11:41 - 15/08/2015
“Quốc Thịnh, anh phải uống thuốc cho khỏe, sau đó mới tìm điện thoại. Có được không?”
Thoáng trong gió có tiếng thở dài, anh nhắm mắt gật đầu đầy mệt mỏi, tay với lấy những viên thuốc cô đưa cho rồi bỏ vào trong họng, uống thật nhanh rồi nôn nóng đứng phắt dậy. Cũng ngay lúc đó, Cẩm Tú chộp lấy tay anh, cố dằn sự phẫn nộ trong lòng mình mà dịu dàng nói:
“Anh cứ nằm nghỉ đi, mới uống thuốc xong mà!”
Anh phà ra những làn khói nóng hổi, giật tay khỏi Cẩm Tú, cáu bẳn nói:
“Thôi đi! Mặc kệ anh!”
Đi được vài bước, anh đã thấy trước mắt tối sầm, đầu óc quay cuồng mụ mị không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt nữa. Cứ như thế vài giây sau đó, cả người anh đổ ập xuống mặt đất, bất tỉnh.
“Quốc Thịnh!”
**********
6 giờ tối, tại địa bàn Một Mắt...
“Hức... hức...! Huhu!”
Trong căn phòng ẩm mốc cũ kĩ, tơ nhện giăng đầy trần nhà, Phương Nhã ngồi bệt xuống nền đất lạnh ngắt, mắt vô hồn nhìn bức tường trước mặt, lặng lẽ hứng chịu những đau đớn trên người mình. Nhã Trúc từ nãy đến giờ cứ điên loạn gào thét, ôm gối co vào một góc mà khóc. Mặc kệ cho sự bấn loạn tinh thần của Nhã Trúc, mặc cho Phi Vũ và hai tên đàn em của hắn nãy giờ vẫn đứng một góc theo dõi trò hay, cô vẫn im lặng không nói lời nào, cảm nhận từng tế bào đang căng lên trong người mình đến tê tái, đau nhói.
“Nhã Trúc!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cô mới cất tiếng, mắt vẫn không nhìn Nhã Trúc, giọng nghẹn lại như sắp khóc:
“Tôi xin lỗi, vì tôi nên cô mới ra nông nỗi này. Nếu không tại tôi...”
“Cô im đi!!!”
Nhã Trúc tức giận gào lên, tay đánh lên vai cô thùm thụp, đẩy cô ngã nhào ra đất, đôi mắt long lên sòng sọc nhìn người con gái vừa xa vừa gần trước mặt mình, nỗi lo sợ càng khiến đầu óc mất đi tỉnh táo mà buông ra những lời nói cay nghiệt:
“Thật ra cô là ai hả? Tại sao tôi phải chịu những chuyện kinh khủng như thế này chứ? Rốt cuộc cô nợ người ta bao nhiêu tiền, ngoại trừ 100 triệu ra, ngoại trừ mối quan hệ với những người đó... cô còn quen biết những ai nữa. Mai Phương Nhã, rốt cuộc cô là loại người gì vậy???”
Những lời nói của Nhã Trúc như xát muối vào tim cô, khiến vết thương càng thêm lở loét. Cô cắn môi nín nhịn, hai tay bấu chặt vào da thịt để ngăn những dòng nước mắt. Trong khoảnh khắc, những đau đớn của quá khứ lần lượt hiện về, tuôn chảy ào ạt không cách nào ngăn lại được.
“Tôi không ngờ một Jessica ngây thơ mà giám đốc tôi yêu lại có quá khứ phức tạp như vậy. Đáng lý ra tôi không nên về nước mà tìm kiếm cô, càng không nên vì tò mò mà đi theo cô đến tận đây. Vì cô mà tôi sém bị làm nhục rồi, có biết không hả????”
“Xin lỗi!”
Ngoại trừ xin lỗi, cô còn biết phải làm gì. Vì cô đã khiến Nhã Trúc sém bị làm nhục, còn vô tình kéo luôn cả Kevin vào chuyện này. Trong mắt Phương Nhã lúc này chỉ còn là một màu đen u uất, ngay cả nước mắt cũng khô cạn, không thể chảy ra được nữa.
Tự làm thì tự chịu, cớ sao phải gây liên lụy đến người khác. Sao phải để cô gánh chịu những mất mát này, để cô cắn rứt lương tâm mà áy náy cả cuộc đời hay sao?
“Tôi biết rồi, là cô cố tình để tôi đi theo cô, cố tình để bọn chúng biết mối quan hệ giữa cô và giám đốc. Để anh ấy làm lá chắn, trả nợ thay cho cô chứ gì? Rời khỏi Hàn Quốc và về đây, vốn dĩ chỉ là một màn kịch cô dựng nên. Có đúng không hả???”
Lỗ tai Phương Nhã ù đi, cả người như chết trân nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần cuồng loạn của Nhã Trúc. Thì ra, một người dù sáng suốt thông minh đến cỡ nào... khi đứng ngay ngã rẽ của địa ngục và thiên đàng cũng trở nên mất lý trí như vậy. Bất giác, cô không tránh khỏi việc tự thầm rủa mình!
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên nơi khóe môi Phương Nhã, mắt không nhìn, cả người cứng đờ như hóa đá, lại không hề nói năng gì. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nhã Trúc chợt nhận ra được có điều gì đó không ổn, vài giây sau mới giật mình mà đưa tay lên che miệng, cố ngăn những cơn nấc như sóng cuộn trào trong lòng.
Ôi, không! Cô thật sự mất trí rồi!
Sao có thể nói những lời cay nghiệt như thế với Phương Nhã chứ? Rõ ràng trong lúc bị tra hỏi, người con gái đó dù đang run rẩy vẫn cố gắng vạch rõ ranh giới, không muốn giám đốc phải bị liên lụy nên mới nói dối rằng cả hai không hề quen biết nhau. Vì bọn chúng lấy cô ra uy hiếp, làm nhục cô nên Phương Nhã mới bất đắc dĩ gọi điện cho Kevin. Dù không hiểu rõ thực hư như thế nào, càng không thể biết được người con gái mà giám đốc cô yêu là loại người như thế nào. Nhưng... tình cảm của Phương Nhã dành cho Kevin, cô có thể nhìn ra được. Tuyệt đối không phải là giả dối!
Tuy nhiên, con người khi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, sao có thể bình tĩnh được!
Lời nói đã thốt ra có chút hối hận, Nhã Trúc muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Vì trong thâm tâm, cô thật sự rất sợ chuyện như thế này lại một lần nữa xảy ra.
Phương Nhã có mối hận thù với xã hội đen, một người có quá khứ đầy phức tạp như thế... cô thật không muốn bản thân phải liên lụy lần nữa.
Hai người cứ ngồi yên lặng như thế, không nhìn mặt nhau, cũng không ai nói với ai câu nào... mặc cho thời gian trôi đi.
Rất lâu sau đó, cánh cửa bật mở. Một người mặc đồ đen thận trọng bước vào, nói to nhỏ điều gì đó với Phi Vũ. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười đểu cáng trên môi hắn ta lại một lần nữa xuất hiện trên khóe môi, bật ra thành tiếng:
“Đưa tụi nó ra ngoài!”
Cô và Nhã Trúc vẫn chăm chú nhìn bọn chúng, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bọn chúng bắt đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Gì vậy?”
Phương Nhã cau mày, đứng phắt dậy nhìn Phi Vũ, trong lòng cảm thấy bất an. Chẳng lẽ anh đã đến???
Phi Vũ cười gằn, hất hàm ra lệnh cho đàn em sau lưng. Trong tích tắc, bọn chúng đã đẩy cô ra khỏi căn phòng hôi hám đó, đi qua hai căn phòng, cuối cùng cô cũng thấy được bóng dáng quen thuộc, tấm lưng gầy gộc ngồi ở giữa đại sảnh, anh đang đối diện với Một Mắt, không hề thấy được sự tồn tại của cô và Nhã Trúc.
Nhìn thấy tấm lưng gầy quá đỗi của anh, nước mắt cô lặng lẽ rơi. Kevin, chỉ mấy ngày không gặp, tại sao anh lại ốm như vậy?
“Giám đốc!”
Nghe Nhã Trúc gọi, anh liền xoay người lại rất nhanh. Trong khoảnh khắc đó, cô ngỡ như cả đất trời rung chuyển, phút chốc dừng lại, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ có anh là tồn tại - trước mặt cô.
Mắt cả hai người chạm vào nhau, rất lâu, rất lâu sau đó vẫn không hề rời. Cô bấu chặt vạt áo, cắn môi ngăn bản thân mình làm hành động điên rồ, bất chấp tất cả để sà vào vòng tay của anh. Để rồi phải tự giễu mình, đã khiến anh bị liên lụy như thế này, còn có tư cách để được yêu thương nữa hay sao?
“Jessica!”
Đôi mắt anh vằn lên những tia máu đỏ, tức thì liền lao đến bên cô, nhưng lại bị Phi Vũ ngăn lại. Hắn nhếch môi khinh bỉ, lời nói thốt ra tựa như ngàn mũi dao đâm xuyên thủng ngực cô, vỡ nát:
“Kevin Nguyễn, anh nên nhớ rằng bản thân mình đến đây để làm gì. Nếu cuộc trao đổi này không xong, thì chúng tôi không thể thả hai cô gái này đi được rồi!!!”
“Tránh ra!”
Nhìn thấy được vết bầm trên tay và hai má Phương Nhã, anh gầm lên như sư tử bị chọc giận, thô bạo đẩy Phi Vũ sang một bên và chộp lấy tay cô giật mạnh, đôi mắt hoe đỏ đầy phẫn nộ, siết chặt quai hàm rít lên:
“Sao lại thế này? Là ai hả?”
Phương Nhã giật mình, nhìn sắc mặt anh ngày càng tối sầm lại, một tay sờ vào vành môi bị nứt nẻ của cô mà không khỏi chạnh lòng. Dường như trong mắt anh chỉ thấy mình cô, ngoài ra không thấy được bất cứ thứ gì khác. Trong phút chốc, cô không ngăn nổi những giọt nước mắt chực trào.
Phi Vũ ngẩn người ra nhìn Kevin một lúc lâu, sau đó lại cười rộ lên, nghiêng ngả hệt như hành động của người đàn ông trước mặt là vô cùng nực cười vậy.
“Kevin, anh thật biết đùa! Lúc này là lúc nào rồi, có muốn âu yếm nhau thì cũng phải xong chuyện của anh và đại ca tôi đã chứ?”
Một Mắt hớp một ngụm trà, chân mày nhướn lên sau khi nghe Phi Vũ nói. Từ đầu đến cuối, hắn ta không cần phải tốn sức nói một lời nào mà vẫn có thể tự tin rằng vụ mua bán trao đổi này nhất định thành công. Kevin Nguyễn chắc chắn sẽ chấp nhận!
Anh kinh ngạc nhìn quanh căn phòng, rồi lại trừng mắt nhìn Một Mắt, lòng sôi sục căm phẫn. Lấy cô để uy hiếp anh sao? Đáng chết!
Không khí trong phòng im ắng đến kỳ dị, anh nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mãi một lúc sau mới trả lời, cơ mặt cũng giãn ra nhanh chóng:
“Thả họ đi, chúng ta sẽ bàn chuyện hợp tác!”
Anh cố nén cơn tức ngực, dằn lại và cất giọng lạnh lùng nhất có thể, quay mặt tiến về phía Một Mắt, sắc mặt trở nên đỏ au vì đè nén cơn giận dữ. Từ trước đến nay, chưa bao giờ anh phải chịu sự uy hiếp từ bất cứ ai, càng không cần phải vì ai đó mà bị uy hiếp. Nhưng giờ thì khác, kẻ nguy hiểm tàn bạo nhất trên thị trường trong nước Một Mắt lại đê tiện đến mức lấy người con gái của anh ra làm vật trao đổi!
Một Mắt gật đầu ra hiệu với Phi Vũ, môi nhếch lên cười hài lòng. Không cần phải gấp gáp nữa, ván cờ này hắn thắng chắc rồi!
Kevin trừng mắt nhìn hắn, cố kìm chế cảm xúc để không phải ngoái đầu lại nhìn Phương Nhã. Anh vốn dĩ không nghĩ rằng sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này, đáng lý ra có rất nhiều thứ phải hỏi cô cho rõ ràng... nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ có thể gác bỏ mọi thứ sang một bên, đặt nặng sự an toàn của cô lên hàng đầu!
Chết tiệt! Lần này trở về, anh sẽ không để cô đi đâu làm loạn nữa! Nhất định phải bắt cô giải thích rõ mọi thứ cho anh nghe, tất cả!
Bầu trời tối sầm, vài giọt mưa tí tách rơi, càng làm cho nỗi bất an của Phương Nhã tăng lên đến cực điểm. Cô chết trân nhìn tấm lưng của anh mà không ngừng tự rủa mình, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi không cách nào kềm lại được, muốn bản thân có thể làm điều gì đó giúp anh, nhưng mở miệng mãi mà vẫn không thể nói được câu nào, cuối cùng đành xoay mặt bước ra cửa, cảm nhận rõ con tim mình sắp vỡ vụn thành từng mảnh.
Đến khi bóng Phương Nhã khuất dần sau cánh cửa, Một Mắt mới thản nhiên nói, lộ rõ sự khinh thường trong đôi mắt, giọng ôn tồn nhưng lại đầy sự nguy hiểm:
“Giám đốc, anh biết rõ người con gái mà anh quen biết thật ra là ai chứ?”
“Cô ấy nợ ông bao nhiêu tiền?” - Kevin thở ra một hơi, cắt ngang lời nói của Một Mắt, không còn giữ nổi bình tĩnh trước mắt nữa. - “Tôi sẽ trả!”
“Chàng trai trẻ, anh thật ngây thơ. Anh nghĩ rằng món nợ của cô ta chỉ đơn giản là giải quyết bằng tiền thôi sao?” - Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ gian tà, vuốt cằm mà nói - “ Kevin Nguyễn, anh phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới chấp nhận. Tôi không phải là loại người thích ép buộc người khác!”
Anh nheo mắt, nghiến răng nhìn hắn đầy giận dữ, cảm nhận cả người đang nóng dần lên, cố kìm chế ý nghĩ muốn giết người.
“Rốt cuộc ông muốn sao đây? Mảnh đất bên Quận 7 của công ty chúng tôi được chứ?”
Khóe miệng Một Mắt co giật, sau đó cười phá lên:
“Haha! Vị giám đốc trẻ nổi tiếng quyết đoán trong mọi việc đây ư? Chẳng phải anh luôn phản đối việc giao lại mảnh đất cho tôi sao? Bây giờ có thể vì một người con gái không rõ lai lịch mà chấp nhận thỏa thuận mảnh đất nhỏ của công ty anh như thế này. Không hối hận chứ?”
Anh mở to mắt, quả quyết nhìn Một Mắt. Có hối hận không? Cho dù anh không biết hắn ta cần một mảnh đất nhỏ này để làm gì, càng không biết quyết định này của anh rồi sẽ gây hậu quả như thế nào. Nhưng... nếu không làm như vậy, liệu người con gái anh yêu sẽ được sống yên sao?...