Teya Salat
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :London còn xa lắm
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5293
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:07 - 14/08/2015


Mai đưa tay quàng lên cổ anh, nhìn sâu vào đôi mắt Sơn, cô đáp lại:

“ Vậy em biết phải làm sao bây giờ? Hay là em thu mình nhỏ lại để anh đặt vào vali cho dễ mang theo được không?”
Véo má cô, anh thở dài:

“ Phải làm sao để anh đừng nghiện em đây? Xa em một phút cũng chẳng nỡ. Đằng này những một tháng trời…chắc anh sẽ phát phiền với chính mình và không thể nào làm nổi việc gì mất!”

Cô nép vào ngực anh rồi cười dịu dàng, cố gắng trấn an tinh thần cho anh bằng những câu nói đầy yêu thương:

“ Anh phải chịu khó làm việc này, thì mới đủ tiền nuôi em. Hơn thế nữa, chỉ là một tháng không phải sẽ rất nhanh sao? Hàng ngày em sẽ online đều đặn để nhìn về phía anh. Em sẽ chuyển bàn thiết kế từ hướng Bắc sang hướng Nam. Không có lẽ gì người yêu em đang ở hướng Nam mà em lại trông về hướng Bắc để làm việc! ”

Ôm cô vào lòng, ánh mắt anh nhìn về khoảng không vô định. Yêu thương vẫn đây chỉ là không nghĩ ngày trở về yêu thương ấy đã sang tên người khác!

Như một con thiêu thân lao đầu vào giải quyết mọi bản kế hoạch, quyết toán. Sống trong những con số cả ngày lẫn đêm chỉ với hi vọng mong manh được về bên cô sớm hơn dự định, mỗi khi nghĩ về cô, trong anh là những cảm xúc vô cùng ấm áp, khoé môi bất giác khẽ nở nụ cười. Anh yêu cô ngay từ thời còn đi học. Cô là con gái đồng nghiệp của mẹ anh, hai gia đình vốn đã thân quen từ trước và càng thân hơn khi hai người họ tuyên bố yêu nhau. Cô vẫn chưa bao giờ quên những con đường anh rong ruổi cùng cô đi khắp Hà thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Những sở thích riêng biệt của cô chỉ mình anh biết. Những cái xiết tay, những vòng ôm, những nụ hôn nồng nàn. Cô chưa bao giờ quên…nhưng cô đã vô tình đánh mất! Cô là một cô gái thích những gì lạ lẫm, bắt nhanh với lối sống hiện đại của London và cô….là người sợ cô đơn. Xét cho cùng, cô đơn ai chẳng sợ, nhưng người ta có thể sống chung với nỗi sợ ấy còn cô thì không! Cô đã bước chân theo một người đàn ông khác, nắm tay một người đàn ông khác và đã cùng anh ta ân ái ngay trước mặt Hoàng Sơn.

Anh im lặng quay người bước đi để mặc cô với cảm giác tội lỗi dâng đầy nơi lồng ngực. Anh đã dùng tất cả trái tim để yêu cô và cuối cùng trả lại những tháng ngày hạnh phúc anh mang đến, cô cho anh những vết thương, cả sự ám ảnh không thể nào giải thích. Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi! Con người thật buồn cười, tại sao mất đi rồi, người ta mới cảm thấy ân hận vì những gì đáng tiếc trong quá khứ?

.....

Hít một hơi thật sâu, những ngón tay giá lạnh xiết chặt tấm khăn len trên cổ, Mai đưa tay bấm chuông nhà anh. Ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên khi mở cửa cho cô là một cô gái còn rất trẻ.

Nhìn vị khách nữ đầy ngại ngùng, Thanh Hương cúi đầu nói rất khẽ:

“ Em có thể giúp gì cho chị được không?”

“ Ồ. Mình nghĩ là có!”

Ánh mắt Hương sáng lên, ngẩng đầu nhìn Mai đầy dò hỏi, cô lí nhí:

“ Dạ. Anh ấy đi làm, em cứ tưởng anh ấy quên đồ về lấy. Không biết anh ấy có khách.”

Mai cười buồn. Đặt một dấu hỏi lớn vào cô gái trước mặt mình, cô lịch sự lên tiếng:

“ Mình có thể vào nhà được chứ? Mình là bạn của Sơn.”

Hương đứng sang một bên nhìn Mai bước vào, cô vẫn ngây ngốc với cái tên về người đàn ông vừa được nhắc đến. Hoá ra anh ta tên là Sơn. Hoá ra là như thế. Thật nực cười đúng không? Nắm tay, hôn môi, làm tình chỉ trong một đêm và vẫn không hề biết người đàn ông ấy tên là gì? Anh ta là người thế nào? Cười rồi lắc đầu, cô bước vào theo Mai và cùng ngồi xuống. Đưa mắt nhìn quanh căn nhà và đánh giá, đúng theo sở thích của anh. Toàn bộ căn nhà chỉ có hai màu trắng đen duy nhất. Nếu có màu sắc khác tồn tại thì đó chỉ có thể là màu sơn dầu của những bức hoạ do chính tay anh vẽ. Những bức hoạ quá quen thuộc với cô. Đó đã từng là cả khoảng trời lãng mạn mà anh dành tặng…nhưng ngày ra đi, anh đã không để lại cho cô bất kỳ thứ gì. Bởi anh nói rằng, thứ quí giá nhất chính là trái tim anh, đã bị cô vùi dập không thương tiếc thì cô lấy tư cách gì để giữ lại những kỷ vật của anh? Đúng vậy, cô càng không có tư cách gì để phán xét về người con gái đang đi chân trần ngồi trước mặt mình. Đặt chiếc túi du lịch nặng trịch lên sofa, Mai dịu dàng nói:

“ Chắc em là bạn gái anh Sơn. Phiền em hãy nhắn với anh ấy có người gửi đồ. Toàn bộ đều là áo sơ mi của anh ấy được đặt may trước đó!”

“ Dạ. Em không phải là bạn gái anh ấy đâu. Em là người giúp việc theo giờ thôi ạ!”

Ngỡ ngàng trước những gì cô gái trẻ đang nói, Mai khẽ ồ lên một tiếng:

“ Em làm công việc này từ bao giờ thế?”

“ Dạ cũng mới thôi ạ!”

Cười buồn, Mai nói tiếp:

“ Để chị nói cho em biết nhé! Muốn ở cạnh Hoàng Sơn thì tốt nhất không nên và không được bao giờ nói dối, dù chỉ là trong suy nghĩ và ánh nhìn chứ chưa kể dùng lời nói. Còn nữa, người đàn ông ấy có thể lịch sự, hoà nhã và cười với tất cả nhưng không đồng nghĩa với việc anh ấy sẽ mở tất cả lòng mình ra với em. Nếu không đủ kiên nhẫn thì hãy rời xa khi chưa quá muộn.”

Nghe xong, Hương cúi đầu lặng thinh trước lời vạch trần của vị khách xinh đẹp. Những ngón tay Mai đan vào nhau, nụ cười trên môi cô chưa hề tắt. Cô nghiêng đầu quan sát gương mặt hồng của cô bé đáng yêu đang ngồi đối diện mình, chậm rãi, cô nói:

“ Em đừng hiểu lầm, chị chỉ là một người quen của anh ấy nên ít nhiều hiểu được người đàn ông ấy vài phần. Lấy ví dụ nhé! Hoàng Sơn là một người vô cùng cẩn thận, anh ấy cẩn thận tới mức không mong muốn bất kỳ ai động tới đồ cá nhân của mình. Vậy nên việc tìm người giúp việc là chuyện không thể nào xảy đến.”

Ví dụ của chị ấy khiến Hương nghĩ đến một câu chuyện, có một con sói nói với một con thỏ rằng: “ Ta không bao giờ có thói quen nhường giường cho người lạ.” Và con thỏ bỏ ngoài tai lời dặn dò thiện tâm của con sói. Để đến cuối cùng vừa bước tới chiếc giường Dior king size của Sói thì Thỏ đã bị ăn sạch sành sanh.

Thở dài, cô vẫn cúi đầu, tỏ vẻ nhận lỗi vì đã nói dối, đành nhỏ giọng:

“ Em xin lỗi, thật sự em không phải bạn gái của anh ấy như chị nói. Cũng…..không phải người giúp việc ạ. Em là học sinh muốn được anh ấy dạy chơi dương cầm!”

Không gian dường như đóng băng. Mai không biết mình phải nói gì và nên nói gì. Từ bao giờ anh hình thành thói quen tiếp xúc với người lạ? Từ bao giờ? Từ bao giờ thế? Dạy chơi dương cầm? Để ngôi nhà trong tay một cô bé tự nhận mình là học sinh? Không. Không phải Hoàng Sơn mà cô quen. Hoàng Sơn mà cô quen là một người đàn ông hoàn toàn khác! Anh không thích cười với người qua đường, không thích nói quá nhiều với bất kỳ ai kể cả đó là người anh vô cùng yêu thương. Càng không bao giờ có chuyện anh kiên nhẫn để ngồi chỉnh từng lỗi sai cơ bản trên cương vị của một thầy giáo. Đã từng…đã từng rất nhiều lần, cô nài nỉ anh bằng mọi cách chỉ để anh dạy cô phân biệt những tiết tấu đơn giản và nhận biết các nốt nhạc một cách dễ dàng. Nhưng đáp lại cô vẫn là câu nói lạnh lùng: “ Em thật là phiền phức!”. Tất nhiên, sau đó anh lại hôn cô hoặc đại loại là tìm một lý do nào đó để từ chối đề nghị cô vừa đề xuất. Hoá ra tất cả đều có thể thay đổi. Hoá ra xa cô, anh đã thật sự trở thành một người khác…

.....

Hoàng Sơn trở về nhà khá sớm so với mọi hôm, cô gái trẻ hôm qua khiến anh cảm thấy rất thú vị. Anh không phải là người thích suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì đến thì hãy để nó đến một cách tự nhiên. Kể từ sau khi cuộc tình hai năm sâu sắc trở thành những mảnh vỡ thì anh luôn duy trì cho mình thái độ bất cần với tình cảm. Đừng quá thiết tha mặn nồng để rồi một ngày nhạt hơn nước ốc!

Căn nhà nhỏ của anh vẫn nằm im trong hơi sương buông dần, một khoảng không sẫm tối xộc đến. Cánh cửa được khoá rất cẩn thận, có lẽ cô gái đó đã rời đi! Cười nhạt, anh mở cửa bằng chùm chìa khoá quen của mình rồi bước vào. Một mùi thức ăn phảng phất đâu đó trong phòng bếp. Cởi bỏ áo Vest ngoài, nới lỏng cổ áo sơ mi rồi anh bước về chiếc bàn ăn. Hương vị đậm chất Việt Nam, thịt bò xào cần tỏi, canh trứng giản đơn và nem rán rất đặc trưng. Thức ăn vẫn còn hơi nóng, hẳn là cô gái vừa rời đi chưa lâu! Đảo đôi mắt nhìn quanh phòng khách, anh thấy hai chiếc vali được đặt ở góc nhà, thêm vào đó là một chiếc túi du lịch đặt trên sofa. Chiếc túi quen mắt khiến Sơn khẽ nhíu mày. Chắc chỉ là trùng hợp!

Cầm chai coca rồi anh bước về cửa sổ, tu hết nửa chai nhưng vẫn không làm anh vơi đi cơn khát. Cánh cửa mở ra, cô gái vừa quen, vừa lạ ngày hôm qua đã trở lại. Anh im lặng nhìn cô còn cô thấy anh thì cúi đầu e ngại. Bước về phía cô nhưng anh dừng lại rồi ngả mình xuống sofa và trầm giọng:

“ Em định đứng đó tới bao giờ? Lại đây.”

Thanh Hương nghe lời anh, cô chậm rãi lại gần chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô biết anh vẫn nhìn mình và chưa hề dời mắt đi chỗ khác. Thầm đánh giá một lúc, anh lên tiếng:

“ Em sợ tôi sao?”

Lúng túng, cô lí nhí trả lời:

“ Dạ không, không sợ…em không sợ ạ.”

“ Vậy sao? Tôi không hi vọng làm em sợ.”

Vươn người về phía trước, khuỷu tay chống xuống bàn anh tiếp tục:

“ Em thích tôi chứ?”

Cô vẫn không đủ dũng khí để nhìn anh, cô chỉ khẽ gật đầu coi như một câu trả lời cho câu hỏi trước đó. Hoàng Sơn lạnh lùng cao giọng:

“ Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi!”

Có chút sợ hãi, hai bàn tay cô cố gắng xiết chặt vào nhau để bớt run. Dùng toàn bộ dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trong ánh mắt đen của anh, cô thấy bóng mình trong đó. Hoảng hốt, cô tiếp tục cúi đầu.

“ Nguyễn Hoàng Sơn, 25 tuổi, kiểm toán quốc tế hiện đang làm trong Deutsche Bank, chi nhánh London. Không có yêu cầu quá cao với cuộc sống. Đối với phụ nữ chỉ có một mong muốn cũng là nguyên tắc duy nhất: đừng- bao- giờ có những hành động lừa dối. Nếu em làm được thì hãy ở lại cạnh tôi!”

Bắt chéo hai chân, anh thả lỏng cơ thể, ánh mắt của kẻ đi săn vẫn chăm chú quan sát cô gái đang run sợ trước mặt. Khoé môi anh không thôi cong lên, cười rất khẽ. Thanh Hương phải mất rất lâu để tiêu hoá những gì vừa nghe thấy. Cô cũng cười, ngẩng đầu nhìn anh đầy kiên định, cô nói:

“ Anh không coi thường những hành động của một cô gái như em tối qua? Anh không quan tâm em là người tốt hay người xấu? Chẳng lẽ anh là người thờ ơ với tất cả?”

“ Một con sói thông minh, nó sẽ luôn ý thức một điều đâu là nhà mình. Ánh mắt của em tối qua đã nói với tôi về chính em_một đứa trẻ hiếu thắng và quen được nuông chiều! Tôi không phải là người ngây thơ đến mức không nhận biết nổi một con người. Hẳn có một ngày em sẽ hiểu, gừng càng già càng cay. Càng trải nghiệm, người ta càng tích cho mình những bài học được coi là đắt giá! Nếu có một ngày em cảm thấy hết hứng thú với căn nhà này hoặc với tôi, thì hãy ra đi.”

Nhún vai, anh nói tiếp:

“ Tôi là kẻ không tim, không phổi. Hẳn là em sẽ nhanh chán thôi. Chỉ mong những ngày sống chung sẽ thật sự vui vẻ! Tôi sẽ dạy em chơi dương cầm, và cũng dạy em vẽ. Hi vọng đến ngày em ra đi, em sẽ trở thành một con sói khôn chứ không phải con thỏ non ngơ ngác mà đêm qua tôi nhìn thấy!
Em có gì muốn nói nữa không?”

Hương lắc đầu rồi lại gật đầu. Đôi môi mím chặt, cô nhỏ giọng:

“ Dạ. Vậy nếu sống chung thì phí sinh hoạt, em phải gửi anh thế nào ạ?”
...
« Trước12345...17Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Vợ ơi là vợ!
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Vị gió Praha ( Prague )
» Về nơi đáy mắt trong
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Truyện cổ tích Mèo và Sói
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

London còn xa lắm

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

London còn xa lắm v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất