21:01 - 14/08/2015
Nói rồi Nguyệt đi ra xe và phóng đi. Hoàn toàn không nhìn về phía Vũ. Chỉ có anh nói với theo:
- Chào bà chủ Hoàng Gia tương lai!
Anh cười, những tiếng cười khô khốc, không cảm xúc hay cảm xúc nếu có thì cũng chỉ trơ trốc còn lại là nỗi đau cố nén.
- Cô đi đâu cả ngày hôm nay đó, điện thoại tắt máy cả ngày và lon ton về với một thằng đàn ông? Chà, anh ta cũng được lắm đó.
Vũ bước gần lại phía Linh, dừng lại khi chỉ cách vài bước.
- Anh thôi đi, tôi đi đâu cũng cần khai báo với anh sao? Hoàng Gia toàn những người rảnh rỗi đi theo dõi người khác cả ngày vậy à?
- Người khác, cô giờ lại chẳng là người quan trọng nhất, đáng sợ nhất Hoàng Gia đấy chứ?
- Xin lỗi, tôi không có thời gian để đôi co với các anh đâu. Chào anh!
Linh toan bước đi.
- Hắn ta là ai? Cô đi đâu về? Hắn làm gì cô? Là gì với cô?
- Anh tra hỏi tôi à? Quan tâm tới tôi và anh ấy làm gì?
- Trả lời đi.
Vũ đã lại kéo tay Linh. Bước chân hơi hẫng, Linh ngã chúi về phía trước. Họ đứng gần nhau... rất gần. Cô ngước mắt, nhìn Vũ, thách thức:
- Buông ra.
Môi Linh mấp máy, định nói thêm gì đó nhưng nhanh chóng im lặng, chỉ còn vài ba tiếng lầm bầm trong miệng. Ánh mắt Vũ dừng lại nơi đáy mắt Linh hồi lâu... tê cứng. Trong ánh mắt ấy, có khát khao, có yêu thương và có cả kìm nén. Còn Linh, cô bất ngờ hay đúng hơn là nghĩ ngợi, lần đầu tiên được nhìn anh thật gần. Linh cố tìm những nét khác biệt trên gương mặt anh, gương mặt Dương, tình yêu của cô.
Bất chợt ánh đèn đường vụt tắt, Linh giật mình. Cô lùi lại, định đẩy tay anh ra... Nhưng... Nhưng... Vũ giật mạnh tay Linh. Trong khoảnh khắc đôi môi anh nóng ran đặt lên môi cô... Mê muội, mù quáng đến mộng mị... Nụ hôn cuồng nhiệt, rát tận lưỡi... Những tế bào trong anh cuộn lên, trái tim liên hồi gõ nhịp, cao vút... Những cung bậc xúc cảm mãnh liệt chưa từng trải. Tất cả tan đi nơi đầu lưỡi, nghe ngọt lịm... Đôi tay mạnh mẽ của anh ghì chặt lấy cô. Linh hoàn toàn mất kiểm soát sau ít phút đầu cố trốn chạy. Linh không còn là mình trong phút ấy. Cô thấy mình trôi đi cùng những cồn cào sóng biển. Mơ hồ không hiểu rõ cảm giác. Cô mặc cho đôi môi Vũ chiếm lĩnh môi mình. Không đáp lại nhưng hoàn toàn không chống cự. Những ngọt ngào dẫu rất khẽ khàng và nhiều uẩn khúc cũng làm trỗi dậy trong Linh nhiều xúc cảm. Hình ảnh Dương lại ngập tràn đầu óc Linh, lại những con đường thênh thang lá, lại buổi chiều sau bão trong veo đầy ám ảnh, lại giọng nói bảng lảng như nắng sáng thơm lành của anh. Linh cảm thấy tức ngực và khó thở. Mình là kẻ phản bội! Mình là kẻ phản bội! Linh, dừng lại ngay! Đầu óc và trái tim cô đang điên cuồng gào thét. Những giọt nước mắt ứa ra... Linh đẩy mạnh, bước chân Vũ lùi lại. Cô nhìn anh trong tích tắc... nước mắt vẫn ướt đẫm bờ má, đôi môi mím chặt, rồi bất ngờ, quay lưng chạy ào vào con ngõ vào nhà. Trong giây phút ấy phải chăng Linh đã ước người đứng trước mặt cô là Dương, và nếu sự thật đó là anh hẳn cô sẽ ào tới và ôm chầm lấy anh, được khóc thoải mái và được anh vuốt nhẹ những sợi tóc mỏng manh vương trên trán. Nhưng điều tuyệt vời kia Linh sẽ chẳng bao giờ quên được.
*
Vũ lặng đi hồi lâu. Đôi mắt anh dán chặt vào những bước đi chênh vênh của cô gái nhỏ bé mà anh vừa hôn say đắm. Vị ngọt còn đọng nguyên, căng mọng nơi bờ môi và mọi giác quan vẫn còn chưa thực sự muốn động đậy. Vũ đứng yên vậy cho niềm hạnh phúc êm ái chảy vào trong, những vết xước như ngủ quên. Chưa bao giờ anh thấy mình mất kiểm soát như lúc này. Nụ hôn, Vũ đã dùng nó như một công cụ “dụ dỗ” các cô nàng bấy lâu nay. Chưa một lần thật sự được hôn đúng nghĩa, chưa một lần có cảm giác chạm vào môi một người và cả thế giới xanh mát, lộng gió mở ra tươi xinh sau phút đắm say ấy. Vũ yêu Linh! Anh yêu người con gái với đôi mắt thật trong anh gặp trong buổi chiều trên đường Nguyễn Du ngập nắng ấy. Nếu hôm qua anh vẫn tự nói với mình rằng tình yêu chỉ là một điều phù phiếm, tiểu thuyết, nếu hôm qua anh vẫn tự dặn mình rằng Linh cũng chỉ là một con bé mà ba anh thèm muốn, không có giá trị gì với anh. Thì hôm nay, sau nụ hôn này, sau giờ phút này, cô đã là tất cả, tất cả những gì ngọt ngào nhất mà thời điểm này Vũ còn có được. Cái cảm giác nhẹ nhàng trong veo mỗi khi nghe giọng nói em, cái cảm giác bình yên mỗi khi chạm vào đôi mắt em, cảm giác muốn được bảo vệ và che chở và cả những ngọt lịm lúc này nữa. Vũ sẽ chẳng bao giờ quên được. Anh không biết ngày mai mình sẽ làm gì, không biết mình phải đối mặt với tình cảm này thế nào và làm sao để có thể che chở cho người con gái ấy. Nhưng với Vũ mọi thứ lúc này giống như một giấc mơ, một giấc mơ có tiếng chuông gió ngân, một giấc mơ không còn những xướt xát buốt lạnh... Vũ mỉm cười bước về phía xe. Gió hè về đêm nhẹ nhàng len vào tóc, làm anh thấy thật dễ chịu.
*
Linh chưa muốn vào nhà. Cô ngồi nơi bậu cửa gỗ. Mắt không hướng về phía khu vườn Hoàng Lan mà bám đuổi nơi hành lang gỗ đầy những vết xước. Màu thời gian cũ kĩ ẩn hiện dưới những ánh đèn vàng vọt, yếu ớt. Tại sao Linh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay những bóng đèn sáng hơn nhỉ? Như mặc định, như bởi nó quá phù hợp với không khí với con người nơi đây. Linh không nghĩ được gì trong lúc này. Đầu óc cô mở toang cho cho mọi luồng suy nghĩ thốc vào, nhưng lại không điều gì thật sự sắc nét. Linh thấy mệt mỏi, cô muốn đầu óc mình thật thảnh thơi. Nhưng nó lại trở nên rối tinh. Cô cầm điện thoại lên và nhắn một cái tin thật tâm cũng không suy nghĩ nhiều:
"Anh về nhà chưa? Tự nhiên em lại muốn khóc! Nhưng mà đừng có đến. Em lại muốn ngủ nữa."
Người nhận: Hoàng Anh. ĐH
Rồi tiện tay cô xóa chữ ĐH (đồng hương), cô muốn gọi anh bằng một cái tên thân mật hơn một chút. Vì nghĩ về anh, về tuổi thơ cháy nắng, lòng Linh lại thấy nhẹ nhàng. Nhưng nghĩ mãi không được tên nào hay ho nên cô để lại duy hai chữ: Hoàng Anh. Nếu biết việc này, có lẽ Hoàng Anh cũng đủ vui rồi. Người con trai ấy đã đợi Linh suốt 10 năm, đã đi sau cô suốt 3 năm bão tố và hôm nay ngày đầu tiên dám bước lên trước Linh.
"Trời ơi, mai đi làm về anh cho đi ăn kem Bờ Hồ tiếp. Chắc hôm nay mình ăn mất cái cuối đây mà. Khổ chưa! Nín đi, mai đền cho 5 cái."
Linh phì cười. Ừ, cô biết Hoàng Anh đùa và kiểu đùa cũng thật ngốc xít, nhưng nó cũng làm cô thấy mình bé con đến vậy. Cách nói chuyện nhẹ nhàng của Hoàng Anh khiến Linh thấy dễ chịu. Trong lòng Linh bất giác có sự so sánh, không phải với Dương mà là Vũ.
Linh bất giác đưa tay lên môi mình, cảm giác lúc đó lại hiện về nguyên vẹn. Một chút đam mê, một chút yêu thương, một chút bối rối nhưng nhiều hơn là ám ảnh, là ân hận. Lâu lắm rồi, cô mới lại hôn. Và nụ hôn với Linh gần như là một sự kiểm chứng. Yêu, không yêu? Nụ hôn sẽ giúp mỗi chúng ta trả lời. Đó thật sự là một sự hòa quyện ngọt ngào và lãng mạn. Nhưng, chính trong giây phút ngày hôm nay, cô lại không hiểu tình cảm của bản thân mình. Dẫu luôn ý thức rõ ràng người con trai ấy không phải Dương, dẫu luôn nhắc bản thân rằng phải dừng lại, đã không ít lần trong khoảnh khắc ấy, Linh thèm được đáp lại, được hôn anh. Và phải rất lâu sau lí trí trong cô mới có thể gượng dậy để đẩy Vũ ra.
"Vẫn đang khóc à Linh Strong đờ iên, Strong mà thế à. Mạnh mẽ lên cái xem nào!"
Lại là tin nhắn của Hoàng Anh. Linh nhoẻn cười, reply:
"Linh Strong đã thôi khóc anh nhé. Em đi ngủ đây. Mai nhé, 5h30 ở Hoàng Gia nhé! Em ăn 7 cái đó!"
"Ok. Thưa sếp Strong!"
Linh lại cười, một vài cánh hoàng lan đáp xuống cạnh chân. Linh đưa lên mũi. Hít mạnh. Mùi thơm nhẹ nhàng thấm vào luồng không khí quanh cô. Linh có cảm giác toàn thân như được bao phủ bởi một làn hương thật trong trẻo và êm dịu. Cô sờ tay lên má mình, vuốt nhẹ. Hương đêm trong lành đang nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, khiến Linh thấy mọi chuyện vừa trôi qua chảy tan đi, còn lại chỉ là những niềm vui và ngọt ngào êm ái. Có phải Linh đã giữ những nỗi đau quá lâu? Chính cô cũng không biết thế nào là lâu nữa. Nhưng bắt cô quên anh, có lẽ mãi mãi là điều không thể. Dương đã từng là cả thế giới của cô, là tất cả tình yêu trong trẻo, mơ mộng và hồn nhiên nhất. Để rồi đến bây giờ Linh vẫn chưa đủ sẵn sàng bước ra khỏi thế giới ấy dẫu nó đầy nước mắt, đầy xước xát, để bước vào thế giới mới có thể sẽ tốt đẹp hơn. “Quên thì thật khó nhưng học cách bớt nhớ mỗi ngày, mình sẽ học cách đứng dậy từ đó. Đã đến lúc phải đối mặt với quá khứ và đi tiếp đến tương lai”. Linh đóng khung dòng chữ nghiêng nghiêng vừa ghi bằng mực đỏ, nổi bật trên quyển nhật kí của mình. Linh đặt quyến sổ lại phía ngăn kéo và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài với không ít chuyện đáng nhớ. Linh mơ, trong giấc mơ ấy, còn ướt nụ hôn cùng Vũ... Và cô mỉm cười... vô thức. Nụ cười đọng trên môi thay vì nước mắt ướt đẫm gối một buổi sáng mai chớm thu.
*
Những cơn gió mang hơi nồng mùa thu đã sà xuống bậu cửa sổ, những giọt nắng tháng 8 vo tròn lăn dài xuống sàn gỗ. Linh dậy muộn hơn thường ngày. Có lẽ bởi một giấc mơ đẹp đẽ không còn mộng mị, không còn nước mắt. Anh nhớ người con trai ấy, người con trai đứng quay lưng lại phía biển. Là anh nhưng lại chẳng phải anh. Trong thâm tâm cố vẫn mặc định đó không phải Dương, nhưng bước chân cô vẫn ào đến. Họ hôn nhau, rất lâu và rất sâu trên bãi biển đêm hè lộng gió ấy. Đêm tối, không ánh đèn, Linh không nhận ra người con trai ấy. Người con trai ấy không vuốt tóc cô sau nụ hôn chếnh choáng như Dương vẫn thường làm. Người con trai đó không quỳ xuống đắp cát vào chân cô, nghịch ngợm như anh. Để tiếng cười của họ lại tan chảy cùng sóng cùng gió. Người con trai đó rời khỏi môi cô vội vã sau những phút đắm say. Và hối hả bước đi như sợ hãi, như không dám đối mặt, như cố che giấu đi tình yêu của mình. Và Linh, cô ở lại, không chạy theo, không níu giữ. Một mình chênh vênh trên bãi cát dài, trơ trọi. Cô chấp nhận!
Linh tự an ủi mình rằng đó chỉ là một giấc mơ sau một ngày nhiều biến cố. Và vụ “cưỡng hôn” chẳng có gì thú vị của Hoàng Vũ. Cô đứng dậy... Hôm nay cô đi làm.
- Mẹ định gọi con dậy nhưng sợ con mệt nên...
- Dạ không, con cũng chưa muộn đâu ạ!
- À, hôm qua mẹ đã nhờ ông Binh đầu ngõ sửa xe hộ con rồi. Nhưng ông ấy bảo còn thiếu một số đồ nên tí sang sửa nốt. Hôm nay con đi taxi tạm đi.
- Ồ đây, con quên mất ạ. Mẹ không cần lo cho con đâu. Con tự thu xếp được ạ. Nhiều việc quá con lại quên mất.
- Không lo cho cô thì tôi còn biết lo cho ai nữa đây. Có ai để tôi lo nữa đâu chứ. Cái thằng... cứ đi biền biệt hoài.
- Dạ, anh ấy...
- Thôi con cố đợi nó thêm một năm nữa. Cũng 4 năm rồi còn gì. Nó về mẹ tổ chức cho hai đứa luôn. Phải bắt nó bù đắp cho con mới được.
Linh nhướn mày, cố giữ nước mắt không trào ra. Cô cảm động đến xót xa trước tình cảm mẹ dành cho cô. Lẽ ra bà mới là người cần được động viên, an ủi, cần được chăm sóc. Nhưng với bà, Linh cứ như một cô con gái nhỏ, chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ à, những gì con nợ mẹ, cả cuộc đời này con cũng không trả hết. Những gì mẹ phải chịu đựng, từng trải qua khiến con thấy mình bé nhỏ quá! Trong thoáng chốc Linh nghĩ về Hoàng Gia, về gia đình Vũ bằng cả tất cả sự giận dữ...
Hoàng Anh đứng tựa vào chiếc xe cao kều yêu quý. Anh vừa nghĩ về vẻ mặt cáu kỉnh của ông giám đốc ban nãy khi anh xin nghỉ việc. Hoàng Anh biết bỏ việc lúc này là đặt lên vai lão già ấy rất nhiều áp lực. Ở vị trí trưởng phòng kinh doanh, Vũ đã gần như đảm đương mọi công việc của công ty. Mất anh, ông ta lại chẳng mất đi một cánh tay đắc lực. Vũ tặc lưỡi, cười cười nhớ đến câu dọa dẫm:...