Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Thất tịch không mưa
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6819
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:37 - 14/08/2015


Mẹ tâm tình không còn tỉnh táo nữa, thường cuồng loạn lặp đi lặp lại: [Đều là lỗi của mày, đều là mày hại! Vì sao mày tới thế giới này, vì sao phải hủy hoại nhà tao--">

Thật không? Anh đã đi, cha bị bệnh, đều là do cô hại? Vậy, ai nói cho cô biết, cô làm sai cái gì?

Thím hàng xóm muốn cô đừng nghĩ nhiều quá, những lời của mẹ là vì tinh thần và trí tuệ không còn minh mẫn, nhưng cô tin, cô thực sự tin. Vài lần trong đêm, cô trốn trong phòng anh, đếm số lần mẹ mất đi sự tỉnh táo về tinh thần đã tạo ra những sẹo trên cơ thể cô, rớt nước mắt xét lại mình.

Là vì thành tích thi của cô không lý tưởng như mong đợi, khiến anh trai tức giận?

Hay là vì cô không hiểu chuyện đòi anh đón sinh nhật, tặng quà, quấy rầy anh, anh không tặng được, mới đi?

Biết rõ đây không phải sự thật, nhưng cô phải nghĩ như vậy, mới có thể khiến bản thân vui hơn chút.

Cô thực sự tin, tất cả là lỗi của cô.

Từ đó, cô cũng không bao giờ đón sinh nhật nữa.

Có lúc, cô không nén nổi đã nghĩ, có phải anh đoán đúng cô sẽ khóc ầm ĩ, mới cố ý rời xa cô, không cho cô cơ hội quấn quýt chết không rời?

Nhìn vết thương trên người, kỳ thực đau nhất lại là trái tim.

Trước đây khi bị bắt nạt, có anh bảo vệ; bị thương, có anh thương xót; gây họa, anh sẽ giải quyết giúp cô. Nhưng bây giờ, cô tìm không thấy người nữa, cô không biết nên làm thế nào, anh trai trước giờ luôn yêu thương cô, phải chăng biết sự bất lực của cô? Phải chăng biết, giây phút anh quay lưng, đồng thời cũng chính là mang đi ánh nắng và nụ cười vui vẻ trong cuộc đời cô?


Chương 5. Mưa nước mắt

Anh:

Dạo này anh khỏe không? Em rất nhớ anh.

3 năm nay đã viết vô số thư, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh, không biết anh sống ở Đài Bắc có tốt không, phải chăng vì bận quá nên không có thời gian viết thư cho em?

Không sao, em sẽ không khóc, không làm ầm lên, em sẽ kiên nhẫn từ từ chờ đợi, nhưng ít nhất anh cũng cho em ít tin tức, được không? Cho dù là vài chữ cũng được, để em biết, anh đã nhận được thư của em, biết được nỗi nhớ của em.

Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!

Em nói những lời này không phải cố ý làm khó anh đâu, chẳng qua muốn anh biết, hàng ngày em đều nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ! Mỗi lần nghĩ tới là đôi mắt nóng bỏng, sống mũi cay cay, em liền giam mình trong phòng anh, nhìn từng thứ anh dùng qua, tưởng tượng anh vẫn bên cạnh, em không có khóc, thật đấy, em thề!

Em của bây giờ, trở nên rất kiên cường, rất hiểu chuyện rồi, anh không muốn xem sự thay đổi của em ư? Anh, khi nào anh về? Em sẽ không đối đầu với anh, sẽ không vô cớ gây sự nữa, chỉ cần anh trở về, em sẽ rất nghe, rất nghe lời anh, không làm anh tức giận, được không? Được không anh?

Mấy ngày nay lại mưa, thật đáng ghét, ông trời sao có nhiều nước đến thế, rớt xuống không hết. Sinh nhật em lại sắp tới rồi, từ sau khi anh đi, em không còn nhận qua bất cứ món quà sinh nhật nào nữa, em sẽ không quên, chính ngày hôm đó em mất anh, mỗi lần nhớ tới điều này, tim rất đau, rất đau, sắp không thể thở nỗi……

Lại qua vài ngày, em sắp tròn 18 tuổi, hy vọng ngày đó trời trong, chỉ cần một lần là được, năm nay đừng mưa nữa, em thực sự hy vọng ngày này, có thể có anh ở bên.

Em tin, chỉ cần không ngừng cầu nguyện, sẽ có một ngày, ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của em, đúng không? Em sẽ từ từ đợi, năm nay đợi không được, còn có sang năm, sang năm đợi không được, còn có năm sau nữa, năm sau sau nữa……

Bởi vì anh từng nói, chỉ cần trời ngừng mưa, anh sẽ trở về, đưa em đi thả diều, bắt cá bên con rạch, đúng chứ?

Gần đây, tình trạng sức khỏe của cha không tốt lắm, bác sỹ muốn chúng ta chuẩn bị hậu sự, tuy cha không nói, nhưng em có thể thấy cha rất nhớ anh. Anh, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến đi nhé, có thể đến gặp cha lần cuối cũng không được… Anh thực sự không quan tâm ư?

Tình, nửa tháng trước sinh nhật--

Lại vài ngày qua đi, giống như trước, bức thư vẫn chìm trong biển rộng.

3 năm nay, anh chưa hề trở về.

Năm đầu tiên, cô còn tràn đầy hy vọng anh sẽ đột nhiên xuất hiện, thực hiện lời hứa của anh, đưa cô đi.

Năm thứ 2, cô đã không dám ước mong quá nhiều, chỉ cần anh trở về nhìn cô một lần, như vậy đã đủ rồi.

Nhưng, hy vọng lại tan vỡ, năm thứ 3, cái gì cô cũng không dám nghĩ, chỉ cần một cuộc điện thoại, một lá thư, để cô biết, anh không quên cô, cô đã rất mãn nguyện rồi.

Mỗi ngày, mỗi ngày, cô đều tràn đầy hy vọng trấn thủ bên cạnh hòm thư chờ người đưa thư, lại một lần một lần thất vọng. Cô không nén được đoán xem, anh có nhận được thư không? Nhiều thư đến vậy, một bức cũng không có ư?

Hay là mẹ quên không gửi cho cô?

Cô không biết anh học trường nào, khoa gì, cũng không biết địa chỉ, phương tiện liên lạc của anh, muốn gửi gắm nỗi nhớ cũng không biết gửi đi đâu.

Cô không dám hỏi mẹ, sợ mẹ tức giận, tinh thần và suy nghĩ không tỉnh táo.

Thấy bệnh tình của cha càng ngày càng yếu hơn, chỉ duy trì được một hơi thở, cô biết, cha thực ra rất muốn gặp anh lần cuối.

Suy nghĩ mấy ngày, nhân dịp lúc mẹ đi bệnh viện chăm cha, cô trộm chìa khóa, cô nhớ đồ quan trọng của mẹ đều đặt trong ngăn tủ khóa trên đó, cô tìm thấy địa chỉ ở Đài Bắc của anh.

Cô biết, nếu cô lén chạy tới tìm anh, mẹ sẽ phát cuồng, có thể sẽ đánh cô chết, nhưng cô đã không còn quan tâm nhiều đến vậy, cô nhớ anh trai, rất nhớ, rất nhớ!

Cô cảm thấy cứ như vậy, cô sẽ chết cùng với cha.

Chính ngày sinh nhật của cô năm ấy, mưa như xối xả, cô không màng tất cả mà rời ngôi nhà đó, chạy tới thành phố của anh.

Ngồi trên tàu hỏa của Bắc Thượng, thực ra cô rất sợ hãi, cô chưa từng rời nhà xa đến vậy, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, nhưng cô tự nói với chính mình, chỉ cần tới bên anh, thì cái gì cũng không cần phải sợ nữa……

Nhìn đoàn tàu băng qua ga này lại tới ga kia, có trạm dừng quen, có trạm không quen, -- những thứ trải qua trước mắt, mỗi lần qua một trạm, cô cách nhà một xa, cũng cách anh càng gần hơn chút, chỉ cần nghĩ như vậy, cô liền có thể chờ đợi được.

Trạm xe Đài Bắc to hơn cô tưởng tượng, người ở đây rất đông, sân ga rất hỗn loạn, hoàn toàn khác với Bính Đông, cô nhìn tới nỗi choáng váng, hỏi vài người, ngồi nhầm vài chuyến xe bus, cuối cùng cũng tìm thấy nơi anh trai sống.

Đó là một toà nhà xem ra đã cũ, cô không biết mẹ có gửi phí sinh hoạt cho anh không, sống trong thành phố lớn này chắc không dễ dàng gì? Anh phải nộp học phí, tiền thuê phòng, còn những nhu cầu trong sinh hoạt…… Có điều không sao, cô tốt nghiệp cao đẳng rồi, 3 năm nay cô vừa làm vừa học, cũng tích lũy được chút kinh nghiệm công việc, cô không muốn học tiếp, dù sao học cũng không phải là hứng thú của cô, cô muốn kiếm tiền, không thành gánh nặng cho anh trai.

Cô ấn chuông cửa, nhưng không có tiếng đáp lại, cô nghĩ, anh trai có lẽ đi học, vốn dĩ anh là học sinh rất chăm chỉ mà.

Không sao, cô sẽ đợi.

Những giọt mưa phiền não lại tiếp tục rơi, hoàn toàn không có thiên hướng ngừng lại, toàn thân cô ướt đẫm, lạnh run rẩy, nhưng anh vẫn chưa về.

3 tiếng, 4 tiếng, 5 tiếng… Cô không nhớ mình đợi bao lâu, trời đã chuyển tối, mưa rớt trên người, lạnh tới mức sắp không còn cảm giác nữa, sau đó, cô mệt mỏi ngồi xổm trên đôi chân tê dại.

Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lại xa lạ, ngưng tụ trong ánh mắt mơ hồ--

[Mình nói con người bây giờ á, ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhung lụa, linh hồn đều bị ăn mòn rồi. Thời xưa đã có bài học, sống gian nan cực khổ, chết yên vui, cuối thời Minh có Ngô Tam Quế bán nước cầu vinh, đời Thanh có lão yêu bà Từ Hy làm những việc đồi bại như dám cắt đất đền bù, nhục nước mất chủ quyền, trong thời đại dân chủ sắp bước vào thế kỷ 21, càng vì không muốn bị ướt như chuột lột lại làm ra những việc vô sỉ của mánh khóe kẻ cắp, thật là thói đời ngày sau, mất đạo đức, tự bảo vệ mình trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì cũng không có…">

[Cậu nói đủ chưa?"> Bị trận mưa dưới mái hiên, tâm trạng Thẩm Hàn Vũ đã đủ bực bội rồi, bạn cùng phòng còn ồn ào bên tai, ai chịu được?

Có điều chỉ mất ô thôi mà, có nghiêm trọng vậy không? Hơn nữa là ô của anh, anh không kêu, hắn còn kêu ca gì? Còn nhục nước mất chủ quyền!

[Người anh em, điều này cậu còn không biết, cái gọi là nhìn lá rụng biết mùa thu, thấy mầm biết cây, từ chỗ nhỏ có thể thấy nỗi lo lớn, việc chúng ta bị ướt là chuyện nhỏ, chỉ số đạo đức con người thấp mới là chuyện lớn.">

[Điều này lại liên quan gì tới đạo đức suy giảm?"> Thua cậu ta rồi, lại có thể thổi phồng thành bài luận văn dài.

[Vì sao không? Chúng ta chỉ vào mua hai bát mỳ nước thôi, đi ra đã không thấy ô rồi, thân thủ nhanh nhẹn, sao khiến người ta xúc động vô cùng? Vô sỉ nhất là, chúng ta đã đủ nghèo rồi, không ăn trộm người khác, lại hạ thủ với chúng ta, ăn trộm người còn nghèo hơn, hành vi lương tri bị mất đi, cậu nói tôi có nên rủa anh ta té xuống cống nước thối không, còn thảm hại hơn cả chúng ta?">

Thẩm Hàn Vũ lười biếng liếc cậu ta một cái. [Sáng ra khỏi nhà, tôi đã nhắc cậu mang ô, là chính cậu ngại phiền."> Dù sao hắn cũng mặt dạn mày dày chui vào ô của anh, đuổi thế nào cũng không đi, có ô hay không đều bị ướt như nhau, ô mất đi cũng đâu cần phí sức thể hiện sự bi thương.

[Tôi nào biết anh linh thế? Nói mưa liền mưa thật."> Tề Quang Ngạn lẩm bẩm.

[Không phải tôi linh, kinh nghiệm cho tôi biết, ngày này mỗi năm đều sẽ mưa.">

[Anh làm gì mà rảnh rỗi chú ý ngày này mưa hay không?"> Tề Quang Ngạn kỳ lạ liếc anh một cái.

Thẩm Hàn Vũ bị hỏi, thần sắc ngẩn ngơ.

Ánh nhìn hướng về phía màn mưa, anh đo khoảng cách, hít sâu, định một hơi rồi bước qua con đường này.
--

Anh cần chút mưa, để anh quay về hiện thực.

[Này, Thẩm Hàn Vũ, cậu đợi tôi với!"> Tề Quang Ngạn vội vàng đuổi theo.

Ở nơi cách nhà không tới 100m, anh đột nhiên dừng bước, hại Tề Quang Ngạn suýt chút đâm đầu vào.

[Thẩm Hàn Vũ, cậu làm cái --"> Theo nơi ánh mắt anh dừng lại, lập tức huýt sáo vang. [Oa, mỹ nhân này đúng giờ nhé! Lẽ nào cậu nhìn ngơ ngẩn rồi --">

Một khắc sau, mỹ nhân [đúng giờ"> trong lời Tề Quang Ngạn nhanh chóng chạy về phía bọn họ, ôm chặt anh ta.

[Anh --">

Nước mưa vô tình ướt đẫm toàn thân, Thẩm Hàn Vũ hoảng hốt, trong đầu trống rỗng.

[Oa, Thẩm Hàn Vũ, cậu thật chẳng ra sao, có cô em gái xinh đẹp đáng yêu thế này, lại không nhắc tới, nếu mình biết sớm, cần gì khổ sở tìm kiếm trong các cụm hoa, trực tiếp tới nhà cậu hẹn trước là được rồi…">

Thẩm Hàn Vũ thất thần dựa vào cửa, nhìn em gái 3 năm không gặp, anh không ngờ cô có thể ôm túi chạy tới Bắc Thượng tìm anh, đến tận bây giờ, cô ngồi trong phòng anh, đổi sang bộ quần áo khô ráo, chầm chậm lau mái tóc dài, anh cũng vẫn không dám tin, cô thực sự đã ở bên cạnh anh.

3 năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều, khi rời đi, cô mới tốt nghiệp cấp 2, giống như tất cả học sinh khác, tóc ngắn chưa tới vai, chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng bây giờ, tóc cô đã nuôi dài, trong ký ức đôi má quả táo tròn tròn, đã thành gương mặt trái xoan, thêm nhiều phần thanh nhã xinh đẹp, đồng thời cũng thuộc vào hàng thướt tha, dịu dàng--...
« Trước1...45678...24Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Vẽ em bằng màu nỗi nhớ
» Trái tim màu hổ phách
» Tìm lại yêu thương ngày xưa
» Thưa Thầy... Em Yêu Anh
» Thất tịch không mưa
» Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em! (For Give Me, I Love You)
» Sẽ để em yêu anh lần nữa
» Nợ em một đời hạnh phúc
123»
Tags:
bạn đang xem

Thất tịch không mưa

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Thất tịch không mưa v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Duck hunt