11:41 - 15/08/2015
Không gì đau đớn bằng việc đứng yên một chỗ và nhìn một người đàn ông khác kéo cô ấy rời xa khỏi cuộc đời mình!
Tôi đọc được nỗi căm hận trong mắt mình, rằng bản thân là một người đàn ông thất bại.
Cũng vì thế, nên tôi đã bị ông ta dễ dàng nắm được điểm yếu.
Một Mắt biết được công ty của tôi và Kevin là nơi đối tác làm ăn quan trọng, muốn lợi dụng tôi để biết thêm tư liệu về khách sạn Red. Nhưng chấp nhận làm chuyện đó nghĩa là tôi đã bán đứng đi lương tâm của mình, tiết lộ thông tin làm ăn của khách hàng cho bên ngoài là đã tiết lộ cơ mật của công ty. Hành động đó là phạm pháp!
Ông ta đơn thuần chỉ muốn dùng công ty tôi làm bàn đạp để lật đổ sự nghiệp của Kevin. Một khi loại bỏ được một đối thủ khá mạnh như khách sạn Red, thì tiền đồ của ông ta sẽ càng phát triển vượt bậc. Đến khi đó sẽ không còn ai dám đối chọi với người đàn ông đó nữa.
Vào thời khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên rất muốn chấp nhận!
Toàn bộ suy nghĩ, toàn bộ lương tâm của tôi thật sự đã bị nuốt chửng!
Ngày trước, tôi không ngừng khó chịu ghê tởm về những điều ác mà Cẩm Tú đã làm. Nhưng hôm nay, tôi lại có những suy nghĩ hèn hạ, rằng nếu tiếp tay cho Một Mắt để lật đổ Kevin thì tôi sẽ loại bỏ được nỗi bất an to lớn của mình. Mọi thứ, rồi sẽ trở lại như thuở ban đầu không có Kevin!
Thế nhưng, tôi khi đó vẫn cần thời gian để thông suốt, để tự hỏi bản thân rằng có phải không hề hối hận???
Ba ngày thời hạn, tôi âm thầm đến nhà Kevin theo nguồn tin của Một Mắt đã đưa. Thật ra, tôi chỉ muốn xác nhận một điều rằng: Có phải cô ấy đang sống hạnh phúc hay không?
Có phải, cô ấy đã quên tôi rồi hay không?
…
Ngày thứ nhất: tôi thấy cô ấy lấp ló đằng sau cánh cửa chính, hệt như muốn trốn ra ngoài nhưng sau đó lại bị Kevin bắt lại. Đứng cách xa một con đường, tôi có thể nghe được tiếng cười giòn tan đầy hạnh phúc đó hoàn toàn không mang một chút u sầu nào khác. Đến khi trời đã xế chiều, tôi mới có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa… khi họ cùng nhau đứng dưới bãi đồi thả diều dưới làn gió lồng lộng.
Ngày thứ hai: lần đầu tên trong đời, tôi phát hiện ra rằng nụ cười của Phương Nhã lại đẹp đến như vậy. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy cùng Kevin chạy bộ quanh khách sạn nơi tôi ở, sự hạnh phúc hiện rõ nơi đáy mắt, sáng rực không chút tì vết. Nhìn thấy người con gái đó vui vẻ như vậy, tôi bỗng thấy bản thân mình quá thất bại.
Tôi yêu Nhã năm năm, nhưng chưa lần nào tôi đem lại nụ cười trong sáng đầy hạnh phúc cho cô ấy như Kevin đã làm lúc này. Cái mà tôi đem lại cho cô ấy, chỉ toàn đau khổ mà thôi.
Năm năm của chúng tôi, thật sự không bằng khoảng thời gian hai năm của Kevin bên Hàn Quốc. Không phải cô ấy thay đổi, mà vì những đau đớn mà cô ấy phải chịu đã khiến cho tình yêu giữa chúng tôi không còn nữa.
Có lẽ, Phương Nhã cũng giống như Jessica… sẽ hạnh phúc hơn khi có Kevin bên cạnh!
Tối ngày hôm nay, cũng tức là cách đây vài tiếng đồng hồ, tôi mở nguồn điện thoại và nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ của cô ấy, trong đó có một tin nhắn đính kèm:
“Em có chuyện muốn nói với anh. Quốc Thịnh, nếu như anh nhận được tin nhắn thì hãy gọi cho em nhé!”
Ngay lúc cô ấy nhắn cho tôi tin này, chắc rằng vẫn không hề hay biết tôi chỉ ở cách xa cô ấy một con đường. Cũng hoàn toàn không biết ngày mai tôi sẽ phải đối mặt với điều gì!?
Tôi biết được đáp án, biết được câu trả lời của bản thân là như thế nào. Chính vì vậy, rất có thể tôi sẽ không còn toàn mạng để trở về ngôi nhà của mình nữa.
Nếu như trời cao có mắt, cho dù tôi không còn sống trên đời thì thiên lý bất dung cũng sẽ khiến cho Một Mắt gặp quả báo!”
Những dòng chữ cuối cùng kết thúc. Cẩm Tú đờ đẫn nhìn vào khoảng không, miệng há hốc không thể thở ra hơi. Cuối cùng, những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi, tí tách lăn xuống.
Cô há hốc mồm, khuôn ngực phập phồng cơn kích động nhưng mãi cũng không thể thốt ra được bất kỳ âm thanh nào.
Đêm tối yên lặng, những ngón tay của Cẩm Tú dần cử động…
Thì ra là như vậy, cái chết của anh thì ra là dính dáng đến Một Mắt!
Cố gắng giữ lấy một người không yêu mình, cũng giống như hai tay ôm lấy cây xương rồng. Càng ôm chặt thì càng khiến bản thân mang nhiều thương tích. Rồi rốt cuộc khi buông tay, điều bản thân cảm nhận được… là máu!
Cô yêu anh, yêu đến mức bất chấp tất cả. Chỉ cần là thứ gây cản trở đến tình yêu của mình, thì tất cả đều phải loại bỏ! Cô vì anh đã có thể giết chết một mạng người vô tội, kéo theo một nạn nhân hiện đang trong lao tù, ngay cả cô bé yếu ớt đang hôn mê trong bệnh viện cô cũng có thể lợi dụng được thì mọi thứ có đáng là gì. Cho dù có độc ác gấp trăm lần, chỉ cần giữ được chân anh thì Cẩm Tú này bằng lòng chấp nhận!
Cô biết, mình sẽ phải trả giá cho mọi tội lỗi đã gây ra nhưng… không ngờ, cái giá mà cô phải trả chính là gậy ông đập lưng ông. Chính vì cô độc ác nên đã bóp chết sự sống của Quốc Thịnh – người đàn ông cô yêu đến si dại.
Nếu như ngày đó cô không hãm hại Phương Nhã, đưa cô ta cho ba mình xử lý thì sẽ không có chuyện anh đến địa bàn Một Mắt và xảy ra chuyện này. Nếu như không phải vì bản tính độc ác của cô thì anh nhất định sẽ không chết!!!
Nếu như không đến nơi đó thì ba của cô nhất định sẽ không dùng anh để làm bàn đạp, càng sẽ không giết người diệt khẩu!
“Hahaha! Hahaha!”
Cẩm Tú chợt bật cười như điên dại, tiếng cười như mũi dao nhọn cắm thật sâu vào con tim đang rỉ máu…
Cô đã làm biết bao điều ác trái với lương tâm. Rốt cuộc, cái giá phải trả là phải trơ mắt nhìn ba ruột giết chết người đàn ông mà mình cố hết sức để giành lấy.
Cái giá phải trả thật quá đau đớn!!!
Bóng tối tĩnh lặng, u buồn.
Trong thời khắc đó, mọi đau khổ chất chứa như nhấn chìm vạn vật xuống tận cùng của thế giới.
Trước mắt Cẩm Tú, hoàn toàn là một màu đen của chết chóc.
Một ngày mới, nắng ấm tràn về. Đôi mắt Cẩm Tú trống rỗng, tay ôm chặt quyển nhật kí của anh trước ngực, lặng lẽ bước xuống giường.
“Cẩm Tú, con đi đâu vậy??”
Đình Phong và Triệu Ánh hoảng hồn giữ tay con gái của mình lại khi thấy cô đờ đẫn như người mất hồn tính bước ra khỏi nhà. Không khí xung quanh tràn ngập vẻ ảm đạm đau đớn, ánh sáng của căn phòng như xuyên suốt mọi thứ, cô chớp chớp mắt:
“Anh ấy đang gặp nguy hiểm. Con phải đi cứu anh ấy!!!”
Lúc này, giữa ánh đén lắc lư, tất cả mọi người trong ngôi nhà của Quốc Thịnh ngỡ như thời gian đang trôi chậm lại. Đáy mắt của họ tràn đầy thống khổ, bi thương, hệt như đang chìm trong sự tuyệt vọng đến cùng cực:
“Cẩm Tú, đừng làm mẹ sợ! Con đang nói cái gì thế hả???” – Triệu Ánh sắc mặt tái mét, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy đứa con gái yêu quý nhất của mình, nói như sắp khóc.
“Ba, là ba cố tình giết anh ấy! Ba muốn giết anh ấy, con phải ngăn chặn chuyện này lại. Không được, con phải đi, phải cứu anh ấy!!!”
Nói đến đây, Cẩm Tú như phát điên liên tục lấy hai tay mình ra sức đập vào đầu thật mạnh, hành động như trở lên điên cuồng, suy sụp, đôi mắt ứ đầy nước tí tách rơi xuống. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi sự kềm chặt của Triệu Ánh và Đình Phong, bất chấp tất cả lao như bay ra đường.
**********
Cẩm Tú bước đi xiêu vẹo trên đường, vô thức nhìn mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt ngây dại, mãi cho đến khi đứng trước ngôi nhà của Một Mắt, nơi cô đã từng gây ra biết bao nhiêu tội lỗi.
“Này, này!!! Làm gì thế hả???”
Ngay lúc cô nhấc chân bước vào nhà, thì hai tên côn đồ to con đứng canh cửa đã nhanh chóng cản lại, mặt mũi bặm trợn gằm ghè lên tiếng:
“Cô là ai???”
“Tránh ra, tôi phải gặp ba! Tôi phải gặp ba!!!”
Cô oằn người, gào thét điên dại, liên tục đấm túi bụi lên người tên vừa nói. Ngay lập tức, một cái tát thật mạnh giáng vào một bên má Cẩm Tú khiến cô nổ đom đóm mắt, cả người ngã vật xuống đât.
“Con điên này, mày chán sống rồi à???”
Bàn tay thô ráp hung bạo của tên đó còn giữ yên trên không trung, chuẩn bị giáng xuống một đòn nữa lên người cô thì tên còn lại lúc này mới thốt lên, đáy mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ”
“Này, khoan đã!”
Tên thứ hai sấn tới gần Cẩm Tú dò xét một lượt cả người cô, sau đó cười rú lên:
“Hahaha, thì ra là con gái hờ của đại ca. Chả trách nhìn mặt quen như thế. Sao hả, mày còn có gan đến nơi này làm loạn à??? Đây là nơi để thứ rác rưởi như mày đến và đi dễ dàng vậy sao???”
Tên thứ nhất dường như còn chưa kịp phản ứng lại, thì Cẩm Tú đã vội nhảy cẫng lên, ra sức gào thét:
“Tao không phải là con hờ. Tao là con ruột – là Trương Cẩm Tú, là cô chủ của bọn mày có biết không hả??? Tao phải gặp ba. Tao cần phải gặp ba!!!”
Lời nói vừa dứt, hai tên hung tợn kia đã lao vào đấm cô túi bụi, vừa đánh vừa gằn lên giận dữ:
“Chết đi, mày nghĩ mày xứng làm con gái của đại ca sao? Mày xứng sao??? Về nhà mà nằm mơ đi, đồ điên!!!”
Cả hai tên ra sức đánh đấm vào người, vào mặt cô đến mức cả khuôn mặt cô chẳng mấy chốc phồng lên sưng đỏ không còn nhận ra diện mạo nữa, hai mí sưng húp sụp xuống, môi cắn vào nhau đến bật cả máu nhưng vẫn cố gắng hét lên:
“Tao là con ruột của ba, là cô chủ của tụi mày. Tao không phải là con hờ! Không phải! Không phải!!!!!!!!”
Giữa đêm thanh gió buốt, tiếng hét của Cẩm Tú vang vọng, xé toạc bầu không gian vắng lặng đến rợn người. Không một ai nghe, cũng không một ai thấu hiểu được toàn bộ lời nói của cô chính là sự thật!
**********
Bầu trời nhuốm một màu tím của sự ảm đạm, đàn hạc cũng bay về nơi đất tổ, gió đêm buốt lạnh, tiếng chuông điện thoại ngân vang trong căn phòng tràn ngập mùi hương bạc hà mát dịu.
Tiếng chuông nhanh chóng tắt đi, kèm theo đó là giọng nói của Kevin bất ngờ được thốt lên:
“Cái gì??”
Hàng chân mày đậm quyến rũ chợt cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng khi nghe được tin thông báo, các ngón tay cứng đờ ra sức nắm chặt lấy điện thoại, trầm giọng nói:
“Canh chừng cô ta, tuyệt đối không được để cô ta làm loạn! Tôi sẽ đến đó ngay!!!”
“Nhưng giám đốc, cô ta… có vẻ không được… bình thường!”
Tiếng nói đầy e ngại của tên vệ sĩ giám sát vang lên bên tai. Anh cau mày vài giây rồi lập tức cúp máy.
Vừa cúp máy, Phương Nhã đứng bên cạnh đã nhanh chóng chộp lấy tay anh, môi mím lại căng thẳng:
“Có chuyện gì vậy?”
Anh nhắm mắt, chân mày thoáng cử động nhưng chỉ một lát sau đã trở lại bình thường, mỉm cười nhìn cô nói:
“Không có gì, công ty có chút chuyện!” – Dừng lại một chút, anh khẽ hôn lên trán cô yêu chiều:- “Anh sẽ về nhanh thôi!”
Nói xong câu cuối cùng, anh xoay người bỏ đi. Nhưng chỉ đi được vài bước thì Phương Nhã đã vội chặn anh lại, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Kevin!!!”- Cô như nghĩ đến điều gì đó liền ngừng lại: - “Có phài, có phài Một Mắt đã làm gì công ty anh rồi không???”
Anh ngẩn người nhìn cô, lòng bỗng dâng tràn chua xót. Một lát sau anh thở dài, nghiêm nghị nhìn cô và nói:
“Jessica, anh sẽ dẫn em đi gặp một người!”
**********
Bầu trời tối mịt, con đường rộng thênh thang phủ đầy những đóa hoa phượng vĩ. Gió như rít bên tai, đâu đó trong không khí vang lên tiếng rên rỉ của một cô gái. Đến khi nhận biết được nơi phát ra tiếng nói, thì chiếc xe Lamborghini màu trắng đã kịp thời xuất hiện, và xung quanh là bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó cung kính cúi đầu chào.
Người vừa bước xuống xe là Kevin và