22:14 - 14/08/2015
- Không cần đâu. Cô đâu bắt ép tôi phải bỏ ra số tiền đó, sao tôi lại bắt cô trả được – Anh cười nhạt đáp.
- Nhưng mà …nhưng mà …- Nét mặt cô bối rối nhìn anh.
- Cô cảm ơn tôi là đủ rồi – Anh dứt khoát nói.
Kiều Chinh thấy anh ta dứt khoát như vậy thì cũng đành chấp nhận, cô không muốn anh hiểu lầm là cô vùng vằng vì muốn theo đuổi anh, cho nên cô bèn nói:
- Vậy cám ơn anh, tôi về trước đây.
Nói rồi cô quay lưng dứt khoát ra đi, bày tỏ thái độ không muốn làm phiền anh, không ngờ anh lại nhìn theo bóng dáng cô rồi lên tiếng nói:
- Tôi là Trần Cảnh Phong.
Kiều Chinh lần nữa ngỡ ngàng trước câu nói của anh. Anh giúp cô cứ ngỡ là vô tình, hóa ra là vì anh cũng đang đợi cô và nhận ra cô. Trong lúc cô còn chưa có phản ứng gì thì Cảnh Phong đã nắm tay cô kéo lên xe, chụp lên đầu cô chiếc mũ bảo hiểm rồi phóng xe vọt đi.
Kiều Chinh chưa từng đi xe mô tô bao giờ, cả người cô căn cứng lại trước tốc độ vùn vụt bay của chiếc xe mô tô của anh. Cổ họng cô khô đắng khi bị từng đợt gió mạnh thổi lùa vào trong huống họng. Hai tay tự do của cô bắt đầu hoảng loạn vội vã ôm chầm lấy eo anh, cả người cô bị đỗ ập vào tấm lưng thẳng và rộng của anh. Mắt cô nhắm ghiền lại, để bên tai là những tiếng vù vù khiếp sợ.
Dường như nhận ra được sự sợ hãi của cô, anh lái xe chậm lại. Giọng của anh ngược gió thổi vào tai cô:
- Cô sợ sao.
Cổ họng khô đau nhức khiến cô không thể mở lời, chỉ có thể dùng động tác gật đầu biểu thị. Mái tóc cô vì vậy cọ xát vào lưng anh. Xe anh bỗng chậm lại thêm chút nữa, tốc độ bằng tốc độ của những chiếc xe bình thường. Mặc dù biết như thế nhưng Kiều Chinh vẫn không dám mở mắt, cô sợ anh lại đột ngột tăng tốc.
Cuối cùng anh chở cô đến một nơi vắng vẻ vô cùng, khi chiếc xe ngừng lại, cô ngỡ ngàng mở mắt ra nhìn xung quanh, trong lòng bỗng có chút e sợ. Vốn dĩ ấn tượng về anh rất tốt đẹp, nhưng mà từ việc anh ra tay đánh tên khốn kia mà không chút sợ hãi, rồi cách ăn mặc đầy bụi đời của anh, cho thấy anh là người có dính líu đến giang hồ, cho nên cô có chút e dè.
- Đây là đâu? – Cô bước xuống khỏi xe tò mò hỏi, từ lúc rời đi, cô bị hoảng sợ mà nhắm ghiền mắt lại nên không hề biết anh chở mình đi đâu.
Anh không đáp, mà quay mặt hỏi cô:
- Thứ đó đâu?
Nghe anh hỏi bằng giọng ra lệnh, cô bất giác sợ hãi lùi lại:
- Anh nói rõ đi, Cẩm Tú hiện giờ ra sao.
- Chuyện này không liên quan đến cô, chỉ cần giao cho tôi thứ đó là được – Giọng Cảnh Phong bỗng trở nên lạnh lùng vô cảm, giống như anh và cái người đã giúp cô khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
- Không bao giờ, trừ khi anh cho tôi biết tin về cô ấy, còn nếu không ….- Kiều Chinh nắm chặt cái túi xách có chứa chiếc thẻ nhớ ngang bướng nói.
- Cô phải hiểu, nếu cô cứ cố chấp giữ chiếc thẻ nhớ đó thì chỉ chuốc vào người mình những nguy hiểm không đáng có mà thôi – Cảnh Phong vừa nói vừa bước từng bước về ph nguy hiểm vô cùng.
- Anh…anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã sao chép lại toàn bộ mọi thứ trong cái thẻ nhớ này rồi. Nếu như tôi không chở về thì bạn tôi sẽ đem phần sao chép lại gửi lên công an ngay lập tức – Cô hoảng sợ càng siết chặt cái túi nhiều hơn nữa, hai chân run rẩy lùi bước về phía sau, mắt vẫn không dám rời khỏi anh.
Thật ra cô vẫn chưa kịp sao chép lại những thứ trong thẻ nhớ, vừa tỉnh lại đã gọi điện thoại ngay và gặp anh ta. Rồi lại vội vã đến gặp mà không kịp suy nghĩ thấu đáo. Những lời đe dọa của cô căn bản chỉ là lời đe dọa suông mà thôi.
Trước lời đe dọa của cô, Cảnh Phong chỉ ngước đôi mắt đen của anh rồi cười khẽ:
- Cô đã sao chép, vậy chắc là có nhìn thấy những thứ trong thẻ nhớ đó chưa?
Kiều Chinh lập tức xanh mặt, cô mím môi đầy nhìn anh đầy sợ hãi. Anh ta đang thử cô, chắc chắn là như vậy, cô không thể để anh ta nắm được cái tẩy của mình, cho nên cô hất mặt nhìn anh ta nói:
- Đúng vậy.
Cảnh Phong gật đầu cười cười nhìn cô ra vẻ thú vị.
- Được rồi, thấy cô lo lắng cho Cẩm Tú như vậy, tôi đành đem cô theo vậy.
Nói xong, anh cầm điện thoại lên gọi:
- Có rồi, người đâu?
………
- Được, tôi lập tức tới ngay. Cô ấy đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
……….
- Em không sao chứ. ? Yên tâm đi, lát nữa anh tới, nếu bọn chúng dám đụng đến một sợi tóc của em, anh nhất định không tha cho bọn chúng.
Kiều Chinh đứng lặng yên một góc nghe anh ta nói chuyện điện thoại, giọng nói trong điện thoại phát ra rất nhỏ, cô không xác định được có phải là Cẩm Tú hay không, nhưng thấy thái độ mềm mỏng của anh ta, không hiểu sao cô lại thấy tin tưởng người đang nói đó là Cẩm Tú.
Cảnh Phong làm thêm một cuộc gọi nữa rồi mới tắt điện thoại quay người nhìn Kiều Chinh nói:
- Cô suy nghĩ kỹ chưa?
Cô nhìn anh chớp mắt mấy cái rồi gật đầu, quyết định liều lĩnh đi theo.
- Đi thôi.
Cả hai bèn lên xe anh chạy đến chỗ hẹn của bọn chúng.
- Tên của cô là gì?
- Em tên Kiều Chinh – Cô e dè giới thiệu tên mình.
- Chinh trong Chinh Phụ Ngâm à?
Cô hơi bất ngờ khi nghe anh hỏi như thế. Khi nghe đến tên cô, ai cũng nghĩ là chữ “ Trinh” cả, ít ai nghĩ là chữ Chinh này cả.
- Tên đẹp lắm – Anh nói thêm một câu khiến mặt cô có chút đỏ.
Hai người chạy được một lát thì có tiếng bóp còi sau lưng khiến cô giật cả mình. Cô quay người lại nhìn thấy phía sau là có ba chiếc mô tô đang đuổi theo họ, tốc độ của ba chiếc xe kia rất nhanh, chẳng mấy chốc là đuổi kịp họ.
Kiều chinh không biết ba người kia là ai nên có chút sợ hải, cô từ nãy giờ vẫn cầm nhẹ vạt áo anh, vì sợ hãi mà siết chặt. Nhận ra điều này, Cảnh phong bèn nói:
- Không sao, đó là anh em của tôi.
Lúc này cô mới thở phào, buông nhẹ vạt áo của anh ra.
- Anh! Xe trục trặc gì à, sao chạy chậm thế – Một anh chàng chạy đến nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc rồi quay sang cảnh Phong hỏi.
- Chờ mọi người – Cảnh Phong hờ hững đáp rồi hơi quay đầu về phía cô nói – Bám chặt vào.
Cô còn chưa kịp nghe rõ lời của anh thì chiếc xe đột nhiên tăng tốc bất ngờ. Cô vội vã ôm chặt lấy cậu, mắt nhắm ghiền lại đầy sợ hãi.
Tới khi xe dừng lại, cô mở mắt ra nhìn thì trước mặt họ là một đám người mặt mày dữ tợn, Cẩm tú đang bị họ bắt giữ, tay bị trói chặt, tóc tai rối nùi, gương mặt sưng đỏ, chắc chắn là bị bọn chúng đánh.
Vừa bước xuống xe, Cảnh phong đã thì thầm bên tai cô:
- Lát nữa, bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng phải đứng ở sau lưng tôi. Nếu có cơ hội thì chạy thật xa, có biết không?
Cô nghe anh nói , biết anh đang lo lắng cho mình, cô hiểu thái độ lạnh lùng bảo cô ở lại khi nãy của anh là vì lo cho cô, chỉ tại cô ngang bướng đòi theo. Bây giờ xem ra chẳng những cô không giúp ích được gì mà còn gây phiền phức cho anh nữa. Cho nên cô ngoan ngoãn gật đầu.
- Cái thẻ nhớ đâu.
Cảnh Phong quay người nhìn cô, cô vội vã lục túi lấy ra, tay cô có chút run rẩy. Đột nhiên tay cô được một bàn tay nắm lấy siết chặt, cảm giác rất đau nhưng nỗi sợ hãi lại biến mất, cô nhìn anh, anh khẽ gật đầu với cô. Kiều Chinh nhánh chóng lấy lại sự bình tĩnh lôi chiếc thẻ nhở màu xanh ra đưa cho anh.
Cảnh phong lấy được cái thẻ nhớ thì quay người nhìn bọn họ nói giọng ra lệnh:
- Thả người.
Bọn chúng gườm gườm nhìn về phía họ, Kiều Chinh nhận ra cái gã đầu trọc mà cô đã thấy trong tolet đang đấu mắt với Cảnh Phong. Nhưng dường như ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển hướng sang cô, khiến tim cô co bóp dữ dội vì sợ hãi, cả người cô run lên. Có lẽ hắn đang hối hận vì đã bỏ qua cho cô.
Cảnh Phong thấy thế bèn đứng chắn ngang che cho cô khỏi ánh mắt đáng sợ của gã đó, anh gầm lên với chúng:
- Thả người.
- Bọn bây đã lừa tụi tao một lần rồi, tao không muốn mắc lừa lần nữa, tao muốn kiểm tra trước – Gã đầu trọc đanh mặt nói.
Lập tức có người của hắn cầm một cái laptop bước đến, ba bạn của Cảnh phong liền cảnh giác, nhưng anh xua tay, ba người họ mới thả lỏng.
Khi chuẩn bị mở ra kiểm tra thì tên đầu trọc đột nhiên lên tiếng ngăn lại:
- Khoan đã, con bé đó, bảo nó xoay lưng lại. Bọn tao không muốn có thêm người nhìn thấy được những tấm hình này.
Cảnh Phong bèn nhìn Kiều Chinh hất đầu ra lệnh, cô đành quay người lại.
- Được rồi, mau kiểm tra rồi thả người.
- Bọn bây không có sao chép lại đó chứ – Gã đầu trọc lại hỏi.
- Bọn tao chẳng thà giao nộp nó cho cảnh sát rồi cứu người còn hơn đi sao chép – Cảnh Phong cười gằn đáp.
Tên đầu trọc nhìn Cảnh Phong với ánh mắt dò xét thật lâu. Cho đến khi bọn đàn em xác định rõ là đúng vật chúng cần tìm.
Lát sau Kiều Chinh nghe một tiếng OK. Rồi nghe tên đầu trọc nói:
- Thả người.
Kiều Chinh vội vã quay người lại nhìn thấy Cẩm Tú được bọn chúng thả ra, bước chân xiêu quẹo tiến về phía họ, cô vội lao ra đỡ lấy Cẩm Tú lo lắng nhìn bạn hỏi:
- Không sao chứ?
Cẩm Tú mệt nhọc lắc đầu.
- Tụi mày nghe đây. Ông chủ tao rộng lượng tha cho tụi bây lần này. Nếu như tụi bây mà còn dám nhún chân vào chuyện làm ăn của ông chủ tao lần nữa, ông chủ tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tụi bây đâu – Tên đầu trọc lớn tiếng nói.
Nói xong cả bọn họ lục túc kéo nhau lên xe bỏ đi. Nhìn bọn họ bỏ đi, một tên trong nhóm hỏi:
- Anh Phong, giờ làm sao. Tại sao lần này bọn chúng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy chứ. Vất vả lắm chúng ta mới lấy được bằng chứng của hắn…
- Bỏ đi, lo cho cô ấy trước – Cảnh Phong khàn giọng đáp rồi bước đến bên Cẩm Tú xốc cô ấy lên rồi đưa ra xe, không quên dặn dò – Hải, em đưa cô bé này về giùm anh.
Hải là cái tên đã nhìn cô dò xét lúc nãy, anh ta gật đầu rồi nhìn Kiều Chinh nói:
- Lên xe đi, anh đưa em về.
Kiều Chinh đứng nhìn Cảnh Phong đở Cẩm tú lên xe chạy đi rồi mới theo chân Hải lên xe trở về nhà. Mọi chuyện vừa xảy ra êm đẹp vô cùng, không có cảnh chém giết đáng sợ, Kiều Chinh mừng vì điều đó. Nhưng cô vẫn không hiểu rại sao Cẩm Tú lại tham gia vào vụ này. Còn nữa, cái anh chàng Cảnh Phong này ….
- Tới rồi cô bé . Tỉnh lại thôi.
Đang mãi suy nghĩ, Kiều Chinh không hay chiếc xe đã dừng lại từ khi nào, cho tới khi giọng Hải cười cười trêu. Kiểu Chinh đỏ cả mặt vội vã leo xuống xe, chẳng may hấp tấp xuýt chút nữa thì té, cũng may Hải giữ được cô. Cô lại càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng vội vã rút tay lại lí nhí nói cảm ơn rồi quay người bỏ chạy vào nhà. Phía sau lưng cô là tiếng cười thích thú của Hải.
- Anh Phong, chuyện lần này anh thấy sao? – Hải về đến nhà thấy Cảnh Phong đang ngồi trên ghế sofa trầm tư hút thuốc bèn hỏi.
- Ý của cậu là sao? – Cảnh Phong dụi thuốc nhìn Hải hỏi.
- Em thấy rất kì lạ. Tại sao bọn chúng lại tự động bỏ qua cho chúng ta dễ dàng như thế.
- Uhm …- Cảnh Phong không trả lời, trong anh trầm tư suy nghĩ.
- Anh nghĩ xem liệu bọn chúng có tìm chúng ta tính nợ hay không? Tên cáo già đó, không biết đang âm mưu gì?
- Gọi thằng Tánh vào đây cho anh – Cảnh Phong ra lệnh.
Một tên đàn em đứng dậy đi ra ngoài, lát sau hắn dắt theo một tên ốm nhom.
- Anh Phong, anh gọi em – Tên Tánh lúm khúm bước vào hỏi.
- Đem hình con gái của lão Hoàng Sĩ Nghiêm ra đây.
Tên Tánh dạ một tiếng rồi bỏ đi, lát sau mang về một tài liệu, hắn lôi ra xấp hình cẩn thận đưa cho Cảnh Phong....