21:00 - 14/08/2015
Sau khi gọi điện thoại cho cửa hàng mua xe, Winner gục đầu lên vô lăng cho cơn choáng váng qua đi. Những nỗi đau thể xác luôn gợi lên sự yếu đuối tinh thần. Cô ngắc ngứ hơn chục lần muốn gọi cho Đăng, nhưng rồi lại không dám. Cô đã nhận đồ của ông Bách, anh cũng đã có quyết định rời đi rồi, không nên làm mình trở nên đáng thương trong mắt đối phương nữa.
Chìm vào dòng suy nghĩ lan man cùng với vết thương nhức nhối trên đầu, hốc mắt Winner chuyển đỏ, cay xè. Chợt thấy mình yếu đuối đến mức muốn òa khóc nức nở nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trước khi cô kịp để cảm xúc kìm nén trong lòng vỡ òa, bên ngoài cửa sổ xe chuyền vào tiếng gõ.
Winner ngẩng đầu, mặt nhăn lại do cảm giác quay cuồng. Đội cứu hộ của Hưng Thịnh đã đến.
“Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?” - Một chàng trai khá cao mà cô nhìn không rõ mặt do choáng váng ngỏ lời khi cô từ trong xe bước ra.
“Không.” - Winner trả lời ngắn gọn, quá mệt mỏi để giải thích. Cô liêu xiêu tiến ra đường, dùng chút sức lực cuối cùng để vẫy tay.
Một chiếc taxi dừng lại, người tài xế nhìn cảnh đoán tình hình chở cô đến bệnh viện mà không cần hỏi.
Chiều đông chùng chình buông lạnh ủ trời đất.
Bầu trời xám ngắt u ám như tâm hồn cô gái nhỏ. Một bên mặt dính máu nổi bật làn da trắng khiến cô mang một nét đẹp yêu mị mê hoặc.
***
Winner đứng trước tấm gương trong phòng, mệt mỏi nhìn vết khâu dài trên trán. Bác sỹ nói cần xử lý thẩm mỹ nếu không sẽ để lại sẹo. Chắc chắn là cô sẽ làm như thế, thật không muốn có thêm một vết dấu cùng cô đi đến cuối đời. Chỉ một là quá đủ.
Chậm rãi vén tóc sang một bên, Winner day dứt sờ nhẹ lên dòng chữ xăm sau gáy. Khi cô còn là một đứa trẻ đã bị ba mình trói lại và xăm vào gáy. Dòng chữ ấy, nỗi đau khi ấy, mãi mãi đi cùng cô. Dù bây giờ không còn nhức nhối, nhưng vĩnh viễn không thể quên nguyên do của nỗi đau và mình đã đau như thế nào.
Một nỗi ám ảnh cùng thù hận bước vào đôi mắt, gương mặt Winner đanh lại, lạnh đến đáng sợ. Muốn đập vỡ một thứ gì đó để đè nén cảm giác sợ hãi và căm phẫn trong lòng, nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia đã ngăn cô lại.
Nhanh chóng dán lại miếng băng gạc lên trán, Winner hít sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là Ngọc, điều này có chút làm Winner thấy ngạc nhiên.
“Trán em sao vậy?” - Ngọc nhăn mặt, có ý muốn chạm vào vết thương nhưng lại thôi.
“Tai nạn thôi.” - Winner cười yếu ớt.
“Kim kêu anh đến tìm em, muốn em qua phòng cô ấy.”
Winner gật gù, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng Kim mà đi.
“Win này…” - Tiếng Ngọc từ phía sau vang đến.
Winner quay đầu, ánh mắt thay cho câu hỏi.
“À, anh muốn nói là Kim muốn nhờ em chọn váy.” - Hình như Ngọc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chọn một chủ đề khác để che giấu.
Winner nhận ra điều này, nhưng không muốn để tâm. Mọi thứ đều không liên quan đến cô. Ai sống, ai chết, ai vui, ai đau, tất cả chẳng nghĩa lý.
Thẳng lưng xoay người, Winner đi về phía phòng Kim, chẳng chút để tâm ánh mắt kỳ lạ của Ngọc.
Chương 22:
Khi Winner vào phòng, Kim đang đứng bên tủ đồ xoay xoay ướm ướm từng bộ váy, gương mặt ẩn hiện niềm vui của người đang yêu.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ non nớt lúc này, Winner chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi sợ. Cô đã sớm biết con người là loài động vật tàn nhẫn bậc nhất, chỉ là không biết rốt cuộc một người có bao nhiêu lớp mặt nạ.
Nhìn thấy Winner, Kim quay qua cười thật tươi, sau đó nụ cười ngưng lại, ánh mắt có gì đó lướt qua không kịp nắm bắt.
“Trán chị sao vậy?” - Kim nhăn mặt hỏi khi thấy miếng gạc trắng chễm chệ trên trán Winner.
“Một tai nạn nhỏ.” - Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt, Winner trả lời, cố che đi sự chán ghét.
“Có đau lắm không?” - Kim đi đến, có ý muốn chạm tay vào vết thương.
Nhưng tay con bé bị Winner cản lại rồi gạt ra, động tác có chút dùng quá lực, cả lời nói cũng mang tính nhát gừng: “Đừng!”
“Chị sao vậy?” - Ánh mắt Kim lập tức trở nên trân trối, nhìn Winner đầy ngỡ ngàng.
“À, em đụng vào chị sẽ đau. Hết thuốc tê rồi.” - Winner nở nụ cười ngốc nghếch che giấu tất cả suy nghĩ.
Là lo lắng cho cô sao? Tại sao không có công mà vẫn có những con người tình nguyện hóa thân vào các vai diễn? Giả vờ tốt bụng với cô để làm gì?
Thật không may, cô đã lỡ phá hỏng vai diễn hoàn hảo khi gặp đứa con gái ấy, chính là đứa cầm đầu trong vụ quấy rối hôm sinh nhật Kim. Khi cô nhìn thấy, con bé ấy đang loay hoay ở quầy thu ngân, năn nỉ cho mẹ mình nợ lại viện phí vài hôm để xoay xở.
Đứng trước khó khăn mà chẳng thể nhờ vả một ai là cảm giác vô cùng chua chát. Người ta không gục ngã vì khó khăn ấy, mà gục ngã vì nhận ra bản thân chỉ có một mình. Winner đương nhiên hiểu quá rõ cảm giác đơn độc không nơi nương tựa, vì vậy đã thay con bé ấy trả tiền viện phí. Một phần lý do nữa là vì muốn con bé ấy mau chóng xong việc để đến lượt cô thanh toán.
Cảm kích trước vị ân nhân không ngờ đến, con bé đã nói ra một bí mật mà cô thà không biết còn hơn. Sự thật có thật sự quan trọng không khi vì nó mà người ta mất đi lòng tin và mất cả những người mà ta cứ nghĩ là thân thương? Sinh nhật Kim ngày hôm đó là con bé ấy được thuê đến quấy rối, mục đích của người thuê nhằm vào Winner, và người thuê không ai khác ngoài nhân vật chính của bữa tiệc - Kim. Nói ngắn gọn, Kim thuê người đánh cô, còn cô thì như con ngốc chịu đòn để bảo vệ Kim.
“Hồng hay xanh đây chị?” - Tiếng nói trong trẻo của Kim vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Winner.
“Cái nào em mặc cũng đẹp.” - Winner cười, nụ cười ngây ngốc như kẻ chẳng biết gì trên đời. Thói đời vẫn thế, người không biết gì thường có xu hướng tỏ ra hiểu biết, còn kẻ biết quá rõ mọi thứ lại lững thững giả ngu.
“Đừng chung chung thế, chọn cho em một bộ váy đi chứ!” - Kim phụng phịu.
“Xanh.” - Winner không suy nghĩ nhiều mà chỉ vào chiếc váy màu xanh ngọc khá nhẹ nhàng và trẻ trung. Từ lúc nào, cô đã thích màu xanh một cách máy móc, đơn giản vì Đăng thích màu xanh.
“Thế còn giày?” - Kim chỉ tay vào kệ, nơi đầy ắp các mẫu giày đẹp mê hồn.
“Đôi màu trắng.” - Winner trả lời nhanh chóng.
“Cảm ơn chị Win.” - Kim cười tươi tắn, ùa đến lấy đôi giày màu trắng xuống khỏi kệ.
Winner không nói thêm gì, lặng lẽ rời khỏi phòng để Kim thay đồ. Giờ cô chỉ muốn ngủ, vùi mình ngủ một giấc thật sâu và khi tỉnh dậy thì đã là rất lâu về sau.
Trước khi về đến phòng, cô kịp bắt gặp Nhi lấm lét tìm chỗ nghe điện thoại, bộ dạng như đang che giấu điều gì. Winner nghĩ, có lẽ lại nói chuyện với nhỏ bạn thân về độ sung sướng và giàu có của nhà chồng, cũng giống như cuộc điện thoại mà cô vô tình nghe trước khi Nhi cưới Vương.
Đó là trước hôm Vương cưới khoảng một tuần. Tiết trời thoải mái làm Winner cao hứng trèo lên một cành anh đào, vắt vẻo trên đó để rồi vô tình nghe được Nhi nói chuyện điện thoại.
“Lấy Vương rồi thì cuộc đời tao sẽ khác Hằng ạ!” - Nhi vừa đi vừa nghe điện thoại, cuối cùng đứng lại dưới gốc cây gần Winner.
“...”
“Ở Vương có tất cả những gì tao muốn. Vì vậy bằng mọi giá tao phải làm dâu nhà họ Trần.”
“...”
“Yêu là cái gì? Mày nghĩ tình yêu là đồ vật cầm được nắm được hả? Miễn người ta lo được cho mình là đủ.” - Nhi tỏ ra già dặn như biết rõ mọi thứ.
“...”
“Đương nhiên là mẹ chồng tao sẽ để cho chồng tao thừa kế rồi. Nói chung thì chắc Kim cũng sẽ có phần nhưng mà tao nghĩ chồng tao nhiều hơn.”
“...”
“Yên tâm, giàu có rồi tao không quên mày đâu. Thế nhé! Tao vào chọn nhẫn cưới đã.” - Nói rồi Nhi cúp máy, vui vẻ đi vào trong, hoàn toàn không biết sự hiện diện của Winner.
Ngồi trên cây nghe toàn bộ sự việc, gương mặt Winner lạnh không gợn cảm xúc. Muốn nhắm vào căn nhà này? Trừ khi không còn cô nữa.
***
Không mấy để tâm đến Nhi, Winner tiếp tục đi về phòng. Cả cô cũng như Nhi đều từng nghĩ Vương sẽ là người thừa kế. Cuối cùng tương lai khó đoán, sự đời đảo điên, cô lại là người gánh vác tất cả.
Về đến phòng, Winner ngạc nhiên khi Ngọc còn đứng trước cửa phòng mình, ánh mắt nhìn cô kỳ lạ khó đoán.
“Em có yêu Đăng không?” - Ngọc bất ngờ hỏi khi Winner đi ngang qua.
“Có quan trọng không?” - Winner thở dài trong lòng, miễn cưỡng trả lời, giọng đều đều không cảm xúc. Người đã quyết định rời xa thì tất cả đều không còn, là yêu hay hận, là vui hay giận đều chỉ là hư vô.
“Đăng rất yêu em, rất quan tâm đến em, rất lo lắng cho em.” - Ngọc đột nhiên lớn tiếng.
“Qua rồi, ngày ấy có quay lại nữa đâu.” - Winner trả lời nhẹ tênh, bước qua Ngọc rồi vào phòng đóng cửa lại. Giờ nói với cô những điều ấy làm gì? Với thứ đã không còn nữa, biết được giá trị to lớn thật sự của nó chỉ càng làm con người ta thêm tiếc nuối. Mọi thứ liên quan về Đăng, cô một từ cũng không sẵn sàng tiếp thu.
***
Căn phòng tối chìm trong mùi rượu và thuốc lá. Nơi góc phòng, một bóng người nặng nề ngả dài, dựa sát vào bức tường bằng gỗ nguyên cây.
Từ ngoài cửa, ánh sáng chập choạng của chiếc đèn pin từ từ chiếu vào, đảo quanh tìm, cuối cùng soi được một đống vỏ rượu, tàn thuốc và một con người đang vật vờ đến hấp hối.
Ngọc không nói gì, không nổi giận khi thấy thằng bạn mình trở nên như thế, cũng không tỏ ra xót xa mà chạy ùa đến. Tất cả những gì anh làm là lặng lẽ nhóm lò sưởi, đốt nến lên.
Mùi rượu và thuốc lá dần bị hương sáp nến thơm xua đi, căn phòng mau chóng ấm lên do lò sưởi bắt đầu cháy cùng những tiếng nổ “lách tách”.
Phòng sáng hẳn, Ngọc chậm rãi tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Đăng, đưa cho anh một tập hồ sơ.
Đăng run run cầm lấy, có chút nín thở khi mở ra, miệng lẩm nhẩm đọc theo.
“Là bị đầu độc?” - Đăng rít lên.
“Ừ! Ba mày mất vì bị đầu độc. Người cuối cùng ông ấy gặp là...” - Ngọc có phần mệt mỏi trong giọng nói.
“Không đời nào.” - Đăng gần như hét lên, cắt ngang lời Ngọc một cách thô bạo.
“Có đấy. Tao tìm thấy cái này trong phòng Winner.” - Ngọc lấy từ túi áo khoác ra một lọ thủy tinh nhỏ được đặt cẩn thận trong túi nilon chuyên dụng để thu thập chứng cứ. Bên trong chiếc lọ là một khối đá nhỏ trông như bạc, hình thù kỳ quái.
“Đây là cái gì?” - Đăng hoài nghi.
“Stibnite.” - Ngọc thở dài, sự mệt mỏi thấm trong từng tế bào.
“Nói như vậy...” - Đăng bỏ lửng câu nói, hai tay ôm đầu như không muốn đối mặt.
“Stibnite là hợp chất sulfua antimo, nhưng nhìn nó khá giống bạc. Khi sử dụng stibnite có thể khiến thức ăn bị độc ở mức độ nguy hiểm nhất. Ngày hôm nay ba mày ăn trưa cùng với Winner, và đó cũng là người lạ duy nhất ông ấy tiếp xúc trong ngày hôm nay, trước lúc qua đời.” - Ngọc miễn cưỡng giải thích. Anh biết, những lời nói này đối với Đăng như từng phát súng nã vào tim. Đau đớn ngoài sức chịu đựng.
“Lý do? Phải có lý do chứ. Chẳng có lý do gì để Win giết ba tao.” - Đăng gào lên, tiếng hét đau đớn và khẩn khoản như cầu mong một lời phủ nhận từ Ngọc.
“Có đấy. Ba mày chính là người đã giết chết ba của Vương, tức là