21:01 - 14/08/2015
Hoàng Anh lặng nhìn Linh, anh nhìn cô gái mắt đang nhắm nghiền, gương mặt tỏ rõ niềm sung sướng trước mắt anh. Cô vẫn trẻ con, nhắng nhít và đáng yêu như ngày ấy. Vậy là ở em vẫn vẹn nguyên sự nghịch ngợm, đáng yêu, vẫn thèm cười, thèm nói, thèm vui chơi như con bé cháy đen nắng cầm đầu đoàn quân con nít cả bể ngày ấy. Chỉ có điều đối mặt với những mất mát quá lớn, những nỗi đau quá đáng sợ, em co mình lại trong nỗi ám ảnh, vò xé, im lặng và không cất nổi tiếng cười. Ba năm rồi, hầu như Hoàng Anh đi phía sau Linh, những lời hỏi thăm chỉ là một mẩu đối thoại rời rạc.
- Há miệng ra... Đó, nhai đi.
Linh ném một miếng gà vào miệng anh. Và tống một miếng to hơn vào miệng mình. Nhai ngấu nghiến rồi phì cười. Cả má và môi dính đầy mỡ.
- "Đứa nào ăn tham nuốt vội là mắc cổ chết nghẹn luôn đó nha".
Linh bật cười giòn như nắng biển những buổi trưa hè ngày thơ bé. Hoàng Anh vừa nhắc lại câu cô vẫn thường nói với lũ bạn thời ấy.
- Anh vẫn còn nhớ nhiều thứ ngày bé nhỉ? Em quên rất nhiều rồi. Thỉnh thoảng nhớ lại em lại ước giá như cho em quay lại ngày đó, dù chỉ trong một ngày thôi cũng sẽ thoải mái lắm.
Họ ngồi xoay lưng lại nhau chơi trò nói thật. Lá rừng xanh rì, lặng lẽ đu mình trong gió. Khu Tam Đảo 2 mát rượu và không quá đông đúc. Mỏm đá đủ cao để Linh có thể thu vào tầm mắt mình cả một không gian xanh mướt bên dưới. Trập trùng đồng lúa, đồng ngô... dịu mát. Hoàng Anh không vội trả lời, anh đắm mình trong hồi tưởng về chuyến du lịch tuyệt vời để anh được gặp và yêu em, như định mệnh, như duyên phận, của hơn 10 năm trước.
*
Trời nắng.. Bãi cát lấp lánh như rải đầy những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ xíu.. nóng rát... Mặt biển trong và xanh, phập phồng như chuẩn bị bốc hơi... Gió lướt qua mang hơi nóng tràn lên táp vào không gian. Phía xa xa nơi bóng đổ chênh vênh của đỉnh núi, cát dịu hơn, bầu trời lững thững những đám mây trắng xóa, vang lên tiếng lũ trẻ đang cười đùa.
- Mi phải cầm bông hoa giả vờ ri ri này. - Con bé thấp nhất hội, đen thùi lũi nhưng vầng trán cao và nụ cười rất duyên lại đáng yêu đến lạ. Con bé khéo léo cầm một bó hoa dại đủ màu, khẽ nghiêng nghiêng thẹn thùng, có vẻ rất “chuyên nghiệp”.
- Đó đấy, hiểu chưa?
Rồi nhanh chóng trả bó hoa cho cô bạn cô dâu ban nãy.
“ Cô dâu” nhỏ xíu trong chiếc quần cộc có hình thủy thủ mặt trăng, chiếc áo trắng dài quá đầu gối, bông hoa mướp to tướng, vàng ươm được cài lên mái tóc ngắn, rối bù. Nó bẽn lẽn nép vào bên “chú rể”, mặt thẹn thùng theo đúng kiểu con bạn vừa làm. “Chú rể” là một cậu bé khá cao, nước da trắng hồng khác hẳn mọi đứa bạn xung quanh. Đám cưới diễn ra trọn vẹn trên một khoảng vuông của bãi cát dài bất tận, chúng “rước dâu” từ lâu đài bằng cát này đến một lâu đài to hơn nguệch ngoạc nét bút trẻ con “Nhà trai” trong tiếng hò reo thích thú của hơn mười đứa trẻ, đứa nào cũng cháy đen trong cái nắng miền Trung gay gắt...
- A, cô dâu, cô dâu Cát!
- Đẹp đôi quá! Đẹp đôi quá.
- Chú rể, cười nào, chụp ảnh nào!
Con bé nhỏ con xoay xoay tay giả vờ làm động tác chụp ảnh. Chú rể đứng nghiêm, chỉnh lại cái cổ áo... cười tít mắt. Chúng mừng hạnh phúc “đôi vợ chồng trẻ” bằng những lá mít, lá đa, hay tờ giấy xé từ vở học trò... Tiếng cười rộn vang, lảnh lót làm xôn xao cái nắng hè oi ả... Không ai biết, trong “đám cưới” đó chú rể khi ấy mới 14 tuổi lại ngồi ước giá như cô dâu không phải con bé cao cao này mà là con bé đen thùi lũi, nhỏ tí và lắm mồm kia. Con bé ấy chính là Linh và Hoàng Anh đã yêu cô ngay từ lần gặp gỡ đầy tình cờ và một đám cưới “ngốc xít” vậy.
- Em còn nhớ đám cưới không? Có nhớ bọn mình đã nói gì với nhau hôm trước khi anh về không?
Thời gian dài và có quá nhiều “đám cưới” và vô số trò chơi mà Linh chủ trò như thế, Linh chỉ còn kịp nhớ, gia đình Hoàng Anh đã chuyển đi từ khi Linh còn chưa ra đời. Và nếu không có một chuyến du lịch năm Linh 10 tuổi hẳn họ sẽ không biết nhau. Và nếu không vô tình gặp lại nhau đôi ba lần giữa thủ đô hiếm người thân này, có lẽ Linh cũng quên mất sự xuất hiện cả Hoàng Anh trong cuộc đời mình.
- Có nhớ những chiếc hộp ước không?
Trong đầu Linh còn mang máng chút hình ảnh của những chiếc hộp ước thắt nơ xinh đẹp. Thật ra Linh đã không ít lần tò mò muốn đi tìm và xem điều ước ngày ngốc xít ấy. Nhưng rồi lại nghĩ đến lời hứa với người bạn và cố kìm chế... Rồi dần quên mất. Thứ gì người ta cố mãi không đạt được cũng khiến người ta ấn tượng lâu hơn thì phải.
...
- Bạn viết gì trong đó thế? - Cô bé khẽ nghiêng mình sang tờ giấy của bạn.
- Bí mật! - Cậu bé nheo mắt, ra vẻ bí hiểm rồi nhe răng cười, hàm răng sáng lóa trong bóng tối nhòe nhòe của chiếc đèn pin bé xíu.
- Ai thèm, tớ đi viết bí mật của tớ... Đây nhé, mình chôn ở mỏm đá to nhất này nhé! - Cô bé leo tót lên đỉnh mỏm, hào hứng nói với xuống.
Trong bóng tối dày đặc của bãi biển về đêm, chúng thi nhau đào thật sâu, rồi cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ vuông vắn chứa hai cái lọ ước bằng thủy tinh nhỏ nhỏ, xinh xinh phía trên buộc những chiếc nơ ngồ ngộ: một đỏ, một xanh. Trông thật bắt mắt... Xong đâu đấy, chúng quay lại nhìn nhau... khúc khích cười... và chạy ào đi trên bãi biển mênh mông, tiếng sóng rúc rích cùng tiếng reo hò rất đỗi trong trẻo... Gió mát lành lùa vào tóc, bay bay...
- Ôi em không biết cậu bạn đó là anh đó, cũng quên mất nó luôn. Sau này chỉ nhớ đã cùng một người bạn chôn một hộp ước, nhưng không nhớ là ai và cũng quên mất chỗ chôn nó rồi.
- Vậy à. Em không còn muốn nhớ gì về biển nữa, phải không?
Linh lặng lẽ nhìn về phía xa xa, nơi những đám mây đang co tròn, cuộn lại thành những hình thù hay hay trên nền trời xanh trong. Màu trắng khiến chúng thật nổi bật và hút mắt... Linh thở mạnh. Hoàng Anh cảm nhận được những nhịp đập loạn nhịp, không kiểm soát trong tim người con gái đang ngồi quay lưng, chơi trò nói thật với anh.
- Em có thể không trả lời cũng được. Anh xin lỗi.
- Không, cũng lâu lắm rồi không nhiều người thẳng thắn đề cập đến quá khứ với em. Ai cũng cố không nhắc đến để mong em quên đi. Nhưng mà chính như thế em lại thấy mình cứ tự nhiên sống trong ám ảnh ấy. Không dứt được, nhiều hôm mệt mỏi lắm, nhưng đến khóc em cũng không dám, sợ mình miên man mãi trong nỗi đau. Còn giờ có lẽ em phải tập quên nó anh ạ. Quên thì quá khó nhưng tập bớt nhớ mỗi ngày chắc em sẽ làm được. Dương hẳn cũng mong em như vậy.
Linh đảo mắt xuống đôi chân đã bỏ khỏi giày từ bao giờ... Lớp đất dưới chân khô cằn, nham nháp vì nắng nóng... Cỏ! Cỏ lặng lẽ bám mình nơi những lớp đất cứng, len lên cả mỏm đá họ đang ngồi. Linh ước gì mình mạnh mẽ được như những thân cỏ hoang tàn ấy.
- Bao giờ em muốn khóc, gọi anh nhé. Anh trêu cho để cười.
- Không, không phải hôm nay. Hôm nay em thích là “Linh mạnh mẽ”. Hôm nay em thấy rất thoải mái và mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
- Anh cũng thế.
Hoàng Anh quay người lại, cười với Linh. Cô cũng nhìn anh, cười theo. Tiếng cười của họ lẫn vào gió, nghe thật mềm và thật ngọt. Linh đứng dậy, đưa tay khum miêng:
- Tôi là Linh Strong...
- Tôi là Strong...
Hoàng Anh cũng đứng dậy, anh hét to theo Linh, nhưng âm thanh vọng lại làm họ thích thú.
- Linh hờ âm...
- Hoàng Anh đờ iên...
Ngày bé, Linh vẫn hay tách từ như thế mỗi khi muốn nói trêu ai đó. Cô bảo như thế nghe đáng yêu hơn. Linh quên nhưng Hoàng Anh nhớ.
- Anh vẫn nhớ những trò hay ho của em nhỉ?
- Nhớ chứ, nó làm anh vui mà.
- Còn em hình như luôn quên đi những điều vui vẻ ấy, còn lại trong đầu em suốt ba năm qua chỉ là ám ảnh, là buổi chiều hôm ấy, là nỗi đau. Em cứ nghĩ mình không bao giờ thoát ra được.
- Nhưng giờ thì em nghĩ khác rồi đúng không?
Linh cười thật hiền nhìn anh. Trong cô còn rất nhiều điều chưa nói. Linh yêu Dương và mãi yêu anh. Tình yêu ấy dẫu đớn đau tuyệt vọng nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu nào khác. Và vì thế Linh vẫn đau lắm khi nghĩ về anh.
Hoàng Anh lại quay về khoảng không hoang vắng và mênh mang trước mặt.
- Cố lên, Linh Strong!
Linh bất giác bật khóc. Cô cứ đứng yên thế cho nước mắt trào ra, không nức nở, không tức tưởi. Nước mắt chảy dài xuống bờ má, ướt đẫm, Linh vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn những ngọn cỏ dưới chân.
Hoàng Anh nhìn Linh trong chốc lát, xót xa... Anh tiến lên, lại khựng lại, rồi không kìm được, anh vòng tay ôm cô vào lòng.
- Nín đi nào, Linh Strong cơ mà. Phải mạnh mẽ lên.
Linh vẫn không thôi khóc. Những giọt nước mắt nóng ran len qua lớp áo, thấm vào da thịt Hoàng Anh, thật mềm. Lần đầu tiên được ôm cô thật gần, lần đầu tiên được biết đến hương tóc cô, lòng anh không khỏi chộn rộn bởi những cảm xúc thật khó tả.
- Em rất ít khóc trước mặt người khác... không hiểu sao ban nãy lại thế nữa.
- Khóc trên vai một người chắc đỡ tủi thân hơn chứ. Đã bảo khi nào muồn khóc thì gọi anh mà. Rồi khi nào muốn khóc anh sẽ lại gọi em. OK?
- Biết rồi. Hoàng Anh đờ iên. Hehe.
10 giờ đêm. Linh rời tay khỏi vòng eo anh, lúi húi trèo xuống chiếc xe cao kều rất ngầu của anh. Ánh đèn nhập nhòe, những tia sáng hắt xuống cùng nụ cười tươi rói:
- Cảm ơn anh vì một ngày rất đặc biệt! Em thật sự rất vui.
- Cảm ơn em vì một ngày cũng rất đặc biệt! Anh cũng thật sự rất vui. Anh về nhé!
- Vâng, chào anh! Chúc anh ngủ ngon!
Hoàng Anh tháo mũ bảo hiểm cho Linh, cất vào xe rồi nổ máy:
- Ngủ ngon nhé Linh Strong!
- Anh đi cẩn thận nhá!
Linh nói với theo. Hoàng Anh giơ tay vẫy ngược lại... Chiếc xe nhanh chóng mất hút nơi ngã rẽ trả lại sự yên bình cho đoạn đường vắng vẻ. Linh thu chân, dợm bước về phía con ngõ nhỏ.
Chương 6 - Những nụ hôn ngọt ngào
- Đứng lại!
Giọng con gái, đanh và sắc. Cô ta đi một mình. Chiếc Vespa dựng nghiêng nghiêng nơi lề đường.
- Chào cô, cô có vẻ sợ tôi hả?
- Ơ, chị Nguyệt. Em xin lỗi. Sáng nay em quên mất.
- Quên? Hay trốn? Điện thoại của cô để cho chó cắn rồi à?
Nguyệt nói nhanh, gằn giọng. Linh không sợ, cô chẳng có lí do gì để sợ cả.
- Em đi chơi với bạn. Không để ý đến điện thoại.
- Tại sao lại đi “hớt” với Hoàng Vũ? Cô cao tay lắm.
Nguyệt càng ngày càng sấn lại gần trước mặt. Linh toan lùi lại nhưng nhận ra bàn tay mình đã bị kéo lại, nắm trọn trong tay Nguyệt. Cô mở to mắt nhìn Nguyệt.
- Em không cố ý nói điều gì cả.
- Không cố ý nhưng là cố tình. Đúng không? Cô định phá tôi hả?
- Không, em chỉ lỡ miệng nói chúng ta có hẹn thôi! Em không cố ý làm gì cả.
- Im. Ngay từ đầu đã biết cô không phải hạng vừa. Đừng giả vờ nai tơ trước mặt tôi.
- Xin chị ăn nói cho lịch sự. Tôi chẳng việc gì phải giả vờ trước ai cả.
Nguyệt trừng mắt nhìn Linh.... 5 phút. 10 phút. Có tiếng còi xe ô tô liên tục. Vũ dừng xe lại bên đường. Xuống xe, đứng tựa vào cửa xe. Vỗ tay. Lại vỗ tay.
- Nếu không phải tình cờ, đã không được xem con gái của ngài chủ tịch và bồ nhí của ông ta choảng nhau rồi. Nếu ở Mỹ đã có tin hay để đưa lên mặt báo rồi, Nguyệt nhỉ? Gọi là gì nhỉ: Trận choảng nhau của các quý cô Hoàng Gia à? Nghe cũng hot ấy nhỉ?
Nguyệt không quay lại, cô bóp chặt thêm tay Linh, gương mặt Linh nhăn nhó. Còn Nguyệt ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Cô ta nói nhỏ vừa đủ để Linh nghe:
- Đây là cảnh cáo đầu tiên cho cô. Đừng để tôi phải gặp cô quá nhiều. Liệu cái miệng quý hóa của cô đấy!...