11:41 - 15/08/2015
Hóa ra, tỉnh giấc sau hai năm ngủ yên trong giấc mộng lại đau đớn như thế…
Kevin! Cái tên đã gắn bó với cô suốt hai năm qua… sẽ ra sao khi biết sự thật, mọi quá khứ trần trụi, đáng xấu hổ của người con gái anh yêu… Cô gái chỉ biết đến lòng hận thù, sẵn sàng dùng cả cái quý giá nhất đời con gái để đánh đổi… liệu anh sẽ nghĩ như thế nào???
Có lẽ, hai năm yên bình trong giấc ngủ lại chính là điềm báo cho một cơn bão lớn sắp đến…
Chương 12: Quyết Định
Mỗi con người đều có quyền lựa chọn số phận cho riêng mình, nhưng không thể nào quyết định được định mệnh!
Làn gió khẽ vui đùa cùng chiếc lá, đong đưa khúc điệu nhạc thần tiên, chiếu rọi vào tim Phương Nhã như bảo rằng “đây chính là lời chào tạm biệt lần cuối cùng”.
Phải! Có lẽ ngày hôm nay là ngày cuối cùng cô được ở bên Kevin!
“Jessica!”
Cô như sực tỉnh bởi tiếng gọi của anh, chốc lát liền quay đầu lại, cố gắng nở nụ cười nhưng khi trông thấy ánh mắt xuyến xao dịu dàng của anh, đôi mắt cô lại ướt nhòe.
“Em sao thế? Có phải có chuyện gì không?” - Trông thấy vài giọt nước mắt long lanh trên khóe mi, anh liền hốt hoảng kéo cô lại gần, đưa mu bàn tay ấm áp lau nước mắt cho cô, giọng không tránh khỏi lo lắng - “Jessica, hôm qua đến giờ trông em lạ lắm. Có phải…”
“Không! Em bị đau mắt nên cảm thấy hơi khó chịu, anh đừng lo!”
Cô chớp mắt nhìn anh, hít thật sâu ngăn chặn những giọt nước chực trào. Những cử chỉ ân cần âu yếm như thế này đối với một người bạn gái thì đó là một điều hạnh phúc. Nhưng trong mắt cô, hành động đó chẳng khác gì cắm một nhát dao lên tim cô, đau nhói.
“Thật không? Đừng giấu anh!”
Anh ngẩn người vài giây, nhưng sau đó liền nghiêm giọng, trừng mắt nhìn cô như đã nhận ra điều gì, chốc lát lại nâng cằm cô lên, xoáy đôi mắt màu nâu nhìn cô như đang tìm kiếm thứ gì đó:
“Jessica, có phải em đang nghĩ về người con trai đã cứu em đó không?”
Cô giật mình, đáy mắt có chút xao động, nhưng chỉ vài giây sau liền trở lại bình thường, bật cười thản nhiên:
“Quốc Thịnh? Là tên anh ta sao?”
“Jessica, em vẫn chưa nói với anh về chuyện của ngày hôm qua. Không phải em và ba anh đi chung với nhau sao, tại sao cuối cùng lại gặp tai nạn cùng anh ta chứ? Và hôm qua, rốt cuộc em đã nói chuyện gì với anh ta vậy?”
Sắc mặt anh càng lúc tối sầm, vẫn không hề có ý định trả lời, anh nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng. Trong phút chốc, cô nhận ra đáy mắt anh tràn ngập sự lo lắng mơ hồ, khiến lòng tê tái, cất không thành lời.
Ngoài trời tiếng chim kêu ríu rít, cô chợt ôm chầm lấy anh, thật lâu, cố ý để anh không thể nhìn thấy được gương mặt đau khổ của mình, cố nén giọng để có thể nói chuyện bình thường nhất có thể:
“Kevin, nếu có một ngày em rời xa anh… thì tuyệt đối không phải vì ba của anh ép buộc!”
Vừa dứt lời, anh đã đẩy cô ra, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng:
“Em nói gì thế? Đã không trả lời câu hỏi của anh lại còn lảng sang chủ đề quái dị này…”
Trái với mọi lần, cô không hề cảm thấy sợ hãi với cơn giận của anh, trái lại chỉ mỉm cười, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Nếu sau này em có rời xa anh thì…”
“Nói bậy, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Còn nói nữa anh đánh đòn em đấy!”
Anh gắt, mắt nhìn cô bằng đôi mắt khó hiểu, không nhịn được liền đưa hai tay bẹo hai gò má bầu bĩnh của cô, sắc mặt trở nên hoang mang:
“Jessica, từ hôm qua đến giờ em lạ lắm. Rốt cuộc đã có chuyện gì? Có phải, ba anh nói gì với em???”
“Đau quá, em chỉ nói là nếu thôi mà, đâu phải thật…” - Cô nhăn nhó kêu lên - “Em đã nói rồi, tuyệt đối không phải vì ba anh, anh không cần phải lo!”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong căn phòng trở nên yên tĩnh khác thường. Cảm thấy anh đã nới lỏng tay, Phương Nhã nhân cơ hội chộp lấy hai tay anh, hít một hơi thật sâu:
“Kevin, anh đừng nghĩ nhiều quá. Hôm qua ba anh quả thật đã hẹn em ra ngoài nói chuyện, vẫn là bảo em tránh xa anh ra nhưng…” - Đôi mắt cô lại long lanh, cố nở một nụ cười gượng mà lòng không khỏi nhói đau - “Nhưng khi đó, anh biết em nghĩ gì không? Cho dù quá khứ có như thế nào, dù mọi việc có ra sao, em cũng không muốn rời xa anh…”
Chưa kịp dứt lời, anh đã kéo cô vào lòng, ép sát vào ngực mình nên cô không thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh, chỉ có thể nghe được tiếng tim anh vang dội vì vui sướng.
“Được rồi, anh hiểu rồi!”
Anh tựa cằm lên đầu cô, tận hưởng niềm hạnh phúc trôi qua trong bình yên. Nhưng có điều anh vẫn không hay biết, câu nói ban nãy của cô, thật ra chỉ là suy nghĩ khi cô còn chưa nhớ lại quá khứ - hoàn toàn là suy nghĩ của một Jessica yêu Kevin, chứ không phải của Mai Phương Nhã!
Cô cắn chặt môi, vùi đầu vào ngực anh trông chẳng khác gì một cô mèo nhỏ đang làm nũng, điều này càng khiến anh vui hơn. Hai người lại vì thế mà ôm nhau thật chặt, âu yếm mãi không chịu rời…
Anh có thể yêu cô bằng thời gian hai năm, nhưng Jessica chỉ có thể yêu anh bằng một quãng thời gian ngắn ngủi… vậy thì, hãy để Phương Nhã yêu anh trong một ngày, một ngày nữa thôi!
Khu vườn ký ức đã quay lại, mọi trật tự bị đảo lộn, cuối cùng cũng phải quay trở về điểm xuất phát ban đầu…
Thoáng chốc, Phương Nhã bần thần nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và Quốc Thịnh ngày hôm qua…
Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, đối diện với bốn bức tường dày đặc u ám màu trắng toát, cô nín thở, cảm nhận con tim đang run lên từng hồi nhưng vẫn gắng quật cường, nhìn anh không chớp mắt.
Khi anh biết rằng cô đã nhớ lại tất cả, dường như trong đáy mắt anh hiện lên vô số cảm xúc rối ren không nói thành lời, chỉ nhìn cô đăm đăm, thi thoảng lại hé môi cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ…
Cô đã hỏi anh rất nhiều, hỏi rằng vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao định mệnh cho cô mất đi ký ức hai năm trời, để cô lưu lạc nơi đất khách quê người rồi cuối cùng cũng lại để cho họ gặp nhau. Hơn thế nữa, chính người cô căm ghét nhất, hận nhất lại cứu cô khỏi cái chết, khiến cô nhớ lại tất cả???
Sau khi anh nghe những uất ức trong lòng cô, tuyệt nhiên không cười nữa, chỉ xoáy đôi mắt đầy bi thương đau khổ đó nhìn cô không chớp mắt:
“Nhã!”
Anh ngồi đó, mùi hương quen thuộc tôi từng mong nhớ, từng yêu thương vẫn phảng phất đâu đây, hòa cùng cơn gió thấm vào tim cô như xát muối, tê tái. Vẫn là giọng nói đó gọi tên cô tha thiết, dịu dàng… nhưng không hiểu sao cô lại càng chán ghét, căm hận anh hơn.
“Vẫn rất ghét anh sao? Cho dù là ở trong hoàn cảnh này, em vẫn không tin? Không tha thứ cho anh sao?”
Anh hỏi cô, giọng điệu có chút đau đớn như đã biết trước được câu trả lời. Sắc mặt cũng vì thế mà u ám, đôi mắt lại đắm đuối nhìn cô không rời. Nhưng hành động đó chỉ khiến cô càng thêm căm ghét, nhất thời sự tức giận trong lòng cũng theo lời mà nói ra:
“Anh đừng nghĩ rằng cứu tôi một lần thì tôi sẽ tha thứ cho anh, tôi cho anh hay, đừng đến gần tôi, không được xen vào chuyện của tôi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa!”
Cô đứng phắt dậy, đôi chân liền bước nhanh ra ngoài. Nhưng đi được vài bước thì giọng nói đầy đau đớn của anh như níu kéo bước chân tôi dừng lại:
“Em đứng lại, em phải nghe anh nói. Mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu!”
Ngụy biện! Lại là lời dối trá, tại sao ngần ấy thời gian, anh vẫn mặt dày như thế? Nhưng dù biết đó là lời dối trá, dù lý trí mách bảo tôi đừng nghe nữa, mà tại sao đôi chân lại không nghe lời, cứ thế mà dính chặt vào đất như mọc rễ.
“Em có còn nhớ khi xưa em ở bệnh viện, đã có một người lạ mặt tặng em số tiền hai mươi triệu để chi viện phí hay không? Người đó chính là anh!”
Cô giật thót người, khi mọi thứ trong mắt cô mờ dần thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
“Ngày em vào bệnh viện, anh đã phải cật lực kiếm tiền, làm suốt ngày suốt đêm chỉ mong muốn có thể kiếm đủ tiền để trả viện phí cho em, nhưng cho dù có cố gắng cách mấy, thì chi phí bệnh viện cũng không phải là con số nhỏ. Bệnh viện đã nói, nếu trong vòng ba ngày không có tiền viện phí, thì sẽ không đồng ý chữa trị tiếp cho em nữa. Anh không còn cách nào khác mới đến gặp Cẩm Tú, cùng cô ta vạch ra một giao kèo, rằng chỉ cần làm chồng cô ta, thì anh sẽ có tiền để trả viện phí cho em. Đó là lý do vì sao anh chia tay, và cũng là lý do tại sao người quyên góp cho em số tiền hai mươi triệu nhưng lại ẩn danh.”
Bên ngoài hành lang vang lên bước chân qua lại, Phương Nhã ngẩn người mà tim ngỡ như ngừng đập, trong khoảnh khắc mọi thứ như quay cuồng trước mắt, giọng nói của anh càng mơ hồ, rồi xa dần… xa dần. Cô không còn nghe tiếp gì được nữa.
“Anh nói gì?”
Bên ngoài cửa sổ, tiếng lá rơi xào xạc, cành hoa máu trắng tinh khôi của đóa hoa anh đào như biến thành một màu tang thương chết chóc, cắm một nhát dao vào tim cô, gây tắc nghẽn hơi thở. Đôi mắt nheo lại như cười, cố nhìn cho rõ người con trai trước mặt mình, muốn xem anh ta còn chiêu bài nào nữa? Còn lời nói dối nào khiến cô tin hơn là loại nói dối cũ rích này…
Như đọc được suy nghĩ của cô, anh nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng vẫn cố gắng nói trong hơi thở yếu ớt:
“Anh xin lỗi, anh không nghĩ rằng trong giây phút bất tài lại khiến em đau khổ đến như thế. Anh sai rồi, anh đã khiến em trở thành con người chỉ biết đến lòng thù hận, khiến em quyết tâm mưu hại Cẩm Tú, làm cô ta có cha mà không được nhận, lại còn sai người… sai người… Anh thật không dám tin em lại thay đổi lớn như thế! Em như vậy có khác nào trở thành Trương Cẩm Tú thứ hai đâu chứ?”
Những lời nói như mảnh gai nhọn cứa vào tim, cô bần thần ngây người một lát. Sau đó lại bật cười chua xót, nước mắt cũng theo đó mà ứa ra không ngừng:
“Ý anh là tôi sai người cưỡng bức cô ta? Hahaha, nếu là như thế thì tại sao anh không trở về với mái ấm của anh đi, sao còn tốn công ngồi đây giải thích với tôi?”
“Em…”
Ánh mắt anh bỗng ngây dại nhìn cô, vài giây sau mới hiểu được những gì cô nói, bèn bật dậy như lò xo:
“Ý em là…”
“Anh nghĩ gì tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho anh biết, chúng ta không là gì của nhau cả. Đừng nghĩ chỉ một câu nói anh là người đã tặng tôi hai mươi triệu thì tôi có thể tin anh. Anh nghĩ những nỗi đau tôi phải gánh chịu ngần ấy thời gian sẽ xua tan đi tất cả chỉ vì câu nói của anh thôi sao?” - Cô trừng mắt nhìn anh, hơi thở cũng trở nên dồn dập - “Làm ơn tránh xa tôi ra, nếu như anh còn có lòng tự trọng!”
Cô gạt nước mắt, lập tức xoay đầu bỏ đi. Trong khoảnh khắc, tay anh mạnh bạo chộp lấy tay cô, gầm lên như con sư tử bị chọc giận:
“Không được đi đâu hết. Khi mọi chuyện còn chưa làm rõ, em không được bỏ đi!”
Thẫn thờ với thái độ kịch liệt của anh vài giây, mắt chăm chăm nhìn vào anh. Đó có phải là Quốc Thịnh không? Con người từng điềm tĩnh phán xét mọi việc với thái độ hòa nhã, cẩn trọng như anh đây sao? Đôi mắt giận dữ, sắc bén như chim ưng. Quả thật anh đã thay đổi rồi!
Cô vùng khỏi tay anh, gằng lên từng chữ:
“Tất cả mọi chuyện luôn rõ ràng trước mắt, chỉ có bản thân anh vẫn chưa nhìn ra mà thôi. Hãy quay về bên Cẩm Tú của anh đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Đừng để tôi phải căm ghét anh hơn nữa!!!”
Nhìn anh mặt chuyển sang trắng bệch, lòng cô đau tê tái, cố cắn chặt răng, giọng dửng dưng:
“Sao hả? Tôi đã sai người cưỡng bức cô ta đấy, thì sao nào? Tôi là Trương Cẩm Tú thứ hai, thì sao nào??? Nói cho anh hay, con tim tôi đã chết từ hai năm trước rồi. Dù cho có trở thành Cẩm Tú thứ hai, cũng không có chuyện tôi sẽ yêu anh thêm lần nữa đâu!” ...