11:41 - 15/08/2015
“Chúng ta phải ra khỏi đây! Theo tôi!” - Sau khi cắt đứt nốt sợi dây dưới chân cô, Nhã Trúc toàn thân đổ đầy mồ hôi, nắm tay cô đứng phắt dậy.
“Không được, bọn chúng đang ở bên ngoài đó!”
Phương Nhã hoảng hốt kéo giật lại, mắt lấm lét nhìn ra phía cửa. Quả thật cô không nghĩ rằng bước ra ngoài bây giờ là cách giải quyết tốt nhất, thế chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng cọp.
Bàn tay Nhã Trúc ngày một lạnh hơn, run rẩy bấu chặt lấy cô, hồi hộp nói:
“Jessica, ban nãy tôi nghe bọn chúng nói một lát sẽ có cuộc chia chác số tiền nào đó, tôi nghĩ rằng giờ bọn chúng đang không để ý. Nhất định chúng ta phải nhân cơ hội này lẻn ra ngoài!”
Nhã Trúc thái độ vô cùng kích động, không để cô lên tiếng liền thận trọng hé mở cánh cửa, đến khi thật sự xác nhận rằng không thấy ai bên ngoài mới bớt đi nét căng thẳng trên gương mặt, sốt ruột lên tiếng:
“Không có ai, đi mau!”
“Khoan...” - Bị Nhã Trúc nắm tay lôi đi, cô vốn dĩ không có cơ hội để lên tiếng. Trong lòng thấy bất an, nghi ngờ chuyện này liệu có phải là sắp đặt.
Cả hai bấu víu nhau, khẽ khàng đi từng bước qua một căn phòng ẩm mốc đầy bụi bẩn. Đến khi đi đến phía cuối bức tường, Nhã Trúc đi đằng trước đã phải hét lên kinh hoàng khi một tên to con xuất hiện đằng sau bức tường, nhanh chóng chộp lấy cánh tay Nhã Trúc rồi cười phá lên:
“Haha, hai con chuột nhắt muốn chạy đâu đây?”
Tên chộp lấy tay Nhã Trúc vừa dứt lời, từ đằng sau lưng hắn liền xuất hiện đám người ban nãy, trong đó có cả Phi Vũ và Thái. Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã đứng tụ lại xung quanh hai người, ngay cả một kẽ hở để thoát cũng không có.
Phương Nhã tim đập mạnh, trừng mắt nhìn Phi Vũ đầy căm hận. Hắn thật ra muốn gì? Cố tình để cô thoát, rồi bây giờ muốn bắt lại? Tên khốn kiếp này muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô sao?
Phi Vũ nhếch môi, từng bước tiến lại gần cô, kề sát bên tai thì thầm:
“Cô nghĩ tôi thật sự muốn để cô thoát sao? Mai Phương Nhã!”
Sắc mặt cô đỏ au như người bị sốt cao, trong lòng như có ngàn con kiến lửa đang cắn đốt cả lục phủ ngũ tạng, hận đến mức không thể tận tay giết chết tên khốn trước mặt, không kịp suy nghĩ mà vung bàn tay lên cao và hạ xuống thật nhanh chóng.
Trong tích tắc, cánh tay rắn chắc của Phi Vũ còn nhanh hơn cả cô, chộp mạnh lấy bàn tay nhỏ bé kia, bóp chặt. Đồng thời bên cạnh phát ra giọng hả hê của Thái - tên đàn em của hắn ta:
“Tụi bây nghĩ rằng bản thân mình là giỏi, có thể thoát khỏi con mắt tinh tường của đại ca sao? Cố tình để cho thoát, vậy thì mới nắm được sự thật là tụi bây quen biết nhau chứ?”
Nhã Trúc tái mặt, mắt nhắm chặt lại vì hối hận sao lại quá bồng bột. Phương Nhã đứng bên cạnh, dường như vẫn không thể hiểu được rõ ý định của bọn chúng, nhưng vẫn cắn răng nói:
“Tôi thật sự không biết cô ta, vì cô ta kéo tôi đi nên chúng tôi mới cùng nhau chạy trốn. Thật sự...”
“Không quen biết mà hai người có thể gọi tên nhau thân mật thế sao, Jessica?” - Tên Thái lại cười lớn, lộ ra lúm đồng tiền sâu hoắc - “Nhã Trúc! Jessica! Hai cái tên này quả thật rất đẹp!!!”
Phương Nhã nắm chặt hai tay lại: “Rốt cuộc mấy người muốn gì? Muốn vạch mặt thì cần gì phải tốn sức bày ra nhiều trò như thế làm gì? Không phải gọi một cú điện thoại đòi tiền chuộc là xong rồi sao?”
Tiếng chít chít của lũ chuột kêu quanh ngôi nhà hoang khiến từng thớ thịt trên người cô nổi đầy da gà, rùng mình, tay chân chẳng mấy chốc nóng lên như lửa vì sợ hãi. Mọi chuyện đi quá xa đến mức cô không cách nào khống chế được nữa. Phải liên lụy đến Kevin, thật lòng cô không muốn!!!
“Chậc chậc, cô gái à! Đại ca là ai, có thể tùy tiện dùng thanh danh của mình để giải quyết chuyện đòi tiền nhăng nhít này sao? Thứ cỏn con như thế này mà phải cần đại ca ra mặt sao? Cô nghĩ sự nghiệp của đại ca bền vững bao nhiêu năm qua là vì cái gì hả? Là mượn tay kẻ thù giải quyết, tuyệt đối không hề động đến thanh danh của tổ chức một cách lộ liễu như bắt cóc đòi tiền chuộc thế này bao giờ.” - Phi Vũ chưa mở miệng, tên Thái lại một lần nữa cướp lời.
“Nghĩa là sao hả?”
Một Mắt cẩn thận đề phòng quá mức, không uổng trách bao năm qua lại không để lộ bất cứ sơ hở nào để cảnh sát bắt được. Phương Nhã không kìm được thầm mắng xả trong lòng. Tên cáo già!
“Không hiểu sao? Bọn tao muốn chính mày gọi điện - cho Kevin Nguyễn!” - Phi Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt sắc như dao nhìn cô nửa như giễu cợt, nửa như đe dọa.
Hắn chìa ra hai chiếc điện thoại ra trước mặt cô cùng một lúc, chẳng phải đó là điện thoại của cô và Nhã Trúc sao? Cô chột dạ nhìn về phía Nhã Trúc trân trối, một tay sờ vào túi quần mình kiểm tra. Đáy quần trống rỗng. Hắn lấy đi điện thoại cô từ lúc nào?
Cô không ngừng mắng nhiếc bản thân, chuyện này của cô sao lại làm liên lụy cùng một lúc cả hai người vô tội. Dính vào Một Mắt rất nguy hiểm. Cô đã làm hại Kevin mất rồi!!!
Đôi mắt cô tê dại vì đau khổ, nhưng sau cùng lại ương bướng giữ vững quyết định của mình, môi mím chặt đầy kiên định:
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Phi Vũ cười gằn, không phải là khó để bắt ép cô chấp nhận gọi điện cho tên giám đốc đó, chỉ việc đem cô thư ký của tên đó làm bình phong thì cô buộc phải gọi ngay, đâu cần thiết phải bày ra nhiều trò làm gì. Thế nhưng nguyên tắc của tổ chức hắn đâu thể làm trái được. Mèo vờn chuột, mục đích chẳng qua là tạo áp lực lên tâm lý Phương Nhã, để cô phải đầu hàng hoàn toàn mà không thể giở trò thôi.
“Á!!!! Mấy người làm gì vậy, bỏ tay ra!!!!”
Xoẹt một tiếng, Phương Nhã giật mình bởi tiếng thét thất thanh của Nhã Trúc đằng sau lưng mình. Trong tích tắc, chiếc áo sơ mi công sở của cô thư ký liền bị bọn côn đồ xé toẹt ra đầy thô bạo, để lộ một phần ngực trắng ngần được che đậy bởi bộ áo lót mỏng màu hồng phấn. Nhã Trúc khóc thét lên, tay chân giãy giụa chống cự khi một tên trong số đó đưa tay chạm vào bên ngực của cô.
Phương Nhã tái mặt, không kịp nghĩ gì nữa mà lao đến đẩy tên khốn kiếp kia ra, hét lên điên cuồng:
“Mấy người làm gì vậy. Tránh ra, lũ đê tiện!!!!”
Mắt cô vằn đỏ, điên loạn nhào đến nắm lấy tay những tên đang giữ chặt cô lại, cắn thật mạnh đến bật cả máu. Tên côn đồ bị cô cắn mạnh trở nên phát rồ, dùng một tay nắm lấy đầu cô đập mạnh vào tường, máu tươi rỉ ra thành từng dòng trên trán. Phương Nhã đầu óc quay cuồng, thế nhưng vẫn cố dùng những móng tay của mình cào vào mặt hắn ta, chân đạp loạn xạ, nghiến răng hét lên:
“Lũ khốn nạn, đồ súc sinh!!!”
“Không!!!! Đừng mà, đừng!!!!”
Chiếc váy mỏng tanh trên đùi Nhã Trúc nhanh chóng bị tên Thái khốn kiếp kia xé toạc, trong nháy mắt chỉ còn lại mảnh đồ lót dán chặt trên người như thỏa mãn gần chục con mắt háu đói của lũ sói xung quanh. Phương Nhã uất nghẹn nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt tái đến không còn giọt máu, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi lã chã.
“Dừng tay!”
Cơn dục vọng của bọn đàn em đang đến hồi lên đỉnh điểm, thì âm thanh lạnh lùng của Phi Vũ liền nhanh chóng chặn đứng mọi hành động của bọn chúng. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im phăng phắc, không một ai dám động đậy, chỉ riêng Thái chưng hửng nhìn thủ lĩnh của hắn bằng đôi mắt bất kham, lộ rõ sự phẫn nộ không phục của mình.
“Cô gái, cảm giác tưởng rằng đã thoát được hang cọp, nhưng rồi lại bị cọp tóm được và ngoạm một phát lên người thì như thế nào? Không tồi chứ???”
Phi Vũ nheo mắt đầy gian tà, thế nhưng lời nói thốt ra lại dịu dàng đến mức làm người khác phải khó chịu, ghê tởm. Phương Nhã đôi mắt đầy những tia máu, run rẩy nhìn Nhã Trúc một cách xót xa mà không thể nói được lời nào. Đến khi hắn chìa điện thoại ra trước mặt cô thì cô biết... mọi chuyện đã không còn đường để lui nữa.
Cô đau đớn cắn chặt môi, tay run run bấm số của Kevin mà tưởng chừng như có ngàn mũi kim đâm vào tay, đau nhói.
“Alo!”
Tiếng chuông vừa ngân lên đúng một tiếng, thì anh đã nhanh chóng bắt máy. Cô một tay bấu vào da thịt đến bầm tím nhức nhối, nước mắt tuôn rơi không ngừng, phải mất một lúc lâu sau mới bật ra thành tiếng:
“K... Kevin!”
Chương 17: Quá khứ
Vừa về đến nhà, Cẩm Tú đã thấy ngôi nhà của mình đang trở nên huyên náo. Bé Hạo khóc ầm ĩ, cô Liên giúp việc thì chạy đôn chạy đáo xung quanh, ngay cả mẹ cô Triệu Ánh và Đình Phong cũng hối hả chạy nhanh lên lầu. Trông thấy cô đứng yên như tượng trước cửa ra vào, Đình Phong mới gọi lớn:
“Bây giờ mới về sao? Quốc Thịnh bị sốt cao đến mức chân tay bủn rủn, thế mà vẫn ráng sức hết kiếm điện thoại rồi lại đòi ra khỏi nhà. Mẹ con phải khuyên nhủ khó khăn lắm mới chịu ngủ được một chút. Nhưng bây giờ lại giở chứng nữa rồi. Mau lên xem nó thế nào đi!”
Lời nói vừa dứt, Đình Phong đã thấy Cẩm Tú hoảng hốt quên cả cởi giày mà chạy một mạch lên lầu. Thoáng vài giây trước khi bóng Cẩm Tú bị hành lang cầu thang nuốt chửng, ông nhìn thấy được những dấu vết tím bầm ở quanh vùng cánh tay, cổ và chân hằn rất rõ trên người cô, bất giác đôi mắt tối sầm lại. Từ sáng đến giờ con bé đã đi đâu mà cả người đầy thương tích như thế này?
“Quốc Thịnh!”
Cẩm Tú trán đầy mồ hôi, hai tay tung cửa thật mạnh, sà ngay vào giường Quốc Thịnh mà thấy tim đau nhói. Da mặt anh tái xanh, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng khi trông thấy Cẩm Tú, nhiệt độ trong người nóng như lửa đốt, mạnh bạo chộp lấy tay cô, giọng khàn khàn:
“Cẩm Tú, điện thoại... điện thoại của anh... khụ khụ!”
Lời chưa dứt, bụng anh đã quặn thắt dữ dội, dạ dày cuộn lên khiến phần ngực càng thêm đau đớn. Cố dằn cơn ho, anh tái mặt nói:
“Điện thoại của anh... tìm nó!”
“Được, em giúp anh đi tìm! Anh nằm xuống đi, em tìm ngay cho anh!” - Cô cắn môi, gật đầu như cái máy, lúc này anh đang bệnh, tốt nhất là đừng để bị kích động, không được để anh biết rằng chính cô đã giữ lấy điện thoại. Tức thì, cô vọng xuống lầu nói lớn - “Cô Liên, giúp tôi lấy thuốc của Quốc Thịnh lên đây!”
Trong chốc lát, Quốc Thịnh như sực tỉnh ra một chuyện, liền bật người ngồi dậy, căng thẳng chộp lấy cổ tay cô siết mạnh, lời nói tuy yếu ớt nhưng ẩn chứa uy quyền:
“Không, không cần! Anh sẽ tìm nó, em không được đụng vào!”
Quốc Thịnh đứng phắt dậy, nhưng vì cơ thể vốn đang yếu nên đã nhanh chóng ngã gục xuống nền đất, đổ ập người lên Cẩm Tú. Cô ôm chặt lấy anh, cú va chạm mạnh khiến cả hai người áp sát vào nhau, cô càng cảm nhận rõ được hơi thở nóng như lửa của anh phà vào mặt mình, con tim phút chốc không kềm được lại đập mạnh. Trông thấy đôi mắt mơ màng của người đàn ông mình yêu sâu đậm, cô thật rất đau lòng. Anh vì sợ cô nhìn thấy tên của Phương Nhã trong danh bạ nên mới không muốn để cô động vào điện thoại anh sao? Bất chấp việc bản thân đang yếu, vẫn cuống cuồng tìm điện thoại, lại còn muốn ra khỏi nhà để tìm người con gái đó???
Đúng lúc đó, cô Liên từ ngoài cửa bước vào, một tay cầm bịch thuốc, tay còn lại cầm ly nước tiến đến bên giường bệnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng:
“Ông chủ, bà chủ! Hai người không sao chứ?”
Trông thấy cô Liên xuất hiện, Cẩm Tú mới như sực tỉnh, đôi mắt bi thương xoáy sâu vào mắt anh một hồi. Sau đó mới nhẹ nhàng đỡ anh lên giường, nhỏ nhẹ nói:...