21:30 - 09/08/2015
Đúng như Đạt nói, khung cảnh của con đường này rất nên thơ, một bên là đầm sen mát lộng, bên kia là sóng nước mênh mang. Cuối chiều, nhìn đâu cũng thấy toàn đôi với cặp đi cùng nhau. Nắm tay nhau, Đạt và Phương bước đi trên con đường đó. Hà Nội là đây, những địa điểm vừa quen vừa lạ: lạ vì chưa một lần đến, quen vì đã được một người kể về nó bằng một cách cảm nhận rất sâu sắc. Hai người tìm một chỗ đứng không quá đông đúc để cùng đón những cơn gió chiều mang hương sen man mác. Đạt dịu dàng quay sang Phương:
- Nếu tỏ tình bằng câu nói: Tớ mến cậu thì có trẻ con không?
- Cậu… vô duyên!
Đạt cười nhẹ, cậu đưa tay lên nhẹ vuốt tóc Phương: “Tớ muốn nói là…” đang thu hết can đảm để nói ra 3 từ ngắn ngủi nhưng vô cùng khó nói ấy, chợt Đạt sững lại khi khẽ chạm phải chiếc ghim cài tóc hình hoa… forget me not màu tím. Trời tự dưng mây kéo đến , tối sầm lại, thấy Đạt có chút bất thường, ánh mắt lại có vẻ hoảng hốt, Phương lo lắng:
- Cậu sao thế? Đau ở đâu à?
- Cái ghim tóc này, cậu có khi nào?
- Ơ cái này à? Tớ có lâu lắm rồi! Bên trong còn khắc chữ Lưu Ly này. Ngày trước có một đôi nhưng tớ tặng một người bạn một chiếc làm kỉ niệm rồi.
Mưa ào xuống như trút nước, mưa mùa hè vẫn thế, đến vừa nhanh vừa dữ dội. Đạt vịn vào vai Phương để xua đi cảm giác chóng mặt, chậm chạp nói:
- Mình về đi, mưa rồi.
Phương thấy lạ nhưng biết có hỏi Đạt cũng không nói nên đành im lặng. Đang vui vẻ mà tự dưng Đạt làm sao nữa không biết... Từ lúc đó đến khi về đến nhà, Đạt cũng chỉ nói lời tạm biệt, ngoài ra không giải thích thêm điều gì, Phương có chút hoang mang, lo lắng nhưng tính Đạt vẫn thế chẳng chịu mở lòng để chia sẻ. Còn Đạt về nhà, thay quần áo khô rồi nằm xuống giường mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết. Quá khứ lại hiện về trong giấc mơ không an lành:
***
- Anh đi chơi Đà Lạt vui không kể em nghe đi!
Cậu bé lớp 10, tắm xong, ùa vào phòng anh trai bắt kể chuyện. Hai anh em thân nhau lắm nên hôm nào không được anh trai hơn 2 tuổi kể chuyện cho nghe thì Đạt không ngủ được. Định thấy thằng em vào dù đi chơi xa về vẫn mệt nhưng vẫn cố kể chuyện nó nghe.
- Vui lắm! Em thích nghe chuyện gì nào?
- Truyện gì mà anh nhớ nhất ấy!
- Anh gặp một cô bé dễ thương ở vườn hoa Đà Lạt, cô ấy đang ngắm hoa foget me not.
- Anh bị cô bé ấy hớp hồn rồi hả?
- Hớp hồn thì sao còn đây mà kể chuyện em nghe, nhưng đó là cô gái đầu tiên khiến tim anh đập mạnh đến thế.
- Ơ, đập mạnh, anh không sao lúc ấy đấy chứ?
- Không, cô bé ấy rất đáng yêu. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy... làm anh có cảm giác…
- Cảm giác gì ạ?
- Anh yêu cô ấy mất rồi, yêu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ấy.
- Em không tin!
- Em còn bé, hiểu sao được...
- Đâu, em kém anh có hai tuổi mà. Nhưng anh có gặp lại cô bé ấy được không?
- Bọn anh trao đổi địa chỉ rồi đấy! Cô ấy nói sẽ đến Hà Nội và anh sẽ làm hướng dẫn viên cho cô ấy. Anh ghi nó vào sổ tay rồi.
- Vậy là cô bé ấy cũng mến anh rồi. Cô bé ấy bao nhiêu tuổi?
- Bằng tuổi em.
- Ơ, em không chịu gọi người bằng tuổi làm chị dâu đâu.
- Em phải gọi chứ!
- Em không thích! Nhưng nếu anh vui vì điều đó, em sẽ gọi.
- Anh rất vui, tuy nói chuyện không nhiều nhưng anh lúc chia tay anh không thể dời mắt khi cô ấy chưa đi khuất. Nhưng cô bé ấy cũng còn trẻ con như em ấy.
- Lần đầu tiên em thấy anh nói về một người nhiều như thế đấy!
- Anh muốn đưa cô ấy đi khắp Hà Nội, cầm tay cô ấy đi trên bến Hàn Quốc, cõng cô ấy giữa cánh đồng hoa cải và anh muốn quay lại Đà Lạt nữa. Nhưng… anh sợ mình không có đủ thời gian.
- Không cho anh nói thế… anh mới 19 tuổi mà.
- Nhưng tim anh…
- Bác sĩ bảo tim anh chỉ cần uống thuốc đúng giờ và không để phải đập mạnh là không sao mà.
- Đạt ngốc! Không đập mạnh có nghĩa là không được yêu ai đấy! À cho em xem cái này này.
- Một chiếc ghim tóc hình hoa foget me not màu tím… Lưu Ly…
- Tên cô bé ấy đấy.
- Lạ nhỉ… Sao lại tên là Lưu Ly???
Tiếng mẹ gọi làm đứt quãng cuộc nói chuyện của hai anh em:
- Đạt, về phòng cho anh con nghỉ đi!
- Dạ.
Đúng là anh Định có những dự cảm rất đúng: anh không có đủ thời gian… Anh trai Đạt ra đi trong một giấc ngủ rất bình yên 3 ngày sau đó vì một cơn đau tim đến bất ngờ. Anh Định bị tim bẩm sinh, sức khỏe rất yếu. Đạt vẫn nhớ buổi sáng hôm ấy, khi Đạt sang phòng đánh thức anh dậy ăn sáng, Định vẫn nằm trên giường, gương mặt bình thản như đang say ngủ, nhưng tay chân thì lạnh ngắt. Đạt sợ hãi cố lay anh mình dậy nhưng không được, chỉ thấy tay anh buông thõng, làm rơi chiếc ghim tóc hình hoa lưu ly màu tím… Đó là hình ảnh cuối cùng Đạt nhìn thấy sau khi ngất đi…
***
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm, Đạt thấy mồ hôi ướt sũng, hơi chóng mặt, Đạt đưa tay lên trán, sốt rồi. Nhớ lại giấc mơ, Đạt lại khẽ chớp mắt, lại có nước mắt rơi ra, nhưng trong phòng không có gió, mãi không khô được. Mấy ngày sau đó, Đạt bị ốm, biết có mấy lần Phương sang thăm nhưng Đạt đều bảo mẹ bảo Đạt mệt không muốn gặp ai hết, Đạt muốn suy nghĩ một mình.
- Con đỡ chưa?
- Con khỏi rồi.
- Con với cái Phương sao thế? Mấy hôm nó sang mà con nói mệt không gặp nhìn nó buồn thiu. Mẹ thấy Dì Tâm nói hai đứa thân nhau lắm mà.
- Không có gì đâu ạ.
- Mẹ biết có chuyện gì đó! Mẹ hiểu con mà.
- Con… Mẹ này, con có thể yêu người yêu của anh Định không?
- Sao con lại hỏi thế?
- Con chỉ muốn hỏi thôi!
- Đạt ngốc! nói con 19 tuổi rồi có ai tin không? Tất nhiên là có thể rồi. Định là một người luôn nghĩ cho người khác, đặc biệt lại là người nó yêu. Giờ nó không thể chăm sóc cho người đó, nếu con có thể chăm sóc giúp, Định sẽ rất vui và an lòng nữa.
- Mẹ nói thật chứ?
- Con không tin mẹ sao?
- Con… con tin.
Đạt ra cửa hàng hoa của dì Tâm thì biết tin Phương đã về Đà Lạt để chuẩn bị nhập học. Đạt mua một bó hoa forget me not mang đến mộ của anh trai, thì thầm trò chuyện:
- Em lại đến thăm anh này, trên kia anh cũng thấy em và Lưu Ly gặp nhau rồi đúng không? Cô bé đáng yêu thật anh nhỉ? Đến tim em khỏe vậy mà cũng phải đập mạnh rồi. Anh cho em gặp Lưu ly vì muốn em chăm sóc cô ấy đúng không? Vậy thì anh yên tâm nhé! Em sẽ thay anh chăm sóc cho cô bé ấy - Lưu Ly…
***
Thành phố Đà Lạt chào đón Đạt bằng muôn ngàn sắc hoa, cầm địa chỉ của Phương trong tay nhưng Đạt muốn đến vườn hoa trước, cậu muốn thăm lại nơi mà trái tim anh trai cậu lần đầu tiên rung động vì một cô bé. Đi quanh vườn hoa, nhìn về phía có hoa forget me not, Đạt mỉm cười nhìn gương mặt xinh xắn đang ngắm hoa, giờ thì nó hiểu tại sao Lưu Ly có thể làm anh trai nó xao xuyến đến thế. Đạt lên tiếng:
- Tớ biết một sự tích khác về hoa forget me not, cậu có muốn nghe không?
Phương nhìn về phía Đạt ngạc nhiên không biết nói gì.
- Chuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũng không phải hoàng tử. Bị bệnh tim bẩm sinh, chưa một lần dám để tim mình đập mạnh, chưa biết đến nụ hôn đầu đời, chưa bước vào giảng đường Đại học dù trong tay có tờ giấy báo trúng tuyển… Trong một lần dạo chơi ở Đà Lạt, cậu yêu một cô bé kém mình 2 tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên tại vườn hoa này và cậu cũng được cô bé trao món quà kỉ niệm là chiếc ghim tóc hình hoa forget me not mà cậu giữ như báu vật. Nhưng… Thượng đế nói đã đến thời điểm cậu phải trở thành thiên sứ… nên cậu ta trao chiếc ghim ấy cho người em trai và nhờ cậu tiếp tục chăm sóc cho cô bé ấy…
Đạt nói xong và chìa tay về phía Phương, Phương nhận lại chiếc ghim cài tóc từ tay Đạt và bật khóc. Đạt vòng tay ôm phương vào lòng… Forget me not rung rinh như một lời chúc phúc từ thiên đường…