Ring ring
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 4804
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:42 - 14/08/2015

“Quên gì hả?” Nàng vừa mở cửa, nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vô cùng.
Hắn kéo tay nàng, “Đi với Hoàng.”
“Đi đâu?” Nàng hỏi, càng sửng sốt hơn so với lúc đầu.
“Không biết, đi 1 lát.”
“Nhưng…” Nàng e dè, nhăn mặt.
Lại là bài My love. Hắn bảo: “Cho Hảo 3 phút. Nhanh lên!”
Nàng nhìn hắn, vài giây sau, nàng vào nhà. Chắc đang hết sức thắc mắc về việc này, không hiểu gì. Dĩ nhiên rồi, cả hắn còn không hiểu tại sao hắn lại múôn đưa nàng đi kia mà.
“Alo”
“Sao chưa tới nữa?” – Giọng Ngọc cáu gắt trong điện thoại.
“Hôm nay kẹt rồi, sorry nghen cưng.”
“Gì hả, giỡn với Ngọc à?” – Tiếng cô nàng rít nhẹ.
“thật đấy. Không có Hòang thì thiếu gì anh chờ sẵn, ha?!” Hắn nửa đùa nửa m**** mai.
“Tôn trọng tôi chút được không? Hoàng đã năn nỉ để hẹn tôi…” Ngọc nổi giận thật sự.
“Việc đột xuất mà…Đừng giận…thôi nói sau nhé” Hắn cúp máy khi thoáng thấy bóng nàng ra cửa. Phen này hắn phải lao đao để làm lành với cô ta đây. Nhưng lúc này, hắn bất cần.

Nàng chỉ thay chiếc quần tây màu kem, lại khóac áo len trắng, bên trong là cái áo xanh ban nãy. Nàng chần chừ… “Khóa cửa đi!” Hắn giục.


11.

Nếu chở Linh hay Ngọc, thì luôn có vòng tay ôm chặt eo hắn. Hắn cố tình chạy bạt mạng khi chở các cô… hắn cũng đã “dạy” Long như thế mỗi khi chở nàng để được…ôm! Lúc này, chính hắn đang thi triển chiêu thức đó, nhưng…vẫn không có vòng tay nào…thậm chí 1 cái vịn hờ.
Hắn khẽ quay đầu. Nàng đang bấu chặt yên xe, mặt tái xanh, vì lạnh hay vì sợ tốc độ kinh hồn của hắn…Mái tóc bung bay trong gió, nhiều sợi phất qua mặt, nàng phải đưa 1 tay lên vén qua, giữ đám tóc lại. Hắn biết nàng sẽ không ôm, cho dù hắn có phóng hết ga…nên đành chạy chậm lại.
“Mình đi đâu?” Nàng hỏi bên tai.
“Ra sông Bạch Đằng.”
“Làm gì?”
“Bơi!”
Tiếng nàng cười khúc khích. “Tìm nàng tiên cá hả?” Giọng nàng lém lỉnh.
Hắn cười: “Đâu cần, đang chở 1 nàng đây này!”
“Hảo không phải là cá!” nàng phan? d0^i'.
“ừ, không phải cá, mà là cua…Nàng tiên cua… "
Nàng đấm mạnh vào lưng, khiến hắn lạc tay lái, chiếc xe lảo đảo. Hoảng hồn, tay nàng chụp lấy eo hắn cho khỏi té…Lại cảm giác đó. Dòng điện chạy qua tim… Nàng định thần rụt tay khi chiếc xe có vẻ lấy lại thăng bằng, toan giữ yên xe như lúc đầu, nhưng… tay trái hắn đã nhanh như cắt, chụp lấy tay nàng, kéo nó vòng ra trước, đặt lên eo mình. Mắt hắn vẫn ngó phía trước. “Cứ để vậy không được sao?”
Nàng không rút tay ra, nhưng cũng không nói gì, hờ hững. Còn hắn, chạy xe bằng 1 tay, tay kia giữ chặt tay nàng, như thể sợ nếu buông ra, thì sẽ rơi mất.

Hắn gửi xe xong, thì cùng nàng đi vào khuôn viên con sông. Quanh đó, 3-4 cặp đang “tâm sự”… Nhác thấy 1 đôi có cử chỉ “thân mật”, mặt nàng ửng đỏ.
“Mình đi chỗ khác chơi đi. Ở đây…kỳ quá!”
“Có gì mà kỳ…” Hắn cừơi nham hiểm, túm cánh tay nàng kéo sát “Đằng kia còn băng ghế trống, hay mình cũng…”
Nàng xô hắn ra, vẻ thảng thốt, rồi…quay lưng bỏ chạy. Hắn ngỡ ngàng, lắc đầu cười xòa và đuổi theo. Dĩ nhiên là hắn dễ dàng bắt kịp nàng. Hắn nắm lấy vai nàng, xoay nhẹ:
“Hòang chỉ đùa thôi, mình đi tàu cánh ngầm” Hắn nói, tay móc trong túi áo ra cặp vé đã mua sẵn để tối nay đi với Ngọc, xòe cho nàng xem.
Nàng nhìn hắn ngờ vực: “Tàu cánh ngầm?!”
“Người gì dễ bị lừa quá…” Hắn nhìn thẳng, dò xét “Chẳng lẽ Hảo nghĩ Hoàng định làm gì Hảo à?”
Nàng có vẻ hơi quê, tay chắp phía sau, mặt hất lên cao ngạo “Có thách Hòang cũng không dám…” và bỏ đi trước.
Hắn mỉm cười, lò dò theo sau. “Thế mà có người bỏ chạy…!”


12.

Con sông phản chiếu ánh đèn xanh đỏ rực rỡ từ khắp các khách sạn ven đó, át cả ánh trăng vốn đã yếu ớt. Nước lóng lánh 1 thứ màu sắc hỗn tạp… Trên tàu khá nhiều đôi đang ngồi bên nhau, có gia đình 4-5 người đang cười nói… Nàng và hắn đứng ngòai boong tàu. Tay nàng tựa lên lan can sắt, tóc nàng lại bay trong gió đêm… “Lãng mạn thật”. Mùi hương tóc nàng thoảng qua dễ chịu, những dải tóc đen-không mượt lắm, mảnh mai như sương khói… Hắn chợt đưa tay lên, vuốt nhẹ… Một cử chỉ bất thần, hắn cũng không kiểm sóat được.
Nàng quay lại, nhìn hắn: “Sao vậy?” – Tay nàng vuốt lại tóc mình. Có lẽ nàng nghĩ tóc mình bị vướng gì đó.
“Không… Hảo xài dầu gội gì thơm thế?” – Hắn hỏi, lảng tránh sự thật.
“Sunsilk – óng mượt như tơ” – Nàng tinh nghịch trả lời.
“Mượt gì, xơ xác quá trời!” – Hắn chọc.
“Vẫn mượt hơn tóc Hòang, chắc ít khi nào gội…hihi…” Nàng che miệng cười. Hắn bỗng xuống giọng: “Ừ…thân côi cút không có mẹ lo mà…”, rồi hắn ngó ra phía xa. Hắn nhớ ngày trước còn nhỏ mẹ hắn cũng thường la hắn về chuyện tóc không chịu gội, rồi đè hắn ra gội đầu… Hắn nghe lòng đau đớn.
Nàng thôi cười, đôi mắt buồn rười rượi. Hắn đưa 1 điếu thuốc lên môi… Và cũng bị nàng giật lấy, ném xuống sông. Khác với lần trước, hắn không nổi cáu, mà quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt vời vợi: “Tại sao Hảo không cho tôi hút thuốc?”
Cách xưng hô xa lạ của hắn khiến nàng hơi chùn xuống so với vẻ bướng bỉnh lúc vừa ném điếu thuốc. “Vì…à…vì không tốt cho sức khỏe”.
Hắn cười buồn: “Hảo đâu thể lúc nào cũng cản được tôi. Tôi vẫn hút thuốc như ống khói…”
“Sao xưng hô nghe lạ vậy?”
“Kệ tôi” Nói rồi hắn bỏ đi chỗ khác, chọc mấy đứa nhỏ đang chạy giỡn. Có cái gì khó diễn tả được lòng hắn lúc này… . “Tôi còn muốn gọi Hảo là “em” nữa kìa.”

…Hắn ngồi tựa vào thành ghế, còn nàng vẫn đứng đó, trên boong. Tay chống cắm, khủyu tay tựa lên thanh lan can. Tóc đã buộc lại bằng cọng thun, chắc vừa nhặt được đâu đó… Hắn nhìn nàng từ xa. Nàng là cô gái như thế nào? Khờ khạo? Dịu dàng? Nhí nhảnh đáng yêu? Hay bướng bỉnh? Sao nàng đối với hắn ngọt ngào thế? Sao lại lo cho sức khỏe của hắn? Nàng yêu hắn?
Nàng chợt ôm vòng 2 tay lại, có vẻ gió đêm đã len vào da thịt nàng… Hắn bước tới bên cạnh, nhìn sang. Môi nàng run cầm cập.
“Ai biểu cứ đứng đây hứng gió!” Hắn trách, có phần quan tâm. “Có 1 cách giữ ấm… là ôm nhau!” Giọng hắn bắt đầu trở lại tinh quái.
“Đừng có mơ!” Nàng ném lại câu nói sau khi quay lưng đi vào trong, 2 tay vẫn ôm sát người.


13.

Linh tựa đầu vào vai hắn, thở nhẹ, đôi mắt khép hờ mệt mỏi. Đèn phòng mổ vẫn còn sáng, đã hơn 3 tiếng đồng hồ. Có lẽ Linh đã thức suốt đêm qua.
“Mẹ em có sao không anh?” – Linh thì thào.
“Ừ, …chắc không sao” – Hắn đáp nhưng thực lòng không nghĩ vậy. Nếu không nghiêm trọng thì họ đã không chuyển mẹ Linh từ Đà Lạt vào đây trong đêm hôm qua. “Em ngủ chút đi”.
“Em đã cố … Nhưng em sợ lắm… Lỡ như…” – Linh nghẹn giọng.
“Có anh đây mà.” Hắn vòng tay qua vai Linh, ôm nhẹ… Bên Linh hắn thấy mình như cây tùng to lớn, che chở cho cô. Linh thiêm thiếp ngủ, trong vòng tay của hắn. Thật ấm áp khi mình là chỗ dựa của ai đó, nhất là khi mình cũng cô đơn như họ. Hắn quen Linh được hơn 1 năm rồi, sau cả tháng trời cưa cẩm. Linh không đẹp kiêu sa nhưng dáng dong dỏng và lúm đồng tiền có duyên, cộng thêm chất con gái Đà Lạt cũng đủ làm nhiều chàng ngẩn ngơ. Hắn còn nhớ lần đó hắn đá banh cho trường tranh giải sinh viên, đã để ý cô “săn sóc viên” của đội bạn. Linh khi ấy nhiệt tình hò hét cổ vũ, còn thỉnh thoảng chọc quê bọn hắn khi sút hỏng… Cuối trận, đám bạn thách thức: “Hòang, mày cưa được em ấy thì bọn tao gọi mày là Đại ca”… Rồi hắn quen Linh, nghiễm nhiên trở thành Đại ca của bọn nó, Linh cũng thành “đại tẩu”.

Đèn tắt, cửa phòng mổ bật mở. Linh và hắn cùng đứng dậy. Vẻ căng thẳng của Linh khiến người bác sĩ bối rối. Ông gỡ chiếc khẩu trang trên mặt, lắc đầu: “Chắc khó qua khỏi trưa nay.”
Hắn bàng hoàng, còn Linh như gục ngã. Cô khụyu xuống và đôi mắt bất động. Khi chiếc xe đẩy mẹ cô ra khỏi phòng mổ, Linh không hề phản ứng, cô ngồi bẹp xuống sàn. Hắn đứng đó, không nói được lời nào, nhìn theo chiếc xe hướng về phòng hồi sức.
“Mẹ ơi…” Tiếng Linh nấc lên, vỡ òa giữa không gian tê tái. Hắn nghe mặn đắng ở cổ họng.



14.

Hắn đưa Linh về Đà Lạt , ở bên cô suốt 1 tuần. Đứa em gái Linh khóc suốt. Ba Linh đã li dị vợ 3 năm nay, giờ trở về lo tang ma như 1 cái bóng vô hồn. Sau khi kết thúc tang sự, vì ba Linh và cô có chuyện riêng nói với nhau, hắn tản bộ quanh bờ Hồ Xuân Hương. Cái lạnh sáng sớm đầu xuân của Đà Lạt vừa hanh khô vừa buốt giá… Tại sao thần chết lại đến vào mùa xuân? Hắn rùng mình đút hai tay vào túi quần.

“Anh Hòang” – Tiếng Linh gọi từ sau. Hắn quay lại. Cô đang xách cái túi lớn, vai đeo ba lô: “Mình về Sài Gòn đi anh. Từ nay… em sẽ theo anh”.
Hắn nghe lùng bùng bên tai. Theo hắn? Theo về đâu? “Linh ơi, em đang nghĩ gì thế?”
“Ba em sẽ đưa Út Liên đi Hà Nội. Em không còn ai nữa…” Linh nói trong hơi thở ra khói.
“Ba em không bảo đưa em theo sao?” Hắn thắc mắc.
“Có, nhưng em không muốn…” Linh buông chiếc túi, ôm chặt eo hắn. “Em muốn ở bên anh”
Hắn ôm Linh như 1 sự phúc đáp. Đành rằng hắn thương Linh nhiều, và cũng không muốn xa cô, có điều, bảo bọc Linh ư? Điều đó đối với hắn chẳng khác nào 1 gánh nặng, khi hắn mới 20 tuổi, thân còn lo chưa xong… Nhưng làm sao hắn có thể từ chối em vào lúc này? Hắn thở dài.

Linh ngồi trên xe búyt, hắn đứng dưới trạm hút thuốc. Người đàn ông tiến lại bên cạnh, là ba Linh. Ông xin hắn mồi lửa.
“Con Linh nhờ cháu chăm sóc” Ông nói.
“Cháu…” Hắn cúi đầu, không biết nói gì. Người đàn ông tiếp lời: “Cháu làm sao lo được cho nó với cái tuổi ham chơi này? Bác sẽ gửi tiền hàng tháng. Linh nó không nên biết, chắc nó không thích đâu. Cháu ghi tên và số CMND vào đây cho bác”. Nói rồi ông đưa tấm card, lật mặt trắng phía sau chìa cho hắn, kèm theo cây bút.
Hắn nuốt từng lời của ông, thực sự có phần nhẹ nhõm. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra ngần ngại.
“Bác là ba nó, lo cho nó là trách nhiệm của bác.” Ông ta giải thích. Hắn gạt điếu thuốc, bỏ vào thùng rác rồi ghi theo yêu cầu của ông. Dù sao thì hắn cũng không thể lo nổi cho Linh.
“Được rồi, mỗi tháng ngày 30 ra ngân hàng ACB lãnh tiền, giờ lên xe đi.” Ông cho tấm card vào túi áo, xua tay bảo hắn đi.

“Anh ghi cái gì cho ba em vậy?” Linh hỏi khi hắn vừa ngồi vào ghế.
“Hả?…à, ký nhận con gái của ông thôi.” Hắn mỉm cười trả lời. Linh không cười nổi, ngó ra cửa. Ba cô đang cầm tay Út Liên, còn con bé thì liên tay vẫy vẫy. “Chị…chị ơi…”
Hắn thấy giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt Linh, liền kéo đầu cô vào, hôn nhẹ lên tóc. “Đừng khóc. Anh yêu em”


15.

Quán cà phê buổi trưa khá vắng. Tiếng nhạc du dương, trầm ấm. Hắn nhìn Ngọc, cô đang say sưa theo điệu nhạc.
“Quán đẹp ghê… Hoàng tìm hay thật” – Ngọc xúyt xoa.
“Hôm nay tôi muốn nói với Ngọc điều này…” – Hắn vẫn thường xưng “tôi” khi nói chuyện nghiêm chỉnh. Ngọc cũng biết nên nghiêm mặt nhìn hắn.
“Tôi thích Ngọc, và cũng rất vui khi đi chơi với Ngọc…”
“Đừng lòng vòng… Có phải Hoàng muốn chấm dứt không? – Cô tỏ ra sắc sảo với ánh mắt xóay vào hắn. “Em Linh phát hiện à?”
“Không” – Hắn đáp.
“Mà thôi…tôi cũng chán Hòang rồi.” – Ngọc bắt đầu giành thế chủ động. “Vậy nên…kết thúc nhé?”...
« Trước12345...9Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Gặp em dưới mưa xuân
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Trái tim màu hổ phách
» Điều Bí Mật
» Lần nữa lại yêu
» Nếu không phải là anh
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
» Chờ ngày mưa rơi
1234567»
Tags:
bạn đang xem

Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You) v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất