Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Khúc vĩ cầm buồn
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 2598
• Mục: Teen Story
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:31 - 09/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.lt
Đó là khúc vĩ cầm của người con gái anh yêu. Cô gái đặc biệt, xuất hiện trong đời anh, cũng vào khoảnh khắc đặc biệt...

Một tối mùa đông. Những ngày cuối của tháng 12. Cái rét tái tê, len lỏi khắp chốn. Mưa. Lại một đêm mưa. Không vồn vã như giông hè. Cứ rả rích, rả rích, từng hạt nặng trĩu. Gió và mưa kéo cho cả khu phố một cái màu ảm đảm khó ưa. Một không gian tĩnh đến nghẹt thở. Xung quanh nhiều nhà đã tắt đèn. Ít ai để ý đến chiếc Porsche đã đậu ở đó từ khá lâu ngay phía trái của biệt thự Linh Lan.

Trong xe, thoang thoảng mùi hương Givenchy Pour Home. Anh ngồi đó. Lặng yên. Cùng với anh, là cây violin Secret màu mận đỏ. Dường như bất cứ lúc nào, trừ những lúc làm việc ra, nó cũng bên cạnh anh, luôn là ghế phải cạnh vô lăng... Không gian vắng bỗng vang lên tiếng nhạc tha thiết. Với anh, âm thanh đó chắc hẳn đã trở thành thân thuộc. Đó là tiếng violin… Anh hạ cửa kính xe, ngước nhìn lên căn phòng ở tầng 2 của căn biệt thự. Mặc cho những giọt mưa vô tình hắt ướt, anh vẫn mải mê theo khúc vĩ cầm...

Đó là khúc vĩ cầm của người con gái anh yêu. Cô gái đặc biệt, xuất hiện trong đời anh, cũng vào khoảnh khắc đặc biệt...

***

Xung quanh đất trời như vô hình với anh. Bao nhiêu chuyện đổ ập xuống gần như cùng lúc khiến anh vô cùng mệt mỏi. Anh vừa thất bại trong kí kết một hợp đồng quan trọng với một công ti đầu tư nước ngoài - một trong những thất bại hiếm hoi mà một CEO xuất sắc như anh từng gặp phải. Thằng em trai quý tử lại về nhà đòi tiền, đập phá, cãi nhau với bố mẹ rồi lại bỏ đi với đám bạn chơi bời. Ba mẹ buồn rầu, chán nản, không khí gia đình nặng nề. Anh phóng xe như điên trên đường. Cảm giác muốn nổ tung cả trí óc. Anh muốn xé toạc cái sự mệt mỏi, chán chường trong con người anh. Một con người bản lĩnh đến đâu trong hoàn cảnh đó cũng khó giữ được lý trí. Anh lại tăng ga. Một bóng đen vụt qua. "Két!!!" Tiếng thắng xe vang lên. Cái bóng đen ngã sập xuống. Im lìm. Anh xuống xe gần như ngay lập tức. Thần trí hoảng loạn. Nằm ngay dưới mũi xe anh, là một cô gái mặc váy trắng, cài nơ. Anh chạy vội lại xem cô ra sao. Mặt mày xây xát, trên trán có vết rách hình như khá sâu. Đôi mắt cô gái nhắm nghiền. Máu chảy đã nhuốm mất một phần màu trắng tinh của cái váy. Như vô hồn, anh bế vội cô lên xe, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện. Anh đã gặp cô, như thế.

Phía ngoài phòng cấp cứu, Anh ngồi bần thần. Anh tự hỏi không biết mình đã làm gì thế này. Mạng sống của cô gái đang bị đe dọa. Đã hơn 1 giờ đồng hồ mà đèn phòng cấp cứu vẫn sáng. Anh lo lắng. Dù là không quen biết nhưng vì anh mà cô gái đó phải chịu đau đớn như thế... Bỗng cửa phòng cấp cứu mở, một bác sĩ khá lớn tuổi bước ra:

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Rất may, không bị tụ máu não và không ảnh hưởng gì nhiều đến xương sọ. Tuy nhiên chấn động khá mạnh, cô ấy vẫn còn hôn mê, nhưng sẽ tỉnh lại sớm thôi. Lưu ý là lúc tỉnh lại, có lẽ cô ấy sẽ thường xuyên bị choáng do di chứng. Bây giờ, anh theo tôi, làm thủ tục nhập viện.

Mọi thứ, thế là đã tạm ổn. Anh bỗng thấy nhẹ lòng.

Anh gọi điện về nhà, báo đêm không về. Đêm ấy, anh ở lại viện với cô gái. Vì cô ấy vẫn chưa tỉnh, nên anh không biết phải báo với người thân của cô ấy như thế nào. Cô không mang theo túi xách. Bên cô lúc đó chỉ có một hộp đàn. Anh mở nó ra, phía trong là một cây violin Secret màu mận đỏ và một bản nhạc đề tên Serebende - một bản nhạc nổi tiếng. Cây đàn không bị hư hại nhiều, chỉ để lại một vài vết xước. Dù biết tình hình cô ấy thế là đã ổn, nhưng anh vẫn không thôi lo lắng. Dù sao đi nữa, đó cũng là lỗi của anh. Đêm đó, anh gần như thức trắng, trông cho cô ấy ngủ. Ngồi bên giường bệnh suốt đêm, bây giờ, anh mới có thể ngắm nhìn thật kĩ cô gái. Cô không thực sự quá xinh đẹp, nhưng rất thu hút. Mặc dù làn da đang tái xanh và đôi môi nhợt nhạt vì tai nạn, nhưng toát lên ở cô là một vẻ đẹp tinh khiết mà mỏng manh, khiến anh cứ phải nhìn ngắm mãi…

Sáng hôm sau, đang chợp mắt sau một ngày mệt mỏi, anh bỗng choàng tỉnh vì một bàn tay khẽ lay người anh. Mở mắt ra, anh thấy cô đã tỉnh.

- Anh là ai? Tôi đang ở đâu?
- Cô đang ở bệnh viện. Hôm qua, cô bị xe tôi đâm phải và bị thương. Cô thế nào rồi?
- Tôi không sao, chỉ hơi choáng và đau đầu thôi…
- Thế là tốt rồi. Cô tên gì? Nhà ở đâu? Làm thế nào để tôi lien lạc với gia đình cô đây?
- Tôi là Bảo Khánh. Nhà tôi ở… số điện thoại là… Nhưng, anh đừng khiến bố mẹ tôi lo lắng quá…

***

Đó là câu chuyện của 4 năm về trước. Anh đã gặp cô như thế. Một người con gái với váy trắng và violin... Cái đêm đó chắc anh chẳng bao giờ quên… Tuy ngồi trong xe, nhưng anh vẫn hơi rùng mình. Tiếng nhạc bỗng dứt trả lại cái tịch mịch cho không gian. Điện thoại rung nhẹ, 1 tin nhắn mới: “Về đi anh”… Anh khẽ nhìn lên, bóng 1 người con gái vừa quay lưng bước vào. Khẽ chạm tay vào cây violin, anh khởi động xe và ra về. Chiếc xe dần khuất bóng…

Về đến nhà, đặt ngay ngắn chiếc violin lên bàn, anh chầm chậm tiến lại chiếc piano Steinway and sons. Anh yên lặng khá lâu và trầm tư, rồi khẽ khàng đặt những ngón tay lên phím. Ngoài trời đêm vẫn rả rích. Giữa chung quanh vắng lặng, vang lên những nốt nhạc quen thuộc của Kiss the rain… Ngón tay anh dần lướt nhanh trên phím đàn, kí ức theo dòng nhạc về bủa vây lấy tâm trí anh…

... Ngày nào anh cũng đến thăm cô. Lúc nào cũng thế, anh luôn mang kèm một bó hoa. Anh đến thăm cô không hẳn vì trách nhiệm, mà dường như có cái gì trong anh thôi thúc muốn được gặp cô, muốn đươc ngắm nhìn cô, được nói chuyện với cô. Cô hồi phục khá nhanh và điều đó làm anh rất vui. Một mặt vì anh là người đã gây ra tai nạn cho cô, mặt khác là vì anh có cảm tình đặc biệt với cô gái ấy. Vì anh vốn rất thích những người biết chơi violin. Không phải ai cũng biết, CEO nổi tiếng lạnh lùng và nghiêm khắc này lại là một người đam mê nghệ thuật. Hồi nhỏ, anh đã từng học qua piano và chơi rất hay. Anh còn rất yêu thích nhạc cổ điển, đặc biệt là violin. Anh thích sự trang nhã hết sức tinh tế của nó. Với anh, những ai biết chơi violin là những người đặc biệt.

Hai người dần dần nói chuyện nhiều hơn. Tình yêu với những nốt nhạc, những bản đàn dường như đã kéo cô và anh lại gần nhau hơn. Ngày qua ngày, những câu chuyện không chỉ liên quan đến âm nhạc nữa, mà dần dần gắn với cuộc sống riêng, về những suy nghĩ và tâm tư của mỗi người…. Bảo Khánh kém anh 4 tuổi, là sinh viên Nhạc viện, khoa violin. Cô biết chơi đàn từ khi còn rất nhỏ và quyết định theo con đường nghệ thuật - không như anh, vì là người thừa kế của một tập đoàn lớn nên phải gác bỏ niềm đam mê của mình, chỉ chơi những khi rảnh rỗi. Cô gái ấy rất đáng yêu và thực sự dễ gần. Nói chuyện cùng cô gần như đã trở thành thói quen của anh... Vậy là hình ảnh cô gái không quen đó, dần dần đi vào tâm trí anh. Thỉnh thoảng, anh lại nghĩ đến cô, như nhớ về một điều xưa cũ, một cảm giác thân thuộc đã lâu... Anh thấy vui vì điều đó...

Một chiều mưa, anh đến thăm cô như thường lệ. Vừa đến cửa phòng, anh bỗng dừng chân. Có tiếng nhạc réo rắt từ phía trong vọng ra… Là Sad violin.. Anh đứng lặng, ngắm nhìn cô. Với cây violin trên vai, trông cô thật tuyệt. Bàn tay uyển chuyển dịu dàng kéo cây vĩ qua lại. Từng chuyển động đầy khéo léo, âm thanh phát ra đầy tinh tế. Không gian như đọng lại trong khoảnh khắc anh trông thấy cô chơi violin. Tất cả như chìm đắm trong khúc nhạc đầy mê dụ. Những nốt nhạc lúc thánh thót, lúc trầm đục đi vào anh, chạm tới những ngõ ngách sâu thẳm nhất trong anh. Cái sắc sâu của âm điệu như cuốn lấy anh. Đã lâu lắm rồi, anh không thấy mình bình yên như thế, tim anh như lắng lại… Cả bản nhạc và cả người con gái đứng bên ô cửa sổ kia đã khiến anh say...

Từ từ, bước lại, anh choàng tay và nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau…. Là rung động nhất thời trước bản đàn, hay là trái tim chai sạn bấy lâu này thôi thúc để lại có được cảm giác yêu thương khiến anh ôm cô? Hay, chính định mệnh đưa bước chân anh lại gần rồi ôm cô như thế?...

Những nốt nhạc cuối cùng của Kiss the rain lắng xuống. Anh rút điện thoại ra rồi soạn 1 tin nhắn mới: “Ngủ ngon em yêu. Và mơ về anh nhé.” Khẽ mỉm cười, anh đi về phòng, tắt đèn rồi lên giường nằm. Mãi không thấy hồi âm, chắc cô đã ngủ. Đêm nay, với anh sẽ lại là một đêm dài. Chẳng hiểu sao thời gian gần đây, mỗi lúc đi ngủ,anh cứ trằn trọc mãi rồi mới chợp mắt được. Lật mình qua bên này, rồi lại bên kia, cảm giác khó ngủ khiến anh mệt và khó chịu. Sao gần đây, cô ấy ít liên lạc với anh hơn. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại vơi dần. Nhưng trái tim anh vẫn cảm nhận được những quan tâm, những yêu thương từ cô. Anh cứ thao thức mãi với những nghĩ suy về cô. Nhắm mắt lại, tiếng Sad violin lại vang lên, những hình ảnh khó phai ấy theo tiếng vĩ cầm ùa về trong anh…

... Một cái ôm từ phía sau nhẹ nhàng. Anh tựa đầu lên vai cô. Hương thơm trên người cô thoang thoảng trong anh. Một cảm giác thực sự dễ chịu. Cô không phản ứng gì, chỉ đứng yên trong vòng tay anh. Không gian không còn tiếng violin trở nên tĩnh lặng. Bên cửa sổ là anh và cô. Dường như hạnh phúc, vốn chỉ giản đơn như thế. Bỗng như sực tỉnh, anh buông tay ra:

- Anh… Anh xin lỗi… Em đàn hay quá… Anh…

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, nhận hoa của anh, rồi đi lại giường.

Hai hôm sau, cô ra viện. Đưa cô về nhà, có cả anh và ba mẹ cô. Từ khi biết Khánh xảy ra tai nạn và phải nằm viện, ba mẹ cô đã quen với sự xuất hiện của anh mỗi lần đến thăm. Trong họ không còn cảm giác trách mắng vì anh đã gây ra tai nạn cho con gái họ nữa, thay vào đó là cảm động trước sự chu đáo và những quan tâm thực sự chân thành của anh.

Không còn ngày nào cũng được gặp cô nữa, anh thấy nhớ cô. Hình ảnh cô luôn luôn hiện hữu trong tâm trí ah. Lúc ngồi họp ở công ti, anh bỗng mỉm cười, mọi người ai cũng thấy lạ vì vị CEO này vốn vô cùng nghiêm khắc. Có ai biết anh đang nhớ lại giây phút anh được ôm cô. Dường như hương nước hoa Lavender vẫn dìu dịu trong anh. Lúc tình cờ đi qua chỗ xảy ra tai nạn trước đây, bất giác anh dừng lại và xuống xe. Nhìn một lát, anh bỗng nghĩ, phải chăng trong cải rủi có cái may, cái may của anh là đã được gặp cô… Cứ thế, cứ thế, nhớ nhung dần đầy trong anh. Nỗi nhớ vô hình mang theo nụ cười, ánh mắt, giọng nói của cô mỗi khi anh đi ngủ… Những tin nhắn, những cuộc điện thoại giữa anh và cô mỗi ngày một nhiều hơn… Anh cũng thường đến nhà đưa cô đi chơi đâu đó… Bên cô, lúc nào cũng là bình yên nhất…

Một ngày lặng gió, anh chợt nhận ra rằng, trái tim anh đã biết yêu thương...

- Tối nay em có thời gian không? Đi ăn tối cùng anh nhé?
- Vâng ạ.
- Tối nay anh có việc một tí, chắc không qua đón em được, em tự đi taxi đến được không? Nhà hàng Louis nhé, 7h30.

Tối đó, cô bắt xe đến nhà hàng nơi anh đã đặt trước. Bước vào, cô thấy mình bị thu hút bởi không gian của nhà hàng. Cứ như đang bước vào một bức tranh đủ đầy những gam màu cổ điển. Quán khá vắng và yên tĩnh. Cô ngồi ở bàn anh đã đặt trước và chờ anh. 15’ trôi qua, bóng đèn tắt phụt. Cô đang hoang mang, ngó nghiêng xung quanh không biết làm thế nào thì thấy những ánh nến lấp lánh ở một góc của nhà hàng. Giữa lung linh ánh nến, là người con trai mặc vest, với những đường nét hoàn hảo như tranh vẽ đang mải mê bên những phím đàn trắng muốt. Là anh. Bản nhạc Loving you thánh thót ngân lên. Cô đứng lặng nhìn anh. Và lắng nghe tiếng đàn. Lúc này đây, cô cứ ngỡ, anh là một thiên thần… Không gian như đọng lại. Tiếng nhạc dứt, anh mỉm cười, với một bông hồng bạch trên tay, tiến lại gần cô:...
123Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» http://bigchat.yn.lt (2016-07-29)
» Tuyết thủy tinh (2015-08-09)
» Khúc vĩ cầm buồn (2015-08-09)
» Hoa lưu ly (2015-08-09)
» Hình như vừa có hạt giống tình yêu nảy mầm (2015-08-09)
1234...131415»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bức tranh tường thứ tám
» Buông tay, dù chưa bao giờ nắm
» Chạm tay vào yêu thương
» Cho những ngày hạnh phúc bình dị
» Chông chênh chiều nhớ thương
» Cô bé caramen của tôi
» Cô gái của ngày xưa
» Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi...
» Đi tìm bình yên cho ngày mới
» Dưới cơn mưa
123»
Tags:
bạn đang xem

Khúc vĩ cầm buồn

bạn có thể xem thêm

Teen Story còn nữa nè

Khúc vĩ cầm buồn v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Disneyland 1972 Love the old s