ra, đóng sầm cửa, sau khi nói cộc lốc “Không ăn đâu, ngán rồi”.
Không biết nàng ra sao ngoài kia, hắn bỏ vào phòng, nằm ngửa, đầu gối lên 2 tay, suy tư. Tâm trạng của hắn lúc này bực bội , cáu gắt và rối rắm, chẳng hơi đâu mà bánh với trái.
“Anh Hai!” Tiếng con bé Vy ong ỏng “Bánh ngon ghê…mai mốt bảo chị đó làm cho em nữa nhen?”
“Mày có cám ơn chưa mà lấy đó?” Hắn làu bàu.
“Quên rồi.. mà tại chỉ đi nhanh quá. Mặt buồn xo à!” Nó vừa ăn, vừa trả lời hắn. “Anh chọc chỉ hả?”
“Nhiều chuyện!”- Hắn ngồi dậy- “Còn không cho tao miếng coi!”
16.
“Hoàng, mày có thể…” – Long gợi chuyện 1 cách khó nhọc.
“Lảm nhảm gì đó?” – Hắn bỏ hột đậu phộng vào miệng, mắt vẫn dán lên màn hình ti vi đang chiếu trận bóng đá.
“Mày đừng giành Hảo với tao!” – Long nhấn giọng. Hắn gần như phun hột đậu ra bàn, quay phắt nhìn Long. “Mày nói cái quái gì vậy?”
Long cầm ly nước lên, từ tốn. “Mày biết tao yêu Hảo mà. Bây giờ có thể Hảo không yêu tao, nhưng tao sẽ theo đến cùng, chỉ cần mày đừng chen vào… Mày đã có nhiều cô quá rồi còn gì. Mày đâu có thích Hảo, đúng không?”
Long ít khi nào nói với hắn bằng giọng dài hơi mà nghiêm túc như vậy. Chuyện Long yêu nàng, không cần nó nói thì hắn cũng biết quá rõ. Nhưng khi không Long lại đề cập tới hắn…
“Dĩ nhiên là không”. Hắn trả lời, phần để trấn an Long, đồng thời cũng để tự trấn an mình. “Mà sao mày…”
“Vậy là được rồi…” Long cắt ngang, ngước lên màn hình “Đó…hay lắm..sút đi”.
“V….à….o rồi…” – Đám đông trong quán đứng dậy hò hét, xô đẩy. Long cũng vỗ tay, la lối. Hắn nhìn thằng bạn, có cái gì rạn vỡ giữa 2 đứa.
….
Hắn cất cái chổi lau nhà, nhìn đồng hồ, hơn 11h khuya. Long vẫn đang chất mấy chai rượu vào kệ. Chị chủ quán bảo: “Thôi, hai đứa về đi, trễ rồi.”
Hắn đứng đợi Long ở cửa, khi Long ra, hắn khóac vai: “Đi ăn mì, tao đói”
“Tao về” – Long từ chối. Hắn xô Long ra, giọng bực dọc: “Mày sao vậy hả thằng kia?”
“Chỉ là tao muốn về” – Long vẫn thản nhiên bước đi – “Có gì không vừa bụng thì mày cứ nói đại họ ra đi, bạn bè bao nhiêu năm mà…?”- Hắn quát từ phía sau. “Chỉ vì Hảo thôi hả?”
Long đứng lại. “Tao thấy mày chở Hảo hôm mùng 3 Tết”. Hắn á khẩu, miệng gần như há hốc.
Long đột ngột quay lại, túm cổ áo hắn, nghiến giọng: “Mày có thể huơ bất kỳ ai, trừ Hảo ra, nghe không?” Mắt Long sôi lên như có lửa.
“Mày… bình tĩnh lại coi.” Hắn ấp úng. Bản thân hắn không nghĩ là việc chở nàng đi lại nghiêm trọng với Long như vậy, càng không nghĩ mình lại trở thành kẻ tội nhân đang bị chất vấn và cảnh cáo như thế này, tệ hơn là bởi thằng bạn chí cốt.
“Hảo không giống các cô khác. Mày đừng có coi Hảo là trò đùa, nếu không…”- Long vẫn giận dữ, tiếp – “Tao sẽ không để yên.”
Hắn cười, cười sùng sục. Đúng ra là hắn không biết phản ứng làm sao ngoại trừ việc cười. Hắn ôm bụng, cười như đười ươi. “Giống phim HQ quá…mày khùng rồi Long à. Tao không chạm đến Hảo của mày, được chưa?”
“Nhớ lời đó”. Long buông hắn ra, nhăn răng… Đó không phải là 1 nụ cười, mà là…cái gì đó nham nhở khó coi. Long chơi với hắn từ rất lâu rồi, chắc cũng gần 7-8 năm. Chưa ai hiểu hắn như Long, và chưa bao giờ Long đứng về phía người khác mà chống lại hắn, ngược lại hắn cũng thế. Hai thằng vẫn thường cãi nhau, đánh nhau, nhưng chưa từng là vì 1 ai khác, chứ đừng nói là vì con gái. Hắn bỗng nhớ câu chuyện hồi 16 tuổi…
“Ê Long, lỡ sau này tao và mày cũng thích 1 cô thì sao?”
“Mày nhường tao đi!”
“Bộ điên hả?”
“Mày đẹp trai hơn tao mà!”
“Nhưng mày giàu hơn tao.”
“Vậy…tao sẽ nhường cho mày”…
Hắn cười trong dòng suy nghĩ. Mày nhường tao sao Long? Thế mà mày vừa súyt đánh tao vì cô ta cơ đấy! Tao sẽ không để tình bạn sứt mẻ chỉ vì 1 cô nàng vớ vẩn… dù sao thì tao cũng …không thích cô ta lắm. Hảo không hợp với tao, huống chi, tao còn có Linh. Mày yên tâm…
17.
Hắn đã cố tránh mặt nàng, càng ít gặp càng tốt. Vì Long cũng được mà vì Linh cũng được.
Ngày 30, hắn nhớ đến vụ ba Linh, tạt sang 1 chi nhánh ngân hàng ACB. Người nhân viên ở quầy nhìn hắn 1 lát, cầm cái CMND săm soi. Chừng 15 phút, cô ấy gọi hắn và đưa 1 xấp tiền mỏng, cùng tờ giấy bảo hắn ký vào. Con số 500,000 trong tờ giấy khiến hắn bật cười. Số tiền này phải chi cho ăn uống, sách vở, phòng trọ… của 1 cô gái đang học ĐH như Linh? Ừ… có lẽ hắn đã trông đợi nhiều quá, đối với 1 người đàn ông tóc hoa râm, vẻ khắc khổ trong bộ áo màu xám sờn cũ hôm ấy.
Đi ngang 1 công trình xây dựng đang dở dang, hắn liếc thấy tấm bản: “Cần người” ngoài cổng. Hắn chạy xe vào bên trong.
“Bao nhiêu tuổi?” – Người thanh niên đội chiếc nón bảo hộ màu vàng hỏi.
“Hai mươi.” – Hắn trả lời, mắt ngó quanh. Anh kia nhìn hắn 1 lượt, hỏi tiếp vài câu nữa rồi chỉ tay ra chỗ cách hắn đứng không xa lắm.
“Dãy đó là dãy cuối cùng. Làm khoảng 3 tháng. Cậu làm tổ bên đó, mỗi tuần hai trăm.”
Hắn hướng mắt về phía đó, các công nhân đang cheo leo trên các xà ngang. “Cũng được, ngày làm nửa buổi. Em còn phải đi học.”
“Cậu đùa với tôi chắc?” – Anh ta to tiếng. “Ai nhận làm nửa ngày?”
“Được mà, giúp sinh viên nghèo đi anh” – Hắn xuống giọng nằn nì - “Em kêu thêm 1 thằng tới thay ca là ok thôi”
Anh quản lý suy nghĩ 1 hồi, rồi cũng chấp thuận: “Vậy thì hai đứa chia tiền công…”
Quỳnh chào hắn rồi kéo cửa đi khuất. Hắn luôn cảm thấy ngại khi vào phòng trọ của Linh, nơi “an cư” của 3 cô gái sinh viên xa nhà chỉ rộng hơn 20 mét vuông. Linh từ sau tấm ri đô màu đỏ bước ra, đưa cho hắn 1 tấm đệm: “Anh ngồi đi…”
Nhìn vẻ mặt có hơi thất sắc của Linh, hắn hỏi: “Em thấy sao rồi?”
“Em khỏe” – Giọng Linh vẫn yếu ớt. “Em vừa bán cái điện thoại…”
“Cái S-Fone đó được bao nhiêu mà bán?”
“Kệ, được bao nhiêu hay bao nhiêu. Em phải trả tiền thuê phòng.” Linh hơi bình thản. Hắn đưa Linh chỗ tiền vừa rút ở ngân hàng: “Em cầm đi.” Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang ái ngại “Anh không cần phải… Em tự lo được”. Hắn cầm tiền nhét vào tay Linh: “Em lộn xộn quá. Cứ giữ lấy, nó là của em!” Nói rồi hắn đứng dậy “Anh phải ra quán bar làm”
Linh chợt ôm lấy cổ hắn, kéo xuống và…hôn lên môi, mắt cô nhắm nghiền, say đắm. Dĩ nhiên là hắn đáp lại, dù có chút bất ngờ. Linh đôi khi táo bạo như thế, và thực sự khiến hắn thú vị.
Nụ hôn không kéo dài, vì hắn tỏ ra khá vội. Linh kết thúc phút nồng nàn bằng câu nói khiến hắn chao đảo: “Bất kể lúc nào anh muốn, em sẽ là của anh”
Với những kẻ như hắn, thì đó là 1 sự gợi mở đầy lôi cuốn.
…
Suốt buổi tối, đầu óc hắn cứ miên man câu nói của Linh và cái cảm giác bình thường đến khó tả của nụ hôn. Đồng ý rằng đó không phải là lần đầu hôn nhau, nhưng ít ra hắn phải có… cái gì… khó nói quá. Hắn đã mong chờ cảm giác điện chạy ấy…
“Mày thơ thẩn như thằng ngố!” – Long đập nhẹ cái khay vào đầu hắn, rồi đi qua đến chỗ chiếc bàn vừa có 2 người bước vào. “Ừ, tao ngố thật!” Hắn lẩm bẩm.
…
“Mày đừng có ôm tao như thế!” – Long la làng khi đang chạy xe vì bị hắn tự nhiên ôm sát 0. Hắn khoái trá khi thấy vẻ càu nhàu của thằng bạn: “Mày có thấy dòng điện chạy trong mày không?”
“Không, không có gì hết. Mày làm ơn bỏ cái tay của mày ra khỏi tao!”. Long cố gỡ tay hắn ra.
“Cũng may mà mày không thấy. nếu không chắc tao chết sớm!” Hắn cười to. Long thở phào khi hắn chịu buông eo mình ra. Dù biết chắc thằng Hòang không có “sở thích đặc biệt” đó, nhưng cái cảnh mà nó đang tạo ra thật…khó coi.
“Tao đã từng có cảm giác ấy 2 lần rồi.” – Hắn nói, giọng nhỏ thật khó nghe, dường như hắn không nghĩ rằng câu đó đã bật ra thành tiếng.
“Đừng nói là lúc mày ôm tao đó!” – Long đùa cợt. Thấy hắn vẫn phớt lờ, Long đành hỏi han đàng hoàng: “Với Linh, hay với Ngọc?”. Hắn nhìn Long, “làm sao tao có thể nói rằng, đó là người mày hằng mong được 1 lần cầm tay, và là cô hàng xóm bé nhỏ của tao – Gia Hảo?”
“Mỗi cô 1 lần” – Hắn đành phải nói dối.
“Sướng lắm hả?” – Long hỏi.
“Ừ. Sướng không thể tả!” – Hắn thừa nhận, nhưng Long không nghe được, 1 chiếc xe nẹt bô vừa chạy ngang. Anh chàng cũng không buồn hỏi, cắm đầu cho xe phóng nhanh vì cơn buồn ngủ đã vây kín.
18.
Vì Long không thích hợp cho việc ở công trường, dù sao nó cũng là con nhà khá giả, việc làm quán bar xem ra đã quá đủ cho khao khát tự lập của nó, hắn phải kêu 1 thằng “đàn em” năm nhất khoa Cơ khí trong đội banh làm thay ca. Quốc, tên của nó, nhà ở tận Sóc Trăng, mỗi 3 ngày liền đi học chỉ mặc độc 1 bộ đồ, nghe có việc làm thêm thì mừng quýnh ra mặt.
“Bảy chục 1 tuần, mày làm buổi sáng. Tao ca chiều.” – Hắn truyền đạt thông tin. Đừng thấy lạ tại sao hai trăm chia đôi còn…bảy chục, đó là do cái đầu khôn lỏi của hắn mà thôi.
“Dạ, hiểu rồi anh.”- Quốc nhanh nhảu.“Hôm nào anh không rảnh, em làm luôn ca chiều cho, không tính lương”
“Khỏi cần, mày còn phải đi học, tao không muốn ông bà già mày lên đây kiếm tao đâu. Vậy sáng mai tao dắt mày qua đó.” – Hắn đều giọng, dù chỉ lớn hơn Quốc 1 tuổi, nhưng hắn luôn có vẻ bề trên.
“Dạ…dạ…” – Quốc líu ríu – “À, em gửi anh…trái ổi để thay lời cảm ơn!”, nói rồi nó móc trong túi ra trái ổi xanh đưa cho hắn bằng hai tay.
“Mày con trai mà cũng ăn mấy thứ này hả?” – Hắn cầm lấy “món quà biếu”, thảy vài cái, liếc thằng Quốc đang gãi đầu thẹn thùng. “Được rồi, đừng có cua bồ bằng ba cái này đó, không nghe tao là thất bại ê chề” Hắn cười, cắn miếng ổi rồi quay đi.
“Khi nào muốn cua ai, em hỏi ý anh là được!” – Tiếng Quốc vọng đằng sau. “Tin tưởng tao vậy à? Mày đúng là Nam Căn.” Dáng hắn nhấp nhô giữa đám sinh viên đang tranh nhau quả bóng. Đời hắn cũng nhấp nhô…
19.
Chỉ vài tuần dang nắng làm việc ở công trường mà da hắn sạm đen hẳn, chắc gần như mấy gã Indo. Các cô nương khoa Hóa thì không biết thật hay m**, luôn miệng xúyt xoa: “Hoàng ngầu ghê, da bánh mật, sô cô la… Giống y chang Cổ Thiên Lạc”. Cứ nghe mấy câu đó mà hắn muốn nổi khùng lên được. Thằng Quốc thì khỏi nói, trước khi đi làm nó đã đen nhem nhẻm, giờ thì nó y như cột nhà cháy, nếu ban đêm ra đường không có đèn dám người ta chỉ thấy bộ đồ của nó....