22:14 - 14/08/2015
Thái cón đang lưỡng lự thì hải đã lao đến bên Cảnh Phong tung ra một đấm, quá bất ngờ, Cảnh Phong bị đánh ngã nhào xuống đất. Ngay khi Hải giơ chân định đá Cảnh Phong thì một ánh đèn lóa lên.
Ánh sáng đén cứ lóe lên gây chói mắt khiến cho trận chiến tạm hòa hoãn, tất cả đều giơ tay che mắt, quay mặt, nheo mắt nhìn về cái chiếc xe dám phá bĩnh bọn họ. Cảnh Phong cũng quay người đưa tay lên vầng trán, cố giảm bớt sự lóa của ánh sáng đèn.
Ở bên này, ông chủ Thạch khẽ cau mày, trừng mắt nhìn cái kẻ đang từ từ bước xuống xe.
Ở bên này, ông chủ Thạch khẽ cau mày, trừng mắt nhìn cái kẻ đang từ từ bước xuống xe.
- Ồ, anh Thạch, lâu quá không gặp, đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhìn người đàn ông bước xuống xe, nheo mắt nhìn mình đầy ý cười, ông chủ Thạch lấy lại vẻ mặt hớn hở giả tạo của mình nhìn người đàn ông đó, bước tới khẽ chào, vẻ vô cùng thân thiết, tay chìa ra phía trước tỏ vẻ chân thành muốn chào hỏi:
- Anh Nghiêm, lâu quá không gặp, dạo này anh vẫn khõe chứ?
- Tất nhiên. Còn anh, dạo này nghe nói công việc làm ăn bên anh rất khá – Hoàng Sĩ Nghiêm cũng nhiệt tình bắt tay với ông chủ Thạch, hai cánh tay vừa chạm lấy nhau liền xiết chặt, giống như một cuộc thi tài, kẽ nào rút tay trước thì thua cuộc.
- Cũng nhờ anh Nghiêm nhường cho mà thôi – Ông chủ Thạch cười đáp.
Ánh mắt hai con cáo già giao nhau, không ai chịu rời trước, mặc dù tay đã bị xiết đỏ cả lên.
Cảnh Phong bị đánh ngã, anh lão đão đứng dậy, mệt mỏi, đau nhức khiến anh lả cả người, cổ họng khô khốc , Cảnh Phong khẽ ho lên một tiếng, khiến cả hai người kia buông nhau ra nhìn về phía anh.
Hoàng Sĩ Nghiêm hất đầu vể phía Cảnh Phong hỏi ông chủ Thạch:
- Chàng trai trẻ kia là ai? Cậu ta đắc tội gì với anh à? Sao lại cho người ra tay nặng như thế.
- Chỉ là một thằng nhóc ngạo đời cần được dạy dỗ một chút thôi – Ông chủ Thạch nhín Cảnh Phong, ánh mắt cũng khẽ quan sát xem Hoàng Sĩ Nghiêm với Cảnh Phong có quan hệ gì không?
- Đúng là lớp trẻ bây giờ không biết trên dưới gì hết, thật là ngạo mạn, tưởng trời bằng vung, tụi nó đâu biết, khi chúng ta ra đời, ăn muốn còn nhiều hơn chúng ăn cơm bây giờ - Hoàng Sĩ nghiêm buông một câu tõ ý miệt thị, ánh mắt chẳng buồn nhìn Cảnh Phong lấy một lần.
- Hừ….- Cảnh Phong nghe lão nói, anh khẽ hừ nhạt một cái tỏ vẻ khinh thường.
Hoàng Sĩ Nghiêm khẽ cau mày, tên đầu trọc có hình xăm con rắn khẽ bước đến định trừng trị thái độ vô lễ đối với ông chủ của mình, nhưng Hoàng Sĩ nghiêm đã giơ tay ngăn lại:
- Bỏ đi, dù sao cũng là người lớn, không cần phải chấp nhứt với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa làm gì. Nhìn nó bị ông chụ Thạch trừng trị như thế, cũng như giúp chúng ta dạy dỗ nó rồi.
Ông chủ Thạch nghe vậy, liếc mắt nhìn Cảnh Phong và Hoàng Sĩ Nghiêm, trong lòng có chút nhẹ nhỏm, giờ thì ông có thể tin một chút về việc Cảnh Phong và Hoàng Sĩ Nghiêm không hề có liên hệ gì với nhau. Ông hất đầu bảo bọn đàn em và Hải:
- Hải, đưa mấy anh em đi điều trị đi. Từ nay chúng ta xem như không biết nó.
Thái nghe vậy, vội vàng chạy đến đỡ Cảnh Phong nhưng Hải đã hất tay Thái ra khỏi người Cảnh Phong, Thái có chút bất bình với hành động của hải từ nãy đến giờ, nhưng trước mặt ông chủ, anh cố đè nén xuống. Nhưng lần này thì anh có chút khó chịu, trừng mắt với Hải.
Ông chủ Thạch thấy vậy thì ghiến răng, nhìn Thái điểm mặt nói:
- Nếu như mày muốn có thể đi theo nó, tao không muốn nuôi lũ vô dụng tụi bây.
- Ông chủ, Thái chỉ là niệm tình anh em bấy lâu mà thôi, dù sao cậu ấy cũng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ông bỏ qua cho cậu ấy lần này đi – Hải quay sang ông chủ Thạch nhẹ giọng cầu xin.
Ánh mắt ông chủ Thạch có chút hậm hực nhưng không nói gì, xem như là chấp nhận lời cầu xin của Hải.
Thái mím môi, tay siết chặt nhìn Cảnh Phong, Cảnh Phong đưa mắt cảnh cáo nhìn Thái, Thái đánh rời khỏi nơi đó.
- Xem ra, đàn em của anh Thạch đúng là trọng nghĩa khí, anh Thạch đúng là biết cách dạy dỗ - Nghe như một lời khen gợi, nhưng thật chất lại là một ý mĩa mai.
- Haha, vẫn không bằng cách dạy dỗ của anh Nghiêm – Lão Thạch cố phá ra cười đáp – Trời cũng tối rồi, tôi cũng phải về thôi, bữa nào đấy có dịp hy vọng được mời anh Nghiêm một bữa không say không về.
- Tôi sẽ chờ - Dù biết là lời mời vô cùng sáo rỗng, nhưng Hoàng Sĩ Nghiêm cũng hết sức tỏ ra nghiêm túc đáp.
- Được. Vậy tôi vê đây – Lão Thạch phẩy ta, bọn đàn em lập tức theo lão đi vào bên trong chỗ đậu xe của quán bar.
Cảnh Phong quẹt máu ở khóe miệng, đưa tay ôm lấy vết thương rồi bước chậm rãi quay lưng ra về.
- Đưa nó đi băng bó vết thương đi – Hoàng Sĩ Nghiêm hất đầu với tên đầu trọc ra lệnh, tên đầu trọc lại hất đầu ra lệnh cho một tên đàn em lại dìu Cảnh phong.
- Không cần – Cảnh Phong hất mặt nói, dứt khoát rút tay ra khỏi tay tên kia.
- Cảnh Phong, đừng có mà không biết điều, ông chủ tao cũng chỉ có lòng tốt mà thôi – tên đầu trọc nói giọng đe dọa.
- Hiaz, lòng tốt….nói cho các người biết, lòng tốt trên đời này đều bị chó tha đi mất rồi – Cảnh Phong cười nhạt đáp.
- Xem ra cậu mất lòng tin với con người khá nhiều nhỉ - Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn Cảnh Phong khẽ cười, lão bước đến bên Cảnh Phong, ánh mắt thâm trầm nói – Tin ta đi, con trai à, đây là lòng tốt có điều kiện đó.
Nói xong Hoàng Sĩ Nghiêm ra lênh bảo:
- Chúng ta về thôi.
Nói xong lão ta bước đi thật nhanh về chiếc xe của mình, tên đầu chọc ở lại, hắn móc trong túi ra một tấm card nhét vào tay Cảnh Phong rồi nói:
- Cảnh Phong! Mày rất may mắn, ông chủ tao rất có hứng thú với mày. Nếu mày thích, hãy đến làm việc cho ông chủ tao, bảo đảm ông chủ sẽ không bạt đãi mày, hơn nữa….- Tên đầu trọc nói nhỏ vào tai Cảnh Phong mấy câu, sau đó cười nhạt quay đầu về xe.
Chiếc xem lại lần nữa lăn bánh lao vuốt vào bóng đêm.
Trong đêm tối, chỉ còn tiếng giò và lá cây xào xạt, Cảnh Phong siết chặt tấm card trong tay mình, ánh mắt bùng lên một ngọn lửa.
Trên sân trường, Kiều Chinh lững thững bước một mình ra căn tin, cô mua hai hộp sữa ướp lạnh và một hộp bánh sandwich kẹp thịt. Bánh không bán lẻ, một hộp bánh luôn có 4 cái, trước đây đều là cô và Cẩm Tú cùng chia sẽ với nhau, giờ đây một mình cô ăn quả thật là không thể hết.
Kiều Chinh thở dài, đột nhiên mất đi một người bạn tốt, cô cảm thấy rất buồn. Là cô quá cố chấp khi quyết định yêu Cảnh Phong, hay vì Cẩm Tú quá ư lo lắng khi cô ở bên Cảnh Phong.
Nhìn hai miếng bánh mì còn lại, Kiều Chinh thở dài, đậy nắp cái hộp lại, cô bỏ vào túi ni lông cùng với 2 cái hộp sữa. Cô đã hình thói quen, mua gì cũng mua cho Cẩm Tú cùng ăn rồi.
Cúi người nhặt mấy quyển sách lên, cô định vứt bỏ cái túi ni lông đi, nhưng nghĩ lại đành thôi, cô cầm nó theo trở lên giảng đường. Không ngờ vừa bước đến cầu thang, cô đã giáp mặt với Cẩm Tú, trùng hợp là trên tay Cẩm Tú lại cũng cầm một cái túi ni lông, trong đó cũng có hai hộp sữa và một hộp bánh sandwich ăn dở giống như cô. Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn túi ni lông trên tay của nhau, không hẹn mà cùng cười.
Đột nhiên cả hai cảm thấy mình không thể mất nhau.
Cuối giờ học, Cẩm Tú mời Kiều Chinh đến chỗ ở mới của mình.
Trước mặt Kiều Chinh là một căn nhà 2 tầng khá đẹp, tuy không phải là mặt tiền nhưng đẹp và rất khang trang. Kiều Chinh bước vào thì quan sát căn nhà của Cẩm Tú một lát, Cẩm Tú cười nhẹ hỏi:
- Thấy thế nào?
- Ừ hm, khá đẹp – Kiều Chinh gật đầu cười đáp, thật tình thì đôi lúc tính Cẩm Tú như một đứa con nít, hay nhõng nhẽo với cô, ngoài ra thì Cẩm Tú là một người rất tự lập, biết nấu ăn, biết dọn dẹp nhà cửa. Thời gian ở nhà cô, Cẩm Tú thật sự đã rất vất vả. Cho nên nhìn thấy
- Ngồi đi. Mình đi lấy nước cho bạn – Cẩm Tú chỉ tay vào bộ ghế sofa màu đồng rất nổi, dường như là một bộ ghế cao cấp.
Kiều Chinh bước đến ngồi xuống bộ ghế sofa, tay cô chạm nhẹ lên thành ghế, cô khẳng định đây là bộ ghế rất cao cấp. Cô khẽ nhíu mày quay đầu nhìn bóng dáng của Cẩm Tú đang đi xuống bếp. Chẳng phải nhà Cẩm Tú rất là nghèo hay sao? Vì sao lại có một căn hộ thế này.
Kiều Chinh đưa mắt quan sát thật lâu khắp căn nhà, dường như mọi thứ đều là hàng cao cấp. Một căn nhà như thế này, Cẩm Tú làm sao mà có được cơ chứ. Hơn nữa chỉ mới dọn ra khỏi nhà cô không bao lâu mà, dù là Cẩm Tú có đi làm thêm, và hiện tại đang vừa làm thêm, vừa thực tập ở công ty ba cô, nhưng làm sao có đủ tiền thuê căn nhà thế này. Chẳng lẽ ba cô đã bỏ tiền giúp đỡ Cẩm Tú, nhưng với tính cách của Cẩm Tú , cô ấy sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.
- Nghĩ gì vậy – Cẩm Tú bước ra, trên tay cầm hai ly nước lọc mát rượi, nhìn thấy Kiều Chinh đang chìm vào suy tư bèn lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh giật mình, thoát khỏi vẻ đăm chiêu của mình, cô cười ngượng lắc đầu đáp:
- Không có gì. Nhà đẹp quá.
- Ừ, mình rất thích – Cẩm Tú gật đầu, tay mân mê ly nước lọc trên tay mình, đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà lần nữa.
- Căn nhà này… – Kiều Chinh e dè hỏi, cô cụp mắt xuống, cảm thấy dường như mình đang quá tò mò nên bỏ dở câu hỏi của mình.
- Là căn nhà của Cảnh Phong – Cẩm Tú uống một hớp nước lọc rồi khẽ đáp – Anh ấy cũng không muốn để mình phải sống chật vật trong những nhà trọ sinh viên ọp ẹp. Dù sao căn nhà này, anh ấy cũng bỏ trống, vì vậy mình dọn đến đây ở. Luôn tiện giúp anh ấy chăm coi nhà cửa.
- Thì ra vậy, xem ra Cảnh Phong rất tốt với Tú – Kiều Chinh chợt hiểu ra, cô cười áy náy nói.
Đột nhiên Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh bằng một ánh mắt chứa nhiều tâm sự. Kiều Chinh cũng hiểu, Cẩm Tú đang nghĩ gì, cô im lặng một chút rồi mới lên tiếng:
- Vẫn còn giận mình vì việc đó sao?
Cẩm Tú ngẩng mặt lên nhìn trần nhà một chút, dường như thở ra một hơi dài rồi mới ngẩng xuống nhìn Kiều Chinh.
- Vì sao lại yêu Cảnh Phong. Người như anh ấy không thích hợp với Chinh đâu.
Cô biết chứ, không cần Cẩm Tú nhắc đi nhắc lại hàng ngàn lần, cô cũng hiểu rõ điều đó. Cô biết anh và cô là hai thế giới khác nhau, nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến người ta tò mò, muốn tìm hiểu cái thế giới bên kia là gì. Kiều Chinh nghĩ đến đôi mắt của Cảnh Phong, nó giống như một đáy vực thẳm sâu hun hút, một đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa sự cô đơn. Nhưng hơn hết ở đôi mắt của anh lại luôn khiến cô cảm nhận được sự dịu dàng như mặt nước, len lỏi từng chút một vào tim cô.
- Mình biết. Nhưng mình đã yêu anh ấy mất rồi, Tú bảo mình phải làm sao đây.
- Tốt hơn hết, bạn hãy quên anh ấy đi – Cẩm Tú đột nhiên trở nên gắt gỏng đứng bật dậy lớn tiếng nói – Mình nói cho Chinh biết, mặc kệ Chinh yêu anh ấy hay không? Mình không muốn thấy Chinh cứ lãng vãng bên cạnh anh ấy.
- Vì sao? Vì sao chứ? Vì sao cứ luôn miệng bảo mình rời xa anh ấy. Cho dù Tú có là em gái anh ấy đi chăng nữa, thì Tú cũng đâu có quyền ngăn cản mình không được ở bên cạnh anh ấy – Kiều Chinh không ngờ Cẩm Tú lần nữa phản ứng mạnh đến như thế, cô thật sự lấy làm khó hiểu vô cùng, cho dù là có phản đối, nhưng thái độ gay gắt như thế của Cẩm Tú giống như là một người đang ghen chứ không phải thái độ của một người em gái , cô cũng đứng bật dậy nhìn Cẩm Tú hỏi lại, sau đó cô trầm giọng buồn phiền nói – Thật sự, Cảnh Phong không hề thích mình. Chỉ là mình yêu đơn phương mà thôi.
Ánh mắt Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh có phần dịu lại, nhưng giọng cô vẫn một mực ép buộc:
- Vậy càng tốt để Chinh rời xa anh ấy.
- Nhưng mình không cam lòng. Mình không muốn chưa từng cố gắng mà đã vội từ bỏ dễ dàng như thế. Mình không còn ở lức tuổi bốc đồng mau thích mau quên. Hơn nữa xưa nay, mình rất xem trọng tình cảm, nhất là tình yêu. Cho nên tình cảm với Cảnh Phong không phải là bất chợt. Mình đã từng nghĩ nên tránh xa anh ấy càng sớm càng tốt, mình đã biết bao nhiêu lần dặn lòng như thế. Nhưng mà, càng muốn rời xa anh ấy, thì hình bóng anh ấy cứ in sâu trong tim mình, gương mặt anh ấy, ánh mắt anh ấy, sự dịu dàng của anh ấy, từng chút một khiến mình run động. Cho nên mình bất chấp, mình muốn thử một lần mở cánh cửa trái tim anh ấy, dù biết để mở được cánh cửa đó, mình phải trải qau trăm ngàn đau khổ đi chăng nữa, mình cũng chấp nhận, mình cũng muốn thử một lần. Cho dù mở được hay không, ít ra mình cũng không hối hận vì chưa từng cố gắng....