Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :London còn xa lắm
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5297
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:07 - 14/08/2015


***

Hà Nội.

Sau một giấc ngủ dài, Sơn đã tỉnh lại. Nheo mắt nhìn thứ ánh sáng lạ lẫm quanh mình, anh thấy mẹ anh đang cười. Nắm chặt bàn tay con trai, bà Minh dịu dàng nói:

“ Con tỉnh rồi. Tốt quá. Con trai mẹ mạng lớn, sẽ không sao, không sao hết!”

“ Điện thoại của con đâu?”

Nhíu mày, bà trách khéo anh:

“ Cái thằng này. Vừa tỉnh đã đòi điện thoại. Bác sĩ dặn phổi của con bị tổn thương nên phải tránh tín hiệu điện tử, không thể gọi điện thoại.”

Sơn nghiến răng, anh cau mày và tự chửi thầm chiết tiệt rồi nhắm mắt lại. Thấy con như vậy, bà Minh khẽ lay người anh và hỏi khẽ:

“ Sao thế? Có gì thì để mấy ngày nữa con bình phục rồi nói sau. Con muốn ăn gì để mẹ về làm?”

Đôi mắt vẫn nhắm lại, anh khàn giọng:

“ Con không sao. Mẹ đừng lo lắng quá. Mẹ mang cháo cho con nhé!”

“ Ừ. Được rồi, bố con phải đi công tác. Chắc chỉ đêm nay là về thôi. Con cứ nghỉ đi, có gì thì gọi y tá. Mẹ sẽ về nấu cháo cho con. Con ở đây một mình được chứ?”

Anh mở mắt nhìn mẹ mình rồi gật đầu. Nhìn theo bóng mẹ rời đi, ánh mắt anh buồn bã chuyển hướng về khung cửa sổ trong phòng. Mới có bẩy ngày thôi mà tựa như anh đã ở đây một thế kỷ. Trong lòng anh không thôi có cảm giác bất an….

Ngay khi dọn tới căn hộ mới, Hương hoàn toàn biến thành một người khác. Trầm mặc. Cô có tất cả tật xấu của một người thất tình vẫn có: chán ăn, lười nhác ra ngoài, ngồi hàng giờ trong căn phòng tối. Nhìn Hương, Linh thở dài rồi nắm chặt tay cô và dịu giọng:

“ Nếu em muốn hành hạ bản thân thì cũng phải đứng giữa chốn đông người để cảm nhận nỗi cô đơn rõ nhất. Em cứ ở lì trong phòng chị lo lắm. Vì một người đàn ông, có đáng hay không? Trở dậy, chị dẫn em đến China town chơi.”

Hương ngước nhìn Linh rồi khẽ gật đầu. Cô trở dậy thay đồ, ánh mắt vẫn vô hồn như lúc trước. Trong từng bước chân giữa China Town ồn ào và huyên náo, Hương hoàn toàn tách biệt trong thế giới được pha đủ thứ ngôn ngữ giữa Tây- Tầu. Linh nắm lấy bàn tay cô rồi nhìn Hương sau đó lại đưa mắt về phía trước. Hương cũng quay sang Linh, dịu dàng cô cất tiếng hỏi:

“Nếu một ngày nào đó, khi thức dậy và nghĩ về ngày hôm qua, cảm thấy mất mát, chị có khóc không?”

“ Có thể không.”

“ Nhưng em lại muốn khóc.”

Bước chân dừng lại, Linh quay sang nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của Hương chậm rãi nói từng từ rành rọt:

“ Ngoan nào. Vì đã có bắt đầu nên sẽ có kết thúc. Chỉ là bản thân em không muốn, không dám nghĩ và không chấp nhận điều ấy. Vì em rất sợ làm tổn thương người khác. Nhưng lại luôn bị tổn thương bởi một ai đó. Nhưng em ạ, hình như nếu đã sống trong đời, thì một là em phải làm người ta đau, hoặc là họ sẽ làm em đau. Đó là điều không tránh khỏi. Có đôi khi, em chấp nhận buông tay không phải vì em không muốn tiếp tục, mà là em không còn sự lựa chọn. Từ bỏ một thói quen luôn khiến bản thân hụt hẫng và mất đi một người lại càng khiến mình đau lòng hơn. Cái thế giới trước mắt chúng ta có quá nhiều mâu thuẫn, ngờ vực. Mà em hay chị thì cũng giống nhau, lại đang mù mờ trong mớ hỗn độn ấy, không biết là gì cho đúng. Chỉ biết hành động theo cảm tính, theo cách mà mình biết rằng sẽ có nhiều người hài lòng, dù tận sâu, rất sâu nơi lồng ngực bên trái, có cảm giác nhói đau. Nhưng nếu hành động theo cách khác, sẽ thấy dễ chịu hơn sao? Ngốc vẫn là ngốc mà thôi.

Vậy nên, nghe lời chị, nước mắt sẽ khiến mắt em sưng vù và xấu xí. Em phải xinh đẹp, phải yêu bản thân mình thật nhiều. Đàn ông, họ sẽ chỉ yêu một cô gái biết tự yêu lấy chính mình. Vì xét cho cùng, nếu không biết yêu bản thân thì cô gái đó lấy tư cách gì đòi yêu anh ta?”

Gật đầu với Linh, Hương mỉm cười tỏ đã hiểu. Họ lại tiếp tục bước đi về phía những chiếc đèn lồng đỏ đang phát sáng. Một thứ ánh sáng le lói nhưng khiến người ta có cảm giác ấm áp…

Người phụ nữ cố cao giọng gọi với hai cô gái vừa bước qua. Hương dĩ nhiên không để ý nhưng Linh lại giật mình. Tuy không phải là người giỏi tiếng Trung nhưng những năm tháng ở cạnh Duy_một sinh viên ngoại giao thông thạo nhiều thứ tiếng, cô cũng ít nhiều nghe hiểu. Cô nắm tay Hương, cả hai cùng xoay người nhìn về người phụ nữ vẫn còn đang thở không ra hơi. Bước về phía cửa hàng của bà, Linh hỏi Hương:

“ Em quen cô ấy? Cô ấy gọi em đấy.”

Linh cúi đầu chào. Cô đã nhớ ra, đó là người cô đã gặp khi cùng Hữu Thiện tới đây. Cô vẫn nhớ khi đó mình chọn một chiếc vòng bạc hình con rắn nuốt đuôi. Bất giác cô vần chuỗi hạt ngọc trên tay, ánh mắt đau đáu một nỗi đau khó nói. Người phụ nữ chăm chú nhìn Hương, giọng nói của bàn trầm xuống. Linh nghe gật đầu và quay sang Hương dịch lại:

“ Cô ấy hỏi em vẫn ổn chứ? Tuy rằng đại nạn đến nhưng vẫn chưa tan.”

Hương nghe xong không giấu được sự kinh hãi, cô há miệng ngạc nhiên hỏi lại:

“ Cháu…có chuyện không may sẽ xảy đến với cháu sao?”

Linh dịch lại rồi chăm chú nghe người phụ nữ nói tiếp. Có chút ngập ngừng, thoáng bối rối khi thấy ánh mắt Hương nhưng bà vẫn lên tiếng. Hương lặng người nghe Linh truyền đạt lại:

“ Cô ấy nói cô ấy không rõ, nhưng cô ấy thấy vận khí rất xấu đeo bám em. Nói em nên mua một miếng bạch ngọc đeo trên người để trừ tà.”

Cúi chào người phụ nữ, họ cùng bước đi. Linh thở dài rồi khẽ nói:

“ Em đừng tin vào mấy chuyện đó nhé! Chỉ là tín ngưỡng thôi, đừng giữ trong lòng.”

Hương vẫn nằng nặc kéo tay Linh tới một cửa hàng bán đồ cổ gần đó chọn cho mình một miếng bạch ngọc rất sáng, nhẵn. Cô đeo luôn lên cổ và nhìn Linh cười. Chia tay Linh, Hương bắt xe bus về căn nhà mới thuê. Về đến cổng khu nhà cô gặp Thiện. Anh cười với cô, nụ cười của anh rạng rỡ giữa tiết trời London ấm áp.

“ Mắt em sắp thành gấu trúc rồi. Có khi phải chuyển vào sở thú thôi.”

Nhìn anh, cô ngại ngùng lí nhí:

“ Em không sao. Thật đấy!”

“ Haizz. Em không sao, nhưng mà anh thì có sao đấy!”

Tròn mắt nhìn anh, cô ấp úng hỏi lại:

“ Anh?”

“ Ừm. Một com bướm Nam Mỹ nhẹ nhàng vỗ cánh một chút ở vùng nhiệt đới, sẽ gây ra một cơn lốc xoáy ở North Texas. Hôm nay em rơi một giọt nước mắt, có thể khiến cho Brazil hứng chịu một cơn hồng thủy, cũng có thể khiến cho mùa đông năm sau có bão tuyết. Sự vui buồn của em có liên quan tới thế giới, đương nhiên sẽ liên quan tới anh.”

Hương bật cười, cô ngượng ngùng khẽ nói:

“ Cảm ơn anh, Hữu Thiện. Cảm ơn anh rất nhiều. Được gặp anh là may mắn của em. Nhờ anh em mới có thêm những người bạn tốt. Em sẽ lại là em, vui tươi. Thật đấy! Không cần quan tâm tới những ngày trước khi trăng tròn, chỉ cần biết những ngày sau khi trăng tròn, mỗi ngày sẽ là một ngày tươi đẹp.”

Đưa tay xoa đầu cô hết sức tự nhiên, anh thu tay về rồi lấy từ bao lô ra một túi thịt bò khô rất lớn đưa cho cô:

“ Lúc nào buồn thì hãy dùng cái này. Anh đảm bảo em sẽ quên hết tất cả.”

“ Thịt bò khô ạ? Có cay lắm không ạ?”

“ Em không ăn được cay?”

“ Dạ. Có ăn được, nhưng chỉ một chút. Anh chắc chắn ăn cái này sẽ quên buồn chứ ạ?”

Khoé môi Hữu Thiện nhoẻn cười, gật đầu anh trầm giọng:

“ Thật đấy! Tin hay không tuỳ em.”

Nháy mắt với cô, rồi cả hai người họ cùng bước vào khu nhà. Trong từng bước chân, Hương nghe thấy trái tim mình tự thì thầm lên tiếng: “ Hương Hương, không còn ai yêu nữa vẫn có thể tự yêu lấy chính mình.”

***

Cánh cửa phòng khách sạn mở ra, người đàn ông vẫn đứng im quay lưng lại với người vừa bước vào. Giọng nói trầm nhưng không mang cho người ta cái cảm giác ấm áp. Ngược lại, lạnh lùng pha chút tàn nhẫn.

“ Anh chuyển tiền vào tài khoản cho em sáng nay. Em nhận được rồi chứ?”

Bước về phía người đàn ông vừa nói, đôi bàn tay búp măng của Trà không chịu yên phận. Cô vòng tay ôm chặt người đang đứng, ngả đầu vào vai anh, giọng nói đầy nũng nịu:

“ Anh biết em không cần tiền mà! Nói xem, anh muốn em làm gì cho anh nào?”

Hải Minh khẽ xoay người lại. Khoé môi cười khẩy, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô gái trong lòng mình. Anh cất tiếng:

“ Chỉ cần em quan tâm tới bệnh nhân mới được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt số 3. Cho cậu ta dùng Deferasirox chắc là được đi?”

Ánh mắt cô khẽ sáng lên, nhìn anh dò hỏi cô khẽ cười:

“ Em không nghĩ anh biết nhiều đến vậy. Xem ra muốn hạ độc anh chẳng dễ chút nào.”

Ngừng một lát, cô nói tiếp:

“ Cậu ta bị trúng ba vết đạn, đúng là phải truyền máu rất nhiều nhưng em nghĩ vẫn chưa tới mức vượt quá lượng sắt xây dựng trong cơ thể. Dùng Deferasirox để giảm lượng sắt dư thừa có hơi quá không?”

“ Ngoan. Cứ làm theo lời anh dặn. Chẳng lẽ em không được học rằng lượng sắt dư thừa rất dễ gây hại cho tim, gan hay sao…..”

Vế sau của câu nói đã được Hải Minh nuốt lại, tất nhiên anh hiểu rất rõ Hoàng Sơn bị dạ dày. Và Deferasirox kích thích dạ dày rất lớn! Hoàng Sơn nếu đã không thể chết vậy chi bằng cho cậu ta sống không bằng chết xem sao.



Chương 15: Lật mở.


Vẫn biết đừng bao giờ mãi theo đuổi 1 người không thương mình. Nó giống như yêu 1 người trong gương, thấy tận tường, nhìn rõ nét nhưng chạm vào người đó là điều không thể…Vậy nhưng cô bác sĩ trẻ vẫn cố chấp, mặc kệ quá khứ của người đàn ông đó ra sao, mặc kệ hiện tại anh ta thế nào. Như một con thiêu thân chỉ biết lao đầu vào ánh sáng. Với Trà, Hải Minh là một thứ ánh sáng, dù xa cách nhưng nếu không tiến lại sao biết mình có thể đạt được hay không?

Khoác áo Blouse, cô bước về phía phòng bệnh của Sơn, trên tay là khay thuốc đã được kê sẵn.

“ Đến giờ bệnh nhân uống thuốc rồi.”

Hoàng Sơn liếc nhìn cô bác sĩ trẻ rồi dời mắt đến khay thuốc trước mặt. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp nhận những viên thuốc đủ màu và cốc nước vẫn còn độ ấm. Tận mắt nhìn thấy Sơn uống thuốc xong, Trà mới cất bước dời đi. Khuôn mặt vẫn đầy nhợt nhạt. Anh biết, vết thương này sẽ không lấy đi sinh mạng nhưng phải trải qua giây phút thống khổ trong viện chẳng khác nào coi như mình đã chết. Không lâu sau, mẹ anh mang cháo vào. Nhìn con trai đầy âu yếm, bà dịu dàng dỗ dành:

“ Cố gắng ăn một ít đi con. Không ăn sẽ không có sức.”

Nhìn mẹ, Sơn gật đầu. Vừa nuốt xuống chưa được nửa vơi bát cháo, dạ dày anh cuộn lên cơn đau dữ dội. Bàn tay bấu chặt vào thành giường, đôi mắt sọng đỏ, Sơn không ngừng nôn ra bằng hết. Sợ chạm vào vết thương của anh, mẹ anh không dám vỗ lưng anh. Bà chỉ biết đưa cho con trai cốc nước

“ Sao thế này. Uống qua chút nước ấm xem sao.”

Chiếc cốc rơi vỡ choang trên nền gạch men lạnh lẽo. Anh vẫn tiếp tục không chống đỡ được cảm giác buồn nôn đa
« Trước1...151617
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Gặp em dưới mưa xuân
» Lời thách đố tình yêu – Ni Xảo Nhi
» London còn xa lắm
Tags:
bạn đang xem

London còn xa lắm

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

London còn xa lắm v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Insane