20:37 - 14/08/2015
Cô thay đổi rất nhiều, chỉ có đôi mắt to đầy sinh khí vẫn không thay đổi, khi nhìn anh, dường như toàn thế giới chỉ xoay quanh anh --
Một trận co rút đau đớn sắc bén trong lồng ngực, anh nhắm mắt, không để bản thân nghĩ sâu xa nữa.
Lúc đầu khi rời đi, chính là muốn chặt đứt nỗi nhớ của cô, anh không thể, cũng không cho phép để cô có bất kỳ mơ mộng sai lầm nào --
[Này, anh em các người không phải rất lâu không gặp ư? Vậy chắc có nhiều lời cần nói? Cái đó… Thẩm Hàn Vũ, cậu có cần nói gì không? Hay là nói Thẩm tiểu muội…">
Cậu ta cảm thấy không khí….. yên lặng có phần kỳ quái.
[Em tên là Thẩm Thiên Tình."> Cô nhẹ nhàng nói với cậu ta.
[Sớm nói mà! Chỉ cần là tên của mỹ nhân, anh đều vui lòng nhớ tới khi biển cạn đá mòn.">
Thẩm Thiên Tình bị lời nói khoa trương của cậu ta chọc cười. [Anh, bạn học của anh rất thú vị.">
[Có thể được mỹ nhân khen ngợi là vinh hạnh của anh."> Tề Quang Ngạn quỳ nửa người theo kiểu kịch, cầm mu bàn tay cô định hôn. [Em gái xinh đẹp, chào em, anh tên Tề --">
Đột nhiên một bàn tay giơ ra ngăn nụ hôn lang sói, Thẩm Hàn Vũ giật tay em gái lại, không để bàn tay thanh khiết của em bị thê thảm bởi sắc ma làm bẩn.
[Cách xa em gái mình ra một chút."> Anh lạnh lùng cảnh cáo, đồng thời giải thích: [Cậu ta học luật, anh học y, không coi là bạn học."> Có loại bạn hở tí là động đực thật mất mặt, anh hận không thể quăng xa tận mười vạn tám nghìn dặm.
[Vậy sao bọn anh quen nhau?">
[Tên không cần thể diện này không có tiền ăn trưa, lại làm hành vi thổ phỉ, cướp bánh bao của anh ăn.">
[Này này này, đều là việc cũ tám trăm năm trước, cậu còn nhắc tới nó làm gì? Hơn nữa, thực ra cậu rất thích tôi vì không câu nệ tiểu tiết, phải không? Nếu không khi đó sao cậu có thể không tính toán với tôi?">
[Sai! Tôi chỉ đang nghĩ, tôi đã rất nghèo rồi, còn có người nghèo hơn tôi, đến bánh bao cũng không có mà gặm, tôi thương cậu, đừng có tưởng ai cũng mê mình.">
[Ôi, làm tổn thương người quá, uổng công tôi coi cậu như anh em--"> Tề Quang Ngạn ra vẻ Tây Thi dâng trái tim, vờ yểu điệu.
Xem nhiều thật không thể tiêu hóa nổi, Thẩm Hàn Vũ khinh thường nghếch mặt sang một bên.
[Sau đó thì sao?"> Thẩm Thiên Tình hứng thú hỏi.
[Sau đó thì cậu ta liền ỷ lại anh tới mức nghiện, có một ngày liền nói, tình cảm anh em chúng ta còn cứng hơn đá, mời anh tới ở cùng cậu ta, chăm sóc lẫn nhau, anh nhìn người không rõ, lên nhầm thuyền địch, mới phát hiện hóa ra anh ta không nộp được tiền nhà, mới để ý tới anh! Em tin có loại người vô sỉ đến vậy trên thế giới không?">
Tề Quang Ngạn gãi gãi đầu, chột dạ cười khan. [Bạn bè lưu thông vật chất mà! Tôi cũng không muốn như vậy, thật là lạ, mỗi lần cần tiền, đều sẽ phát hiện ra túi chỉ còn có vài đồng, cảm giác đó rất đau lòng!">
[Cậu hào phòng ra tay với mỹ nhân, chẳng thấy cậu đau lòng vì tiền cả.">
[Đây là vì ông trời không công bằng, ngày trước tôi không tốt, chỉ có thể dựa vào ngày sau mà cố gắng, nào giống anh đẹp trai họ Thẩm nhà cậu, không cần phải tốn chút suy nghĩ, phụ nữ liền chọn không hết, dùng không hết.">
Thẩm Thiên Tình cười nhẹ, nghiêng đầu liếc anh. [Nhân duyên với phụ nữ của anh rất tốt ư?">
Thẩm Hàn Vũ biểu hiện cứng lại, không tự nhiên trợn nhìn bạn cùng phòng một cái. [Ngày trước không tốt? Cậu còn mất cân bằng cơ năng đấy! Cậu sinh non mà!">
[NO, NO, NO!"> Tề Quang Ngạn giơ ngón trỏ ra lắc lắc. [Cậu có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể sỉ nhục cơ thể tôi, tôi bảo đảm [cơ năng"> của tôi vô cùng tốt, vì tôi nhiều lần khiến các cô gái cảm giác hạnh phúc như sống trong mùa xuân, nên có thể nhìn thấy.">
Thẩm Hàn Vũ sầm mặt [Đừng nói linh tinh trước mặt em gái tôi.">
[Lại chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, nói chút cũng không được? Cậu đưa phụ nữ về, để tôi nghe [âm thanh mờ ám"> cả đêm, tôi cũng đủ tốt để mắt nhắm mắt mở.">
Lời vừa nói ra, Thẩm Hàn Vũ đã cứng người tới nỗi không thể cứng hơn được nữa.
Cảm giác được ánh mắt của Tình rơi trên người, anh hoàn toàn không có dũng cảm nhìn biểu hiện của cô.
[Đủ rồi đấy, đã biết anh em chúng tôi lâu rồi không gặp, có thể cho chúng tôi chút không gian riêng nói chuyện cũ không, đừng cứ ỳ ra ở đây nói những thứ đồi trụy vứt đi chẳng có chút dinh dưỡng gì, ô nhiễm tai của em gái tôi.">
Nhận ra cậu ta ngầm tức giận, nội tâm Tề Quang Ngạn cực kỳ ngạc nhiên.
Người quen Thẩm Hàn Vũ, ai cũng đều biết cậu ta rất điềm đạm, điềm đạm tới mức đến tức cũng lười, đến cơm trưa bị cướp đi cũng không có phản ứng gì quá. Có người nói tính khí cậu ta tốt.
Nhưng căn cứ theo năng lực quan sát nhạy bén của [luật sư kiệt xuất tương lai">, thường cảm thấy cậu ta căn bản không quan tâm cái gì, giống như một đầm nước chết, tê liệt, không cảm giác mà sống qua ngày.
Tê liệt? Không thể nào? Cậu ta mới ngoài 20, giáo sư yêu thích cậu ta, con gái ngưỡng mộ cậu ta, tiền đồ tương lai không giới hạn, cậu ta có lý do gì mà khiến bản thân mình không có sức sống, trở nên trầm lặng?
Trực giác mách bảo Tề Quang Ngạn, người con gái này chiếm một phần cực kỳ lớn trong cuộc sống của cậu ta, vì cô vừa xuất hiện, Thẩm Hàn Vũ liền như sống lại, tinh thần không ổn định.
Tự mình không hiểu hai anh em kỳ quái này, anh nhún nhún vai, thức thời quay người bỏ đi.
Thẩm Hàn Vũ nhìn theo bạn cùng phòng rời đi, cửa phòng vừa đóng, một nguồn nhiệt dính lên anh, phần eo bị ôm chặt, Thẩm Thiên Tình vùi mặt trên ngực, khẽ giọng nói:
[Anh, em rất nhớ anh --">
Anh cứng người, cúi đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu cô, đôi tay dừng trên vai cô không còn chút lực, không thể đẩy ra, cũng không thể ôm lấy.
[Đã lớn thế rồi còn nũng nịu."> Giọng anh khô khan, quay người không tự nhiên, mượn máy sấy tóc để tạo khoảng cách.
[Anh giúp em sấy!"> Trước đây cũng như vậy, mỗi lần cô gọi đầu xong liền chạy khắp phòng, thích hưởng thụ, chờ cho tóc tự khô, nhưng anh đều tóm cô lại, ấn lên đùi giúp cô sấy khô, sợ cô cảm.
[Em 18 tuổi rồi, không phải 8 tuổi, tự mình sấy.">
[Điều đó không liên quan tới mấy tuổi, là sự cưng chiều của anh.">
Ánh mắt cô cực kỳ chú tâm, anh dường như không thể đón nhận đôi mắt sáng rực rỡ.
[Đừng chỉ nói những lời trẻ con, anh không thể cứ ở bên em được, em phải học cách độc lập, tự mình chăm sóc bản thân.">
[Vì sao không thể? Anh chẳng từng nói rằng, sẽ chăm sóc em cả đời ư?"> Cô đứng dậy, đuổi theo dáng anh để hỏi.
Thẩm Hàn Vũ mở cửa sổ, mưa lất phất bay trên mặt anh, giống như 3 năm trước, buổi chiều tối trước khi họ biệt ly --
[Em đến Đài Bắc tìm anh, mẹ biết không?">
[Năm đó vì sao anh không nói một tiếng liền lén chạy tới Đài Bắc?"> Cô hỏi lại.
[Anh hỏi trước, Thẩm Thiên Tình.">
[3 năm trước em đã muốn hỏi, Thẩm Hàn Vũ.">
Anh vuốt nước trên mặt. [Trước khi quyết định, không kịp nói với em.">
[Đó không phải lý do, em không tin cách có vài ngày, anh, anh đang lừa em đúng không?">
[Trả lời đúng rồi, Thẩm Tiểu Tình."> Anh cười khẽ, khiến người ta không phân biệt được thật giả.
Cô buồn rầu: [Anh!">
[Em còn biết anh là anh trai em, với kiểu thẩm vấn phạm nhân, không đúng lắm nhỉ? Còn nữa, anh không tin mẹ sẽ đồng ý cho em lên đây thăm anh.">
Thần sắc cô lập tức u ám, [Anh, em ở chỗ anh được không? Em không muốn về.">
[Em đang đùa đấy à"> Anh bị câu nói này dọa tới nỗi tim rối bời tê dại, không để ý biểu hiện bất thường của cô. [Em cũng thấy rồi, anh không ở một mình, hai thằng con trai sống, thêm em - một đứa con gái rất bất tiện, hơn nữa cái tên cầm thú kia vừa nhìn thấy con gái xinh đẹp là biến thành thú tính không có nhân tính, động đực không phân biệt mùa, em không sợ ư?">
Tề Quang Ngạn nếu biết anh miêu tả cậu ta như quỷ dâm loạn háo sắc, chắc chắn sẽ liều mạng với anh, nhưng anh không nghĩ nhiều đến thế, tạm thời nhất định phải hy sinh danh nghĩa bạn cùng phòng.
[Vậy thì tìm một phòng khác. Em tốt nghiệp rồi, có thể đi tìm việc giúp anh kiếm tiền, em sẽ không tạo thành gánh nặng cho anh."> Cô vội vàng bảo đảm.
[Em cho rằng việc sống ở Đài Bắc dễ dàng như vậy ư? Ở đây không phải Bính Đông, tốt nghiệp cao đẳng có thể tìm được công việc gì tốt chứ? Anh muốn em tiếp tục học hành, không được suy nghĩ linh tinh.">
[Nhưng em muốn ở cùng anh, anh, xin anh, để em ở lại có được không? Anh đã biết 3 năm nay --">
[Anh biết 3 năm nay anh đi mà không từ biệt khiến em oán giận không ít, nhưng rất nhiều việc, không phải như chúng ta muốn thế nào thì thế ấy, nếu em thực sự qua đây, vậy cha làm thế nào? Mẹ làm thế nào? Ai chăm sóc họ? Chúng ta không thể việc gì cũng chỉ nghĩ tới bản thân?">
[Nhưng em --"> Em quay về không nổi nữa! Ngôi nhà đó không dung chứa em, anh có biết không?
Nhưng những lời này, Thẩm Hàn Vũ lại không để cô có cơ hội nói ra.
[Đừng có tùy ý, Tình. Hoàn cảnh anh cũng rất khó, em hiểu chuyện một chút, được không?"> Anh day day lông mày, tinh thần mệt mỏi.
Vì vậy…… cô quấy rầy anh, là ý này ư?
Đây chính là nguyên nhân năm đó anh ra đi mà không lời từ biệt? Cô là một gánh nặng rất lớn, anh không gánh nổi, đúng không?
Có điều gì không thể nói ra nữa, anh bất lực, nói cũng chỉ càng làm anh thêm tự trách mình, đó không phải là điều cô hy vọng nhìn thấy.
Cô cắn môi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Thẩm Hàn Vũ nhìn thấy mà đau lòng, bước lên ôm cô. [Xin lỗi, Tình.">
[Thật sự không còn cách nào ư? Anh, em thực không muốn xa anh--"> Cô nghẹn lời, khóc không thành tiếng.
[Xin lỗi, thực sự xin lỗi. Coi như Tình giúp anh, thay anh chăm sóc cha mẹ, được không?">
Giúp -- anh trai?
Cô hít hít mũi, ngẩng đầu, mu bàn tay quệt nước mắt, dũng cảm gật đầu. [Được, em giúp anh.">
Cô từng nói, phải rất nghe lời, rất nghe lời anh, anh nói không được thì thực sự không được, nếu có cách, anh sẽ không cố ý vứt bỏ cô, vì vậy cô phải thông cảm cho anh.
[Tình--"> Nhìn biểu hiện này của cô, trái tim anh như vỡ ra, lại không thể nén được, trong phút chốc dường như mất đi lý trí, mở miệng định giữ cô lại --
[Không sao, em sẽ đợi anh."> Cô cười nhẹ, rất dịu dàng, rất nồng thắm --
Thẩm Hàn Vũ chấn động, giống như bị rắn độc cắn, đau đớn rối loạn lùi lại.
[Anh?">
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa khiến anh hoảng loạn va vào góc bàn, Tề Quang Ngạn bước vào. [Hai người ôn chuyện cũ xong chưa? Tôi đói bụng quá."> Tiếp theo, kỳ lạ liếc anh một cái, [Thẩm Hàn Vũ, cậu đang căng thẳng cái gì? Biểu hiện thấp thỏm hơn cả làm kẻ trộm.">
Anh ấn trước ngực, thở nhẹ một cái: [Cậu xuất quỷ nhập thần, ai không bị dọa?">
[Cậu chẳng làm việc gì xấu, sợ cái gì?"> Nếu không biết hai người họ là anh em, sẽ cho rằng yêu đương vụng trộm bị anh bắt được.
[Không đôi co với đồ quỷ nhà cậu. Tình, em đói không?">
[Em chưa."> Thực ra từ sáng ngồi trên chuyến tàu đầu tiên tới bây giờ, cô chưa ăn gì, nhưng trong lòng chỉ muốn gặp anh, căn bản không cảm thấy đói.
------------
Thẩm Hàn Vũ ra khỏi phòng ngủ, mở tủ lạnh tìm xem có thứ nào có thể ăn được.
[Không cần tìm, cậu quên là vì trong nhà không còn gì, chúng ta đi mua mỳ nước về, mới bị kẻ xấu lấy mất ô à?"> Tề Quang Ngạn mát mẻ nhắc nhở. Không còn cách nào, đến cuối tháng rồi, học sinh nghèo chỉ có thể thít chặt thắt lưng, ăn mỳ qua ngày. Anh làm sao có thể để em gái ăn mỳ?...