XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :London còn xa lắm
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5289
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:07 - 14/08/2015


Giọng nói lí nhí và tỏ ra rất chân tình. Chết tiệt, Hoàng Sơn tiến gần về phía cô, ánh mắt anh sọng đỏ:

“ Một là em rời khỏi nhà tôi. Hai là em sẽ phải hối hận về những gì vừa nói!”

Bụng cô réo liên hồi, giờ cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối. Lúc này đồng hồ hẳn đã nhảy tới con số 12h đêm. Hoàng Sơn nghe thấy tiếng dạ dày của cô bé biểu tình, anh bất lực bước về phía tủ lạnh lôi ra hai hộp socola yêu thích vẫn chưa hề mở nắp. Vẫy tay với Thanh Hương anh khẽ gọi:

“ Lại đây. Đói lắm rồi phải không?”

Cô lê đôi chân ướt nhẹp về phía anh, cởi bỏ chiếc áo choàng, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay ôm sát người lộ ra từng đường cong trên cơ thể. Trong ánh đèn vàng của gian bếp, lúc này anh mới ngắm kỹ cô gái ngồi đối diện mình. Gương mặt nhỏ xinh, thanh tú. Tóc đen dài chấm lưng vẫn ướt nhẹp bởi mưa, nước da trắng nổi bật điển hình cho một tiểu thư khuê các chỉ là….cách ăn nói không khác nào một đứa trẻ được nuông chiều. Cắn nhẹ lớp socola mềm có vị trà xanh, cô lén nhìn anh và khẽ hỏi:

“ Anh cởi trần không sợ lạnh à?”

Thích thú, Sơn khẽ cười:

“ Đây là nhà tôi, em ngại sao?”

“ Không. Nhưng em sợ anh bị cảm!”

“ Ồ. Nhưng tôi không sợ. Lẽ nào bố mẹ em không dạy ở cùng một người đàn ông xa lạ rất dễ có chuyện không hay xảy ra sao?”

“ Liệu ở cùng anh sẽ có chuyện không hay xảy đến sao? Anh là gay mà?”

“ Tôi chưa bao giờ nói mình thuộc về giới tính thứ ba. Tôi chỉ nói mình không hứng thú với phụ nữ!”

“ Nếu em không phải là phụ nữ, ý em….em là con gái. Anh sẽ có hứng thú sao?”

Anh không trả lời câu hỏi của cô mà đứng dậy bước về phòng ngủ. Lúc trở ra anh mang theo tấm chăn mỏng cùng một chiếc gối đặt lên sofa và hướng về phía cô khẽ nói:

“ Muộn rồi, em ngủ tạm ở sofa. Tôi không có thói quen nhường giường cho người lạ. Ăn xong thì ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”

Nói rồi anh trở về chiếc giường King Size của mình và ngả lưng. Cô gái lạ ngoài phòng khách không hề khiến anh bận tâm. Đã từ mấy tháng nay, mọi thứ với anh đều hững hờ. Sống chỉ để là sống! Lý do? Đơn giản vì ai cũng có một nỗi đau không giống ai. Anh cũng thế!

Thanh Hương cuộn mình trong tấm chăn mềm thơm mùi Ck thoang thoảng. Cô không thể nào ngủ được. Căn phòng không hề bật điều hoà, hơi ẩm của không khí khiến cô rùng mình vì lạnh. Đưa mắt quan sát căn phòng nhỏ dựa vào ánh đèn yếu ớt, người đàn ông này có phong cách sống khá ngăn nắp, cẩn thận. Từng vật bày trí trong nhà anh ta đều được sắp xếp theo một logic nhất định. Kiến trúc căn nhà không có gì đáng nói, điều khiến cô để ý là những bức tranh rất Việt Nam với gam màu ấm được treo trong phòng khách. Cô nhận ra một Long Biên xưa cũ, một góc bãi sông Hồng ngày đầu đông vàng hoa cải, một Hà Nội tháng tư với những đoá huệ tây rong ruổi khắp Hà thành. Cô như thấy cả quê hương trong căn nhà của anh…Cố gắng tìm đủ mọi cách để thiếp đi nhưng cô vẫn không tài nào chống chọi lại được với cái giá lạnh.

Bước chân theo ánh đèn ngủ le lói, căn phòng ngủ hoàn toàn ấm áp, khác hẳn so với nơi cô vừa nằm. Rón rén lại gần chiếc giường của anh, lật nhẹ tấm chăn lên rồi chui vào. Giọng nói trầm ấm của anh khiến cô giật mình:

“ Em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi?”

“ Ở ngoài….rất lạnh! Em không ngủ được.”

Lật người nằm lên phía trên cô, hai tay anh chống xuống giường, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang mở to thảng thốt, anh khàn giọng:

“ Em có biết việc trèo lên giường của một người đàn ông lúc nửa đêm sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?”

Thanh Hương không đáp lại, cô nhắm mắt chờ đợi xem người chủ nhà đẹp trai sẽ có hành động gì tiếp theo. Nhưng anh thở dài rồi lật người về phía nửa kia của chiếc giường và thở đều đều. Anh hoàn toàn quay lưng lại với cô. Hơi ấm của anh khiến cô muốn nhích lại gần thêm chút nữa. Có chút tò mò và hứng thú cô tự phóng túng bản thân mình, dù sao cũng đã phá bỏ nguyên tắc bước chân vào nhà một người đàn ông lạ, lại còn trèo lên giường của anh ta nên thể diện với cô giờ này chỉ là một đồng xu không còn giá trị. Đưa bàn tay bé nhỏ chạm nhẹ vào tấm lưng trần đang quay lại với cô. Bàn tay cô khẽ run run nhưng nhanh chóng định thần được tâm trạng. Cười lém lỉnh, cô vuốt ve dọc theo sống lưng anh. Hoàng Sơn dần bị mất kiên nhẫn với trò đùa quái ác của cô gái trẻ. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông tử tế hơn những thằng đàn ông khác. Anh biết cô bé này không phải là thứ con gái rẻ tiền tràn lan đầy ngõ ngách. Nhưng anh không hiểu điều điên rồ gì đang tồn tại trong đầu cô. Cười khẩy, tiếng nói anh khàn đặc:

“ Xem ra em chơi trò này còn tệ hơn cả chơi đàn. Tốt nhất ngoan ngoãn nằm im và ngủ đi. Tôi nghĩ, em hiểu tôi đang nói gì!”

“ Anh thật sự là gay sao? Em cảm nhận gu thẩm mĩ của anh rất tốt. Anh cũng rất manly…thật tiếc!”

Thu bàn tay về, cô nằm im và thở dài. Hoàng Sơn nghe xong câu nói ấy thì tràn đầy nộ khí. Anh quay người về phía cô, bàn tay anh kéo cô vào lòng và cười.

“ Đừng trách tôi không nói trước với em. Là em không nghe thì hãy tự nhận lấy! 21 tuổi, không còn là đứa trẻ nữa rồi!”

Nói rồi anh phủ xuống đôi môi mềm của cô một nụ hôn rất nhẹ, mơn trớn. Thanh Hương đón nhận nụ hôn của anh một cách vụng về, có chút rụt rè nhưng nhanh chóng cô tỏ ra hiểu ý và đáp lại anh. Bàn tay bé nhỏ chống lên ngực anh, đôi mắt nâu sóng sánh lúc này khép lại để mặc bản thân cảm nhận hương vị mà chưa một lần được biết đến. Nụ hôn chậm lại rồi dừng. Anh buông cô ra và cười, anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân:

“ Bây giờ ngủ được rồi chứ?”

“ Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của em?”

“ Hả? Là em thách thức tôi! Đấy là lời cảnh cáo dành cho em. Tốt nhất em nên học làm đứa trẻ nghe lời, nhắm mắt lại rồi ngủ đi. Tôi rất mệt, không muốn tranh luận với em đâu!”

Anh tiếp tục quay người về phía cô. Có chút mất mát, cô không cam tâm liền trèo qua người anh rồi chui vào lòng anh và khẽ cười.

“ Em nghĩ mình nên đòi lại.”

Cô vụng về phủ môi mình lên đôi môi ấm áp của anh. Hoàng Sơn ngây ngốc trước việc làm của cô nhưng anh nhanh chóng chuyển từ thế bị động sang chủ động. Lẽ nào anh đang bị ảo giác? Anh nhớ là mình chỉ uống có 2 ly Brandy. Với lượng rượu quá ít ỏi như vậy anh không thể nào say được. Nụ hôn mỗi lúc càng gấp gáp, bàn tay cô bấu víu vào thắt lưng anh vô tình khiến anh quên mất lý trí cần đặt ở đâu. Lúc này trong anh chỉ có khát vọng nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đang trỗi dậy. Đưa bàn tay nâng đầu cô dậy, anh từng bước cởi bỏ chiếc áo thun mỏng trên người cô. Bàn tay anh trượt theo từng đường cong trên cơ thể cô. Nụ hôn của anh dời đôi môi xuống xương quai xanh. Anh như mê loạn trước dục vọng của chính mình và trước sự quyến rũ của người con gái đẹp đang nằm cạnh. Cô chỉ biết yếu ớt ngăn anh lại nhưng cơ thể cô hoàn toàn phản bội lại lời can ngăn đang thốt ra. Nhiệt tình đã được thổi lên, cơ thể cô hiện ra trước mắt anh. Ánh mắt Sơn mê loạn, đôi môi cong lên cười mỉm, khàn giọng:

“ Em đẹp quá…Lúc này hối hận vẫn còn kịp đấy!”

Hối hận ư? Có hay không? Một chút tò mò, xen lẫn cảm giác kích thích và khó chịu của chính mình. Cô không muốn dừng lại những nụ hôn dài của anh, đưa đôi tay bé nhỏ quàng qua cổ anh, cô rướn thân người lên chạm vào đôi môi anh giá lạnh. Trong khoảng không với ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tiếng kêu đầy đau đớn của Hương thốt ra. Kéo cô vào lòng và dỗ dành, anh ghé sát tai cô thì thầm:

“ Ngoan nào. Cố chịu, một lúc sẽ không đau!”

“ Anh lừa em. Em đau lắm.”

Hôn nhẹ lên cánh môi hồng, anh cố gắng nhẹ nhàng và chậm lại để cô bớt thấy đau đớn. Một lần, rồi một lần nữa, cuối cùng cô cũng thích ứng với việc anh đang làm. Chỉ cho đến khi cả hai cùng toát mồ hôi, ngả mình nằm xuống anh thở đầy mệt nhọc. Giọng nói vẫn toát lên ý cười:

“ Thật không nghĩ em nhiệt tình đến vậy!”

Cô quay người về phía anh và nức nở khóc. Ôm cô từ phía sau, anh nhẹ nhàng vuốt ve và dỗ dành:

“ Thật xin lỗi! Thật xin lỗi em…!”

“ Không cần xin lỗi. Sớm hay muộn cũng xảy ra, chỉ là không với người này thì sẽ có ngày với người khác. Em chỉ là…không nghĩ lại đau như thế.”

Cô xoay người ôm chầm lấy anh rồi tiếp tục khóc. Trong giọng nói sũng nước cô vẫn không quên mè nheo:

“ Anh sẽ dạy em chơi dương cầm giỏi như anh chứ?”

“ Ừ. Anh sẽ dạy…! Học phí được tính từ hôm nay!”



Chương 2: Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn.


Ánh sáng trên Tower Bridge đã nhường chỗ cho thứ ánh sáng tự nhiên của ngày mới. Hoàng Sơn ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm anh thấy tâm trạng khá hơn. Suy cho cùng, ăn là điều tốt nhất, nhất là khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có gì để làm…Bước về phòng ngủ, cô gái bé nhỏ vẫn quấn chặt mình trong tấm chăn. Thấy anh bước vào cô vội kéo chăn chùm kín đầu như con ốc sên lẩn mình khi thấy động. Khoé môi Sơn khẽ cười, anh cài từng chiếc cúc bạc một cách chăm chú. Những ngón tay thon dài bẻ cổ sơ mi dứt khoát, lại gần chiếc giường vẫn còn hơi ấm, anh ngồi xuống và khàn giọng:

“ Xấu hổ sao? Tôi không làm em sợ chứ?”

“ Dạ không.”

Bàn tay anh kéo tấm chăn để lộ khuôn mặt trắng xinh của cô, véo má cô, anh tiếp tục nói:

“ Bữa sáng của em tôi đặt trong bếp. Nếu em thích có thể chuyển về đây sống cùng tôi. Bây giờ tôi phải đi làm. Mọi thứ tuỳ em!”

Nói rồi anh đứng dậy và quay người muốn rời đi. Cất cao giọng, Thanh Hương nhìn theo lưng anh và nói:

“ Anh không sợ em là kẻ gian, lấy mất đồ quí giá của anh sao?”

Cười khẩy, Sơn vẫn đứng im, anh khẽ nói:

“ Thứ quí giá nhất sao? Nếu có thể tôi cũng muốn cho em, chỉ tiếc nó đã không còn tồn tại…!”

Chậm rãi bước ra khỏi nhà. Khuôn mặt người đàn ông trầm tư trong từng bước chân. Thứ quí giá nhất? Nó đã thuộc về quá khứ. Mà quá khứ, mỗi lần đưa tay chạm vào, trái tim nhìn ngỡ đã lành lặn của anh lại nhói đau. Tất cả vết thương lòng như vừa mới hôm qua. Những con đường mù sương vẫn chẳng hề đổi khác, London vẫn cổ kính và uy nghiêm như hai năm trước khi lần đầu anh đặt chân tới. Chỉ tiếc một điều, người mà ngỡ tưởng sẽ là bạn đời của anh thì lại quên mất hẹn thề, bước ra khỏi cuộc sống của anh đầy vội vã.

.....

Đứng nhìn những cây thường xuân đang thay lá, hơi ẩm của gió xuân thổi tới khiến Mai khẽ rùng mình. Đã nhiều lần cô bước đến đây nhưng đều không có can đảm để với bàn tay bé nhỏ lên ấn chuông cửa nhà anh. Không phải cô sợ anh mà vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào cho đúng. Trong hai năm anh toàn tâm toàn ý để yêu thương cô, chăm sóc và lo lắng cho cô từng li từng tí một, cuối cùng đáp lại anh là nụ hôn nồng cháy của cô cùng một người đàn ông khác. Không phải cô hết yêu anh mà vì cô đã vô tình không nhận ra mình say nắng! Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, những bông oải hương đã rơi xuống từ lúc nào không biết…thời khắc ấy, cô hiểu mình đã đánh mất thứ quí giá nhất của cuộc đời này…..

Một ngày mùa hè của nhiều tháng trước, Hoàng Sơn trở về căn nhà yêu thương sau cuộc họp thường niên. Vẫn giọng nói trầm ấm, vẫn vòng tay dang rộng ôm Mai vào lòng, ánh mắt anh thoáng buồn. Nhìn cô đầy trìu mến, anh khẽ nói:

“ Em yêu, anh sắp phải đi Paris một tháng, cũng có thể là lâu hơn!”...
« Trước1234...17Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Yêu không hối tiếc
» Yêu đi để còn chia tay
» Yêu anh hơn cả tử thần
» Xu Xu đừng khóc
» Vợ ơi là vợ!
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Vị gió Praha ( Prague )
» Về nơi đáy mắt trong
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

London còn xa lắm

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

London còn xa lắm v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất