21:30 - 09/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.ltChuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũng không phải hoàng tử.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhìn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy,… Nó đã có ngay ý nghĩ: “Mình sẽ yêu người bạn này!” Cái ý nghĩ ấy không phải do nó xem quá nhiều phim Hàn Quốc, cũng không phải do nó quá mơ mộng, đơn giản là tự dưng nó thấy như có một người đang thì thầm vào đầu nó. Nhưng ý nghĩ đó không đồng nghĩa với việc nó yêu người ta ngay từ lần gặp ấy…
Nó – tên đầy đủ Nguyễn Nhã Phương - tên thường gọi Lưu Ly. Cái tên thường gọi là do bạn bè thấy bất cứ nickchat hay mail nào của nó đều lấy là Lưu Ly cả. Cũng vì nó thích nhất một loài hoa ở thành phố hoa Đà Lạt, quê hương nó: Forget me not (tên tiếng anh của lưu ly). Hè này, mẹ nó bảo ra phụ dì Tâm bán hoa, dì nó có một cửa hàng hoa nho nhỏ ở Hà Nội. Dĩ nhiên là nó đồng ý, dù sao thì hết hè nó cũng phải bắt đầu cuộc sống sinh viên 4 năm ở đây, với lại nó cũng thích hoa nữa. Nó vẫn nhớ hôm ấy là ngày thứ 3 nó đến Hà Nội, đang trông cửa hàng cho dì nó đi chợ thì cậu ta ùa vào:
- Dì ơi! Cho cháu một bó forget me not.
3 ngày nay, Phương chưa gặp một khách hàng nào mua loại hoa ấy, lại đúng lúc nó đang ưu ái chăm chút, tưới nước cho mấy cành hoa Forget me not nên nghe vậy Phương giật mình quay ra phía khách hàng. Gương mặt có một chút ngơ ngác, nét xinh xắn trời cho của cô bé bán hàng lạ lẫm lại có những bông hoa lưu ly tím điểm xuyết bên cạnh, tự dưng trái tim Đạt lỡ mất một nhịp khi cô bé ấy ngẩng đầu lên. Thoáng bối rối:
- Xin lỗi! Tôi tưởng bạn là dì Tâm.
Thấy người khách mua hàng có vẻ lúng túng, Phương mỉm cười:
- Tôi lại già đến thế ư?
- Không phải, tại bình thường thấy dì ấy bán có một mình.
- Tôi mới đến giúp, để tôi bó giúp cậu, cậu là khách hàng đầu tiên tôi bó forget me not cho đấy!
- Cậu có bó được đẹp như dì Tâm không thế?
- Cậu chờ một lát là biết liền.
Trong lúc chờ Phương bó hoa, Đạt đi lại ngắm đủ các loại hoa trong cửa hàng, Phương vửa bó vừa thỉnh thoảng ngước lên nhìn cậu khách lạ. Cái cách cậu ta chạm nhẹ vào các cánh hoa để xem như sợ chúng đau, cái cách cậu ta cúi xuống ngửi mùi hương của những loài hoa nhìn lạ lạ rồi mỉm cười, rồi cả cái cách cậu ta nhìn những cành hoa forget me not trìu mến nhưng có chút xa xăm làm Phương cảm thấy ở con người lần đầu tiên gặp gỡ này có điều gì đó ấm áp lắm. Chắc tại vì cũng như Phương, cậu ta thích forget me not.
- Xong rồi! Cậu có cần thiệp cài hoa không?
Đạt trả tiền, đón lấy bó hoa, và cười:
- Không cần đâu. Cảm ơn, cậu bó đẹp lắm.
Đúng lúc ấy thì dì Tâm đi chợ về, thấy Đạt dì tươi tỉnh:
- Đạt hả cháu? Lại mua forget me not à?
- Dạ, cô bé này bó hoa khéo thật cô ạ.
Dì Tâm quay sang nhìn Phương mỉm cười, Phương quay mặt đi vì chút ngại ngùng:
- Phương nó bằng tuổi cháu đấy, không bé đâu. Cháu gái dì. Nó mới xuống Hà Nội, hôm nào cháu rảnh đưa nó đi chơi giúp dì.
- Dì, cháu đến để phụ dì mà.
- Cứ đi cho biết đi, một mình dì trông cửa hàng cũng được.
Nghe hai dì cháu nói chuyện, Đạt cười nhẹ:
- Cậu đừng ngại, để tớ đưa cậu đi. Thôi, cháu chào dì, cháu đi có việc một chút.
Đạt nói rồi đi ra khỏi cửa hàng, thấy ánh mắt dò hỏi của cô cháu, dì Tâm giải thích:
- Nhà thằng Đạt ở gần đây, hay ra mua hoa lắm, nhưng toàn mua forget me not thôi. Bình thường nó không cần bó nhưng chắc hôm nay nó mang đi tặng đâu đó. Nó đỗ Bách Khoa, gần trường cháu đấy. Thằng nhỏ tốt tính lắm, để nó đưa cháu đi chơi cho biết Hà Nội, dì đâu biết tụi nhỏ chúng mày thích đi những chỗ nào đâu.
Phương im lặng không nói, chỉ khẽ mỉm cười. Nó nhớ đến những địa điểm mà nó đã được một người giới thiệu là nên đến ở Hà Nội, tiếc là nó làm mất số điện thoại của người ấy nên không liên lạc được nữa…
Chiều hôm sau, Đạt đi xe đạp đến rủ Phương đi dạo. Nó ngần ngừ nhưng dì Tâm nói cửa hàng giờ này vắng khách, nó cứ đi đi, thế là nó ngồi sau xe Đạt để cậu ta chở đi qua những con phố. Rong ruổi trên những con phố cổ, hai đứa dừng lại ở hồ Gươm. Đạt gửi xe đạp rồi cả hai đi bộ quanh bờ hồ. Chiều khá muộn, nắng chỉ còn nhàn nhạt, gió thổi mát lộng, Phương và Đạt bước đi không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại quay qua người kia như thử đoán ý nghĩ của nhau, nhưng trong khung cảnh bình yên này có thể nghĩ gì được nhỉ... Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhau, cả hai chỉ mỉm cười. Mỏi chân, hai người ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá, cùng ăn kem và nhìn ra mặt hồ.
- Hà Nội có đẹp như trong tưởng tượng của cậu không?
- Không đẹp như trong tưởng tượng nhưng vẫn có nét để nó tự khoe với tớ rằng: tôi là Hà Nội.
- Tớ hỏi vậy là vì Dì Tâm bảo đây là lần đầu tiên cậu đến Hà Nội, Đà lạt đẹp đến thế nên cậu chắc cũng khó mà thấy nơi nào đẹp nữa.
- Không đâu, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, với lại tớ chưa khám phá hết Hà Nội mà.
- Ừ, để mấy hôm tới tớ sẽ đưa cậu đến những nơi khác, cậu sẽ thấy Hà Nội đáng yêu hơn… Ơ, sao cậu lại cười?
- Không có gì, tại cách nói về Hà Nội của cậu rất giống với một người bạn của tớ. Vậy cậu lên Đà Lạt bao giờ chưa?
- Chưa từng, nhưng chắc chắn tớ sẽ đến đó!
- Tại sao?
- Tớ phải đến một nơi ở đó!
- Nơi nào thế?
- Vườn hoa Đà Lạt để ngắm hoa Forget me not ở đấy.
- Khi đó, tớ sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu.
- Hứa nhé!
- Ừ, mà cậu thích forget me not thì có biết sự tích về loài hoa ấy không?
- Không, có cả câu chuyện về loài hoa ấy ư?
- Chuyện kể rằng, chàng hiệp sỹ cùng người yêu đang đi dạo bên bờ sông. Chợt thấy một cành hoa màu tím mọc hoang dại ở đó, thiếu nữ thốt lên khen đẹp. Hiệp sĩ thấy vậy muốn làm vui lòng người yêu bèn lại gần để hái. Nhưng trong lúc đang với cành hoa, chàng bị ngã xuống dòng sông nước chảy xiết, bộ áo giáp quá nặng khiến chàng không đủ sức xoay sở để bơi vào bờ. trước lúc chìm xuống, chàng vẫn cầm trên tay cành hoa và nói với người yêu rằng: forget me not… từ đó cô gái luôn cài hoa tím trên mái tóc để nhớ chàng hiệp sĩ kia.
- Tớ không thích câu chuyện này.
- Tại sao?
- Chẳng lẽ bộ áo giáp nặng đến thế và sao lúc đó cô gái không chạy đến để đưa tay ra cứu người yêu mình.
- Nghe nói cậu đỗ Bách Khoa?
- Ừ, nhưng cái đó thì liên quan gì ở đây?
- Vẫn cái logic khô khan của những người con trai giỏi tự nhiên. Sao cậu lại có thế thích hoa forget me not được nhỉ?
- Lạ lắm à? Có một sự tích khác đấy. Hôm nào tớ sẽ kể cậu nghe, giờ phải về không muộn rồi.
- Mấy giờ thì ở tháp Rùa sáng đèn?
- Phải tối hơn nữa đã. Hôm nay chưa xin phép dì Tâm, hôm khác mình quay lại đây vào buổi tối nhé!
- Ừ…
Phương và Đạt về nhà, nói chuyện với Đạt rồi Phương mới thấy Đạt là người rất dễ gần, hai người nói chuyện tự nhiên và tâm đầu ý hợp như đã quen từ lâu lắm. Có những lần Đạt sang cửa hàng cùng Phương bán hoa, Phương nhớ có lần Đạt đã bảo:
- Trông cậu lúc ở gần những cành forget me not quen lắm! Tớ chưa từng lên Đà Lạt, cậu cũng lần đầu tiên đến Hà Nội nhưng thực sự tớ thấy rất quen, cứ như trong một giấc mơ nào đó tớ đã nhìn thấy cậu như vậy ấy!
Đạt nói rồi thoáng đỏ mặt nhìn Phương, Phương mỉm cười:
- Tớ cũng có cảm giác cậu rất quen. Rất giống một người bạn tớ quen cũng ở Hà Nội.
- Có lẽ bọn mình gặp nhau ở kiếp trước.
Đạt nói và cười. Phương cười theo, Đạt rất quen nhưng nụ cười này thì không quen, người bạn mà Phương biết có vẻ mặt trầm và buồn, hơi xanh xao một chút, lúc cười cũng thoáng nét buồn rất lạ. Thôi kệ, Phương nghĩ mình chỉ tự tạo ảo giác chứ làm gì có ai giống ai. Những ngày hè sau đó, Phương được Đạt dẫn đi chơi những nơi khác ở Hà Nội, cùng đến bãi bồi sông Hồng, cùng đến cả cánh đồng hoa cải. Ở cánh đồng hoa ấy, Phương chợt nhớ đến lời người bạn đã nói từ lâu, những lời giới thiệu làm cô bé lớp 10 ôm ấp giấc mơ được đến Hà Nội: “Hà Nội có hồ Gươm, có bến sông Hồng, có bến Hàn Quốc, cả cánh đồng hoa cải nữa. Nếu em đến Hà Nội, nhớ phải đến những nơi đó nhé! Nếu có thể thì anh sẽ làm hướng dẫn viên cho em… anh sẽ cõng em trên cánh đồng hoa cải và nắm tay em đi trên bến Hàn Quốc…” “Anh lãng mạn quá!”, “Anh không đùa đâu thật đấy, Lưu ly”, “forget me not chứ!” “Cả hai… nhưng đến đó nếu không có anh, em nhớ bảo người đi cùng làm thay anh nhé, như vậy mới cảm nhận được hết cái đáng yêu của Hà Nội nơi em đến…"
- Đạt này, cậu cõng tớ được không?
- Hì, tớ đang định hỏi cậu có muốn được cõng không đây.
Hơi ngại ngùng một chút nhưng Phương vẫn để Đạt cõng. Đạt đi chầm chậm, trời nắng nhẹ, không quá gay gắt nhưng đủ ánh sáng để làm cả cánh đồng trở nên rực rỡ. Sắc vàng của hoa cải, của nắng lại hòa thêm những cơn gió rất nhẹ, ngồi trên lưng Đạt cõng, cảm giác đúng là rất khác với lúc cùng bước đi. Trong tim Phương trào lên một cảm xúc khó tả. Đáng lẽ ra không nên để rơi vào hoàn cảnh hơi khó xử thế này, dù Phương muốn được thử cảm giác được một người cõng trên lưng và đi giữa cánh đồng hoa cải. Ấm áp, bình yên nhưng nếu như thế này thì Phương sẽ không giữ được nhịp đập bình thường khi gặp Đạt nữa mất. Được một lát, Phương đòi xuống, Đạt vẫn lặng im từ lúc cõng Phương. Lúc xuống nhìn vào mắt Đạt, Phương bất ngờ vì thấy nó rưng rưng đầy nước. Phương thoáng lo lắng:
- Đạt, cậu không sao chứ?
Đạt lắc đầu cười nhẹ, nhưng khi chớp mắt có một giọt nước vẫn cứ ngoan cố trào ra. Bất giác, Phương đưa tay lên lau nó giúp Đạt, Đạt bối rối quay đi:
- Mình kiếm chỗ nào đó ngồi đi!
- Ừ.
Hai người ngồi xuống, im lặng, lại có gió và những con bướm nhỏ… Sau một thoáng, Đạt mở lời:
- Đột nhiên tớ nhớ đến một số chuyện không vui thôi. Cậu biết không, có những điều rất giản dị mà một người muốn làm nhưng không có đủ thời gian để làm. Đôi khi tớ nghĩ ông trời thật bất công.
- Cậu có tin vào phép màu không? Vào những điều kì diệu ấy?
- Nếu có tớ sẽ làm tất cả để nó xảy ra. Thôi lại nói linh tinh rồi. Mình đi chơi tiếp đi.
- Có cái gì đó như ám ảnh cậu vậy. Kể tớ nghe đi!
- Tớ muốn quên nên không muốn kể lại nữa. Tớ đã nói là không có gì rồi mà. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu kìa...
Đạt nói và đưa tay xoa đầu cô bạn đang có vẻ buồn lây giọt nước mắt của cậu. Đạt cười để trấn an Phương và cái tính dễ vui dễ buồn của Đạt làm không khí vui vẻ trở lại:
- Phương có biết sự tích hoa cải không?
- Có cả sự tích hoa cải à?
- Có chứ, ngày xưa có một chàng hoàng tử, à quên hiệp sĩ…
***
Trong hơn một tháng hè, ở Hà Nội, từ một người hướng dẫn viên và khách du lịch, giữa Đạt và Phương đã có một sợi dây tình cảm gắn kết hai người lại với nhau. Dù không ai nói với ai nhưng cái cách Đạt nhẹ nhàng cầm tay Phương và sau thoáng ngạc nhiên, Phương để yên bàn tay mình trong bàn tay Đạt cũng đủ để hai người hiểu những điều không cần phải nói nên lời. Vẫn cùng lang thang trên những con phố, cùng dạo bờ hồ những chiều lộng gió, vẫn hai con người đó nhưng dường như giữa Hà Nội sầm uất, tấp nập vội vã, họ tìm thấy cho riêng mình sự ấm áp và bình yên khi ở cạnh nhau. Trong trí nhớ của Phương còn một nơi mà Phương chưa được đến, đó là con đường được gọi là bến Hàn Quốc. Khi nghe Phương hỏi về nó, Đạt mỉm cười nói rằng đó là nơi các đôi yêu nhau hay đến vì khung cảnh rất lãng mạn, ngừng một chút Đạt lại khẽ nói: “Tớ muốn cùng cậu đi đến đó!”...