The Soda Pop
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những ngày đợi nắng
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 8993
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:00 - 14/08/2015


“Cháo cô nấu ngon lắm!” - Không muốn tiếp tục chủ đề, Winner nói sang chuyện khác.

“Cháu thích không?” - Bà Thủy cười qua hơi thở.

Winner khẳng khái gật đầu.

“Vậy ăn nhiều một chút, dưới nhà bếp còn đấy.”

Winner cười, nụ cười đối chọi với đôi mắt sâu không thấy đáy, đầu hơi gật gù.

Tiếp tục tập trung vào chén cháo vì không biết phải nói gì, Winner có chút ngại ngùng khi ánh mắt hiền dịu của bà Thủy đã đặt trên cô rất lâu. Mãi đến khi chiếc điện thoại réo rắt đổ chuông, dãy số lạ chạy dài trên màn hình, bầu không khí kỳ lạ mới dừng lại.

“Alo?” - Winner bắt máy, giọng nói có chút xa cách.

“…”

“Dạ! Cháu sẽ đến đúng giờ.” - Từng tiếng nói rời rạc nhả ra khỏi miệng, gương mặt Winner có chút cứng lại.

“Nghe có vẻ nghiêm trọng.” - Bà Thủy dò hỏi sau khi cô cúp máy.

“Dạ… là… ba của anh Đăng hẹn gặp cháu.” - Winner ngập ngừng, có chút suy tư trong giọng nói. Ông ấy gặp cô để làm gì? Liệu có phải Đăng xảy ra chuyện gì rồi không?

“Là đi gặp ba chồng hả?” - Bà Thủy cười hiền từ.

“Dạ…” - Winner có chút đắn đo, muốn nói thật cô và Đăng đã chia tay, nhưng lại có chút cảm thấy không cần thiết. Chuyện của cô, mọi người cũng không quan tâm và không muốn biết.

Đúng lúc này, Nhi từ bên ngoài tiến vào, đi phía trước là chiếc bụng tròn.

“Đỡ mệt chưa Win?” - Giọng Nhi trong trẻo vui tươi, gọi tên Winner một cách thân mật.

“Khỏi rồi.” - Winner cười, nụ cười xã giao.

“Vậy là tốt rồi.” - Tiếng Kim từ ngoài cửa tiến vào xen ngang câu chuyện.

Winner đảo mắt nhìn ba con người, có chút gì đó khó hiểu: “Sao mọi người lại ở đây?” - Giờ này đáng ra họ đang cùng ăn cơm gia đình.

“Qua xem chị thế nào.” - Kim cười híp đôi mắt mơ màng, ngồi xuống bên giường nắm lấy tay Winner.

“Sao chị không đeo nhẫn của chị dâu tặng?” - Nhìn bàn tay trống không của Winner, Kim chau mày.

“À, ừ, chị quên.” - Winner cười yếu ớt. Lúc trước đeo nhẫn cặp với Đăng, bây giờ tháo ra thì cũng chẳng muốn đeo thêm chiếc nhẫn nào.

“Chị cất ở đâu rồi?” - Kim vừa hỏi vừa ngó quanh căn phòng.

“Trong tủ.” - Winner nhìn về chiếc tủ đơn bằng gỗ bạc màu đặt trong góc.

Kim lập tức đứng lên đi về phía chiếc tủ. Trong tủ không nhiều đồ, ngăn trên cùng để những thứ lặt vặt, con bé dễ dàng tìm thấy hộp nhẫn.

Trở lại bên cạnh Winner, Kim đưa hộp nhẫn cho cô.

“Chị đeo đi! Em với chị Nhi luôn luôn đeo nè.” - Để chứng minh cho điều mình vừa nói, Kim chạy đến giơ tay Nhi lên và giơ cả tay mình lên để Winner nhìn thấy chiếc nhẫn.

Không biết từ chối thế nào, Winner xoa đầu, cười như không cười, mở hộp đeo chiếc nhẫn vào tay một cách máy móc.

“Đẹp lắm! Mà Nhi với Kim làm đẹp cho Win đi gặp ba chồng đi nào.” - Bà Thủy theo cách của Nhi, gọi Winner rất thân mật.

“Gặp ba chồng?” - Cả Nhi và Kim giọng đều cao vút ngạc nhiên.

“Ba của Đăng đó.” - Bà Thủy giải thích, nụ cười trìu mến nhìn Winner. Đăng là một chàng trai tốt, Winner là cô gái bất hạnh, gặp được Đăng xem như cũng có chút may mắn.

Winner cười, nụ cười sâu thẳm, đôi mắt u ám khó nắm bắt. Cô và Đăng, một chút quan hệ cũng không còn.

Nhưng ba con người trong phòng không hề thấy được sự ảm đạm trên mặt cô, một lòng nhiệt tình người làm tóc, người trang điểm, người chọn quần áo, thay phiên biến hóa Winner thành một cô gái mềm mại trong chiếc váy trắng, tóc xoăn nhẹ bồng bềnh và gương mặt trang điểm hoàn hảo.

Chưa đầy nửa tiếng sau, một cô gái lạ lẫm trong gương nhìn Winner, mắt chớp chớp ngạc nhiên.

“Tuyệt vời!” - Ba con người vừa làm phép biến thân cho cô đồng thanh nhận xét.

Winner cười ngại ngùng. Cô không quen với bộ dạng này, trông có chút mỏng manh, có phần phiêu diêu như bông bồ công anh trong gió, rất cần bảo vệ, rất cần một người níu lại.

“Cháu hẹn mấy giờ thế?” - Bà Thủy sực nhớ.

“Dạ nửa tiếng nữa.” - Winner nhìn đồng hồ rồi lại nhìn bà Thủy.

“Vậy giờ cháu đi là được rồi. Phải là người đến trước chứ!”

“Vâng!” - Winner đáp, giọng có chút chán nản. Cô và Đăng đã như vậy, ba anh gặp cô để làm gì? Cầu mong đừng mang cho cô hung tin Đăng xảy ra chuyện gì.

Winner được bà Thủy, Nhi và Kim tiễn ra xe - chiếc xe mà Kim tặng. Cả ba đều khăng khăng mặc đẹp thế này đi xe máy sẽ hỏng hết tóc và lớp trang điểm.

Xe từ từ lăn bánh, đi không được bao lâu liền chạm trán một toán học sinh tiểu học rất đông đang đi trên vạch ưu tiên cho người đi bộ qua đường. Winner vui lòng dừng hẳn xe lại, kiên nhẫn đợi những đứa trẻ đi qua. Dừng xe bên cạnh cô là Ngọc đang trên đường từ cơ quan đi ăn trưa.

“Em đi đâu đấy?” - Ngọc ở bên ngoài hỏi Winner qua cửa sổ xe.

“À… em… đi gặp ba Đăng.” - Winner trước sau vẫn không biết nói dối.

“Ba Đăng? Ông ấy ở Đà Lạt?” - Ngọc khá ngạc nhiên. Chuyện của Đăng anh cũng có nghe, sao giờ người đàn ông ấy lại ở Đà Lạt, lại còn hẹn gặp Winner?

Đáp lại câu hỏi của Ngọc, Winner nhún vai, thiết nghĩ không cần trả lời.

“Đăng biết không em?” - Ngọc có chút dự cảm không tốt.

“Em không rõ.” - Winner nhàn nhạt trả lời.

Đoạn đường phía trước trở nên trống do bọn trẻ đã qua bên kia đường.

“Em đi trước đây. Rảnh ghé nhà chơi với Kim nha! Con bé nhớ anh lắm đấy.” - Dứt lời, Winner đưa xe tiến về phía trước.

Ngọc chỉ kịp cười vẫy tay chào rồi rẽ phải, thẳng hướng nhà Đăng mà đến. Thằng khỉ bạn anh hình như đã thay số điện thoại, gọi hoài không được, giờ có việc gấp buộc phải tự đến tìm.



Chương 21:



Lại là nhà hàng Thủy Lộc ấm cúng và tinh tế. Khách đến dùng bữa trưa khá đông, đa số là nhân viên văn phòng ăn vận lịch sự.

Winner ngồi bên chiếc bàn được ba Đăng đặt trước, kiên nhẫn đợi người cần đến.

Khoảng hơn năm phút sau, ông Bách xuất hiện nơi cửa ra vào, chậm rãi đi về phía Winner. Tuổi già và bệnh tật khiến dáng đi không còn vững chãi, nhưng phong độ vẫn ẩn hiện thấp thoáng đâu đó trong hình hài.

Winner đứng lên, đúng chuẩn mực lễ phép cúi đầu chào.

Đáp lại cô, ông Bách chìa tay ngỏ ý muốn bắt tay cô, đúng cung cách lịch sự của những kẻ xa lạ.

Winner có chút lúng túng, cuối cùng cũng khẳng khái đưa tay ra bắt. Nhẫn đá quý theo chuyển động mà phát sáng lấp lánh.

“Bác hẹn cháu cùng ăn trưa để đưa cho cháu cái này.” - Ngồi vào chỗ, ông Bách vào ngay vấn đề, lấy trong cặp ra một tập hồ sơ.

Winner đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đón lấy tập hồ sơ mà mắt tròn xoe.

“Khả Uyên, cháu thấy tên này đẹp không?” - Ông Bách hỏi, giọng thâm trầm khó đoán.

“Dạ đẹp!” - Quả thật là cái tên rất đẹp.

“Đó là tên mới của cháu. Mọi giấy tờ tùy thân, hộ chiếu, giấy tờ nhà và tài khoản ngân hàng đều được làm theo tên này.”

“Dạ?” - Winner có chút ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.

“Cháu xem bên trong đi!” - Ông Bách có vẻ lười giải thích.

Winner máy móc mở tập hồ sơ ra xem. Giấy khai sinh, chứng minh nhân dân, hộ khẩu và rất nhiều các giấy tờ khác đều mang tên Nguyễn Khả Uyên.

“Cái này là cho cháu?” - Mắt Winner nóng ran. Từ giờ cô đã là một công dân chân chính rồi sao?

“Phải. Cả hộ chiếu và vé máy bay nữa.” - Giọng ông Bách bỗng trở nên lạnh hơn.

“Dạ?”

“Cháu hãy đi khỏi Việt Nam! Bác đã mua nhà ở Hàn Quốc cho cháu, giấy tờ cũng đã xong xuôi, chỉ cần cháu lên máy bay là xong. Qua đó, sẽ có người hướng dẫn ngôn ngữ và chỉ đường cho đến khi cháu thích nghi.” - Đối với ông Bách, đây là sự chu đáo trọn vẹn.

“Tại sao… cháu lại phải đi?” - Winner lùng bùng nghe không hiểu.

“Bác không mong cháu với con trai bác có chút quan hệ nào nữa. Bác sẽ không hỏi cháu đã làm gì để cần một lý lịch mới, nhưng bác nghĩ lý lịch cũ cũng không sạch sẽ gì. Bác cần cháu đi khỏi đây. Còn thằng Đăng, tuần sau nó sẽ cùng bác về Sài Gòn và kế thừa sự nghiệp.”

Giọng ông Bách từng câu từng chữ rõ ràng rành rọt, đập vào tai Winner một tiếng “choang” vụn vỡ. Hóa ra đây là lý do. Đăng vì sự nghiệp, không cần cô nữa.

Trước cái nhìn uy quyền của ông Bách, Winner nhoẻn miệng cười, nụ cười hư vô và trống rỗng của một con người nhận ra mình tay trắng, vật chất lẫn tình cảm đều không có lấy một chút.

Vào trường hợp này, các cô gái sẽ rời khỏi mà không mang theo bất cứ ân huệ giúp đỡ hay sự bố thí nào. Nhưng Winner không như thế. Cầm theo tập hồ sơ, cô đứng lên, đôi mắt không đáy lạnh lùng nhìn ông Bách.

“Cháu cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội được đi khỏi đây. Cháu sẽ tránh xa Đăng và đi Hàn Quốc.” - Dứt lời, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi, không muốn tiếp tục ngồi lại dùng bữa cơm gượng gạo.

Muốn cô đi? Được thôi! Rất tốt! Vừa khéo cô đang rất muốn được đi thật xa nơi này, bắt đầu lại tất cả.

***

Trời vào trưa nhưng hơi lạnh vẫn lảng vảng trong không khí. Đông mà, lạnh đã là thương hiệu của mùa đông.

Cho xe chạy vòng quanh Hồ Xuân Hương xám xịt như muốn đóng băng, Winner thả tâm hồn lan man trong gió, lòng trống rỗng vô cảm. Tất cả những gì còn đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ của cảm xúc, không thể định hình mình đang cảm thấy như thế nào. Cần gì, muốn gì, buồn hay vui, yêu hay hận, tất cả đều hư vô không chút hình hài.

Chiếc xe cứ thế đảo vòng quanh bờ hồ, những vòng tròn vô nghĩa như chính người lái. Mọi thứ trong cuộc đời cô, mọi cố gắng, trước và sau đều chỉ là vô nghĩa.

Khi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng hoàn toàn mất phương hướng, cô đã kịp đưa xe vô thức lao lên vỉa hè của người đi bộ, tiếp tục đâm vào một gốc cây gần đó.

Trong một khoảnh khắc, Winner cảm thấy như ai đó đang điều khiển vô lăng chứ không phải mình, chiếc xe không thể kiểm soát, chỉ dừng lại khi đã đâm vào gốc cây, để lại một vết lõm trên đầu xe và một vết nứt trên trán cô.

Người dân không bao lâu liền tập trung vây kín chiếc xe, có ai đó kéo cô ra ngoài. Winner có thể mơ hồ nghe mọi người, kẻ thì nói máu chảy nhiều quá, đám khác lại tiếc rẻ chiếc xe đẹp thế này mà móp thật phí.

Ai đó tát nhẹ vào má cô, giúp cô trở nên tỉnh táo hơn.

“Cháu gái, có sao không?” - Một gương mặt phúc hậu từ từ hiện ra mơ hồ nơi mí mắt nặng trĩu.

“Cháu không sao.” - Winner nặng nề trả lời, cảm thấy có gì đó ấm nóng tràn lan trên mặt.

“Cháu tên gì? Liên lạc với người nhà bằng cách nào?” - Người đàn ông lại hỏi.

“Cháu là… Khả Uyên.” - Dứt lời, Winner tự đẩy người đứng dậy, lắc đầu để cơn choáng váng qua đi, kết quả lãnh ngay một trận tập kích đau nhức quay cuồng.

Cô hơi lùi lại vài bước, may mắn được mọi người gần đó đỡ lấy.

“Cháu cần đến bệnh viện đấy.” - Giọng một người phụ nữ bên cạnh vang lên.

“Vâng. Để cháu tự đi.” - Winner chệnh choạng tiến về phía chiếc xe của mình, bỏ sau lưng những lời khuyên can cô không thể tự lái xe trong tình trạng này. Mặc kệ! Mọi thứ cô đều có thể tự làm. Sẽ không trông mong sự giúp đỡ của bất cứ ai. Khi vấp ngã, chỉ có lý trí tự vực ta dậy, đừng trông mong ai đó xuất hiện, vì họ đến chỉ đào sẵn cho ta cái vực thẳm cho lần ngã tiếp theo.

***

Showroom Hưng Thịnh có dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng chu đáo. Mua xe của Hưng Thịnh khi gặp sự cố hoặc tai nạn có thể gọi điện đến đường dây khẩn cấp, người của Hưng Thịnh sẽ cử đội cứu hộ đến và mang xe về cơ sở sửa chữa....
« Trước1...20212223Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em
» Nợ em một đời hạnh phúc
» Lần nữa lại yêu
» Công tắc tình yêu
» Nếu không phải là anh
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Hợp đồng yêu
» Chờ ngày mưa rơi
» Tình yêu pha lê
123456»
Tags:
bạn đang xem

Những ngày đợi nắng

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Những ngày đợi nắng v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất