22:14 - 14/08/2015
- Ông chủ! Lâu quá không gặp, ông vẫn khỏe chứ ạ.
- Sao lại gọi là ông chủ một cách xa lạ đến như thế chứ , cứ gọi là chú Thạch là được - Người đàn ông vừa đến đó mặc một cái áo màu xám kiểu áo lạnh tụ, dường như kiểu áo này rất thích hợp với vóc người hơi mập mạp của ông ta. Ông ta bước đến, tự nhiên ngồi xuống ghế, trên tay ông ta là một điếu thuốc màu trắng đầu lọc nhỏ khá đắt tiền, là loại thuốc phải nhập về mới có. Ông ta rất thích loại thuốc này, trước đây, Cảnh Phong đều phải cho người mua thuốc rồi gửi về đây cho ông ta.
Cảnh Phong khẽ đưa mắt nhìn Thái và Hải đang đi theo sau ông ta cùng với mấy tên đàn em mặt mày bậm trợn, đứa nào đứa nấy đều xâm mình tỏ vẻ mình là giang hồ thứ thiệt, tốt nhất đừng đựng vào nếu không thì đúng là đang chọc phải tổ kiến lửa.
Cảnh Phong nheo mắt nhìn mấy tên này, anh khẽ cười nhạt, bọn chúng đúng là một bọn cơ bắp hoàn thiện, nhìn đúng là dân thứ dữ thật sự. Bọn này là bọn anh chẳng hề quen biết, xem ra ông chủ tuyển họ sau khi anh rời đi.
- Được, vậy thì chú Thạch – Cảnh Phong chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện với ông ta, khóe môi nhếch lên lập tức nhận lời chẳng chút e dè khách sáo gọi thẳng luôn, tay anh với chai rượu trên bàn rót vào ly rồi đẩy về phía ông – Mời chú.
Đáy mắt của ông chủ Thạch có chút tối sầm lại nhưng nhanh chóng sáng rực như thể chẳng có gì xảy ra. Ông ta nở một nụ cười giả tạo vô cùng nói:
- Được.
Uống cạn ly rượu, ánh mắt ông ta lóe lên sự gian xảo nhìn Cảnh Phong hỏi:
- Nghe nói dạo trước con bị người ta đánh trọng thương, giờ thì sao rồi?
- Chỉ là một chút vết thương cỏn con mà thôi, không đáng lo ngại. Cái bọn đó toàn là một lũ ăn hại, đánh đấm thật sự cũng chẳng ra gì, thật là tiếc cho kẻ đã bỏ tiền ra nuôi chúng – Cảnh Phong nhìn ông chủ Thạch cười đáp, trong giọng nói chứa đựng rõ sự châm biếm.
Mấy tên to con đang đứng khoanh tay phía sau dường như có chút tức giận, một tên trong bọn chúng định bước lên phía trước, nhưng bị Hải ngăn lại. Bọn chúng đành hậm hực lùi về phía sau. Cảnh Phong lần nữa cười nhạt, ánh mắt anh ném về tên đó đầy sự khiêu khích.
- Con biết là do ai làm hay không? Chú sẽ giúp con làm chủ, lấy lại công bằng – Ông chủ Thạch làm như mình là người không liên quan gì đến chuyện này giả bộ tốt bụng họi.
- Không cần đâu chú, chuyện của con, con có thể tự giải quyết được. Chỉ có điều, ai nợ con một, con sẽ trả lại gấp đôi – Anh ghiến răng nhã từng từ, ý tứ đe dọa rõ ràng.
Ông chủ Thạch dường như rất tức giận, nhưng ông ta rất giỏi kiềm chế, ông ta đưa thuốc lên miệng hút một hơi mạnh, sau đó nhả từng đợt từng đợt khói. Ông nheo mắt nhìn Cảnh Phong qua làn khói mỏng manh, nhưng Cảnh Phong cũng chẳng hề tỏ vẽ khiếp sợ ông chút nào cả, anh hìn thẳng vào ông đáp lại cái nhìn kia.
- Được thôi, tao chờ xem mày định trả thù thế nào? – Ông ta bỗng lóe lên ánh mắt hung dữ đáng sợ nói với Cảnh Phong.
- Có câu nói quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Hiện tại ông xem như đang đắc ý, nhưng mà tôi tin sẽ có lúc tôi có thể lật đỗ được ông – Cảnh Phong cười gằn đáp.
Ông chủ Thạch thấy câu nói không chút kiên dè gì của Cảnh Phong thì tức giận vô cùng, ông dập tắt thuộc rồi nói:
- Đáng tiếc, mày nghĩ rằng tao là hạng người ngu ngốc đến mức để cho kẻ thù của mình yên ổn để rồi quay lại cắn mình hay sao?
- Cái đó còn phải tùy thuộc vào bản lĩnh của mấy con chó bên cạnh ông – Cảnh Phong cười nhạt đáp trả - Ông nghĩ lần trước cả một đám người mà vẫn chẳng thể làm khó được tôi, mà bây giờ ông định dựa vào vài con chó sau lưng đinh làm khó tôi thế sao.
- Mày…- Ông chủ Thạch giận đến mức đỏ cả mặt, nhìn Cảnh Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ giả mạo ân cần của lão ta nhanh chóng bị mấy lời nói của cảnh Phong chọc tức mà lộ nguyên hình.
- Nếu không còn có chuyện gì nữa, tôi xin phép nhé - Cảnh Phong nói xong đứng dậy đi rời đi.
Thấy Cảnh Phong rời đi, ông ta hất đầu ra lệnh bọn đàn em.
- Tụi bây…- Ông ta khẽ gõi đám đán em phái sau lưng mình – Lôi nó ra ngoài dạy dỗ một bài học đi.
Bọn đàn em như lực sĩ kia liền hùng hổ bước theo Cảnh Phong đi ra ngoài.
Thái định đi theo để bảo vệ Cảnh Phong, nhưng lại bị Hải giữ tay lại. Hãi vỗ vai anh trấn an rồi hất đầu về phía ông chủ Thạch. Thái nhìn ông chủ thạch vẫn ung dung ngồi yên ở ghế không định rời đi, để mặc Cảnh Phong cho tụi đàn em xử.
Đán đàn em đi theo Cảnh phong ra ngoài, chúng chưa vội ra tay ngay, đi theo Cảnh Phong ra ngoài một chút liền nhanh tay hành động, bị Cảnh Phong chửi mắng là con chó, bọ chúng quả thật hận anh vô cùng. Một tên nhanh chóng lao về phía Cảnh Phong định dùng một đấm đập chết anh. Nhưng đáng tiếc khi hắn ta vừa lao đến, Cảnh Phong đanh nhanh chóng quay đầu lại đá một cước vào bụng hắn ta. Vì quá bất ngờ, hắn ta bị đá ngập bụng lùi về sau mấy bước, Mấy tên kia lập tức lao đến bao quay Cảnh Phong.
Cảnh Phong biết rõ, hôm nay mình gặp ông chủ Thạch thế nào cũng xảy ra chuyện này. Cho nên anh đã rất cảnh giác. Nếu là bình thương thì Cảnh Phong có thể thoải mái mà đánh đấm, đáng tiếc là anh đang bị thương. Cảnh Phong khẽ cử động tay bị thương một chút , đang định dùng tư thế nào kém sức hơn đê đối với với bọn chúng .
Chúng chẳng muốn kéo thời gian ra thêm nữa, cả bọn lập tức lao vào Cảnh Phong.
Một lũ chỉ biết dùng sức trâu và phô trương cơ bắp, Cảnh Phong hừ nhạt, lách người né đòn. Đâu phải dễ dàng mà anh leo lên được vị trí đại ca như ngày hôm nay , đó là cả một quá trình xương máu và nước mắt. Nhưng vết thương mà anh chịu đựng hoàn toàn đáng kể hơn vết thương đang lành lặn này.
Ánh mắt anh quét về phía bọn chúng một cách lạnh lùng và đáng sợ, đúng là ánh mắt đối với kẻ thù của bản thân mình. Chẳng chút sợ hãi dù chỉ là một cái chớp mắt. Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy tự tin, một nụ cười dễ dàng làm chột dạ đối thủ của mình. Đúng là các bọn người kia, có chút chột dạ khi nhìn thấy nụ cười của anh, chúng mím môi nín thở lao vào anh.
Cảnh Phong bệnh tay trái vào vết thương trên tay mình bóp mạnh một cái, răng cắn chặt môi ước lượng vết thương và khả năng chịu đựng của mình, cuối cùng trận chiền đã xả ra.
Không vũ khí, cả hai bên đều dùng sức mình và nấm đấm để giải quyết ân oán hôm nay.
Nhưng nắm tay với cơ bắp cuồn cuộn vun tới tấp, lao về phía Cảnh Phong, nhưng bước chân linh hoạt của anh đã nhanh chóng di chuyển lách người né tránh, nhanh chóng dùng tay trái chụp lấy cánh tay đang ngang tầm với ngực mình kéo mạnh về phía trước, tên này không ngờ lại bị Cảnh Phong lôi về phía trước, hắn mất đà không kịp đứng vững, bước chân vì thế cũng tiến về phía trước, Cảnh Phong nhanh chóng buông tay hắn ra, một nấm đấm không thua gì cú đấm của bàn tay phải vào mặt tên này khiến hắn bị đánh bật về phái sau rồi ngã rạp xuống.
- Mẹ kiếp – Một tên tức giận mắng chửi.
Hắn cũng lao nhanh về Cảnh Phong, tên này chẳng có chút nào tỏ vẻ là dân đánh đấm, hắn ta ngoài vẻ to con thì chỉ biết quơ quào loạn xị cả lên, nhưng lực tay của hắn ta khá mạnh. Cảnh Phong hoàn toàn không thể nào nắm bắt được, anh đành phải lùi người né tránh. Đến khi hắn túm được cổ áo anh, Cảnh Phong nhanh chóng xoay người đưa lưng về phái hắn ta, tránh đối diện trực diện với hắn, vìe tế cánh tay hắn vòng hơn nữa thân người của anh, trước khi hắn kịp đưa cánh tay kia của hắn ôm chầm lầy anh, Cảnh Phong đã nhanh chóng thúc một cú bằng cùi trỏ của mình vào ngay lồng ngực hắn ta. Hắn ta hự lên một tiếng rồi nhanh chóng thả tay ra khỏi cổ áo anh, lảo đão về sau, nhưng hắn không té ngã sóng soài như ngã bạn của hắn.
Một tên nhân cơ hội Cảnh Phong đang đối phó với ngã kia, hắn lao đến đấm vào mặt Cảnh Phong một cú đấm như trời giáng khiến Cảnh Phong ngã gục xuống , hắn ta đắc ý lao đến, nhưng Cảnh Phong đã nhanh chân đá vào chân hắn, khiến hắn mất đà ngã thẳng về phía anh, Cảnh Phong vội vã lăn người qua một bên tránh được cú đè chết người của hắn ta. Anh dùng tay chống xuống đất, nhanh chóng nâng người bật dậy. Anh giơ chân đá mạnh vào mặt của ngã đó, lạnh lùng và tàn nhẫn, tuyệt không để đối phương có cơ hội ngồi dậy mà tấn công anh.
Máu trên vết thương của anh lần nữa rỉ rả ra ngoài, cũng đồng lúc máu từ khóe miệng của tên kia chảy ra. Cảnh Phong lạnh lùng đạp thêm một cú vào bụng hắn ta, một cước khá mạnh khiến hắn ta bất động.
Anh quay mặt nhìn bọn người còn lại, ánh mắt anh đỏ ngầu đáng sợ, giống như là ánh mắt của một loài khát máu, dữ dội và …..cô độc. Giống như loại người mất tất cả bị dồn đến con đường cùng và quyết liệt phản kháng, liều mạng đến cùng với bất cứ kẻ thù nào.
Bọn người kia nước nước bọt đưa cái nhìn sợ hãi về phía Cảnh Phong, loại người gì cũng đều không đáng sợ, chỉ đáng sợ nhất là loại người không sợ chết, gì cũng dám làm.
Ở một góc xa xa, trong một chiếc xe hơi màu xám đầy sang trọng, bên trong không một cánh đèn, đậu dưới một tàn cây khuất ánh sáng của bóng đèn đường, khiến chiếc xe chở nên mờ ảo. Kính xe được hạ xuống để người bên trong quan sát được hết mọi hình ảnh của cảnh đánh nhau đằng kia.
- Ông chủ!
Tiếng gọi đầy sự tôn kính của một gã to con phốp pháp, trọc đầu và có cái bụng phệ, trên tay hắn ta có xâm hình một con rắn, hắn vẫn thích mặc những chiếc áo rực rỡ màu sắc. Tay hắn cẩn thận bật lửa châm thuốc cho người đàn ông mặc một bộ vest trắng cực kì sang trọng, ánh mắt người đó vẫn dõi theo hình ảnh Cảnh Phong hạ gục mấy tên đàn em của ông chủ Thạch.
Một làn khói thuốc bốc lên, mờ ảo phủ lên khung cảnh Cảnh Phong và bọn đàn em đang tiếp tục đành nhau kia. Trúng đòn và phản đòn liên tiếp xảy ra, một trận đấu đáng đồng tiền. Khóe môi người đàn ông mặc áo vest trắng đó nhếch lên thành một nụ cười cực kì thích thú, giống như vừa tìm được một công cụ phục vụ tốt cho công việc của mình.
Ông ta rít một hơi thật sâu, sau đó nhả một luồn khói dày đặc hơn, ngón tay thuần phục búng điếu thuốc trên tay ra xa, quay đầu vào trong xe giục một câu:
- Đi.
Kính xe lập tức được nâng lên, chiếc xe lập tức lăn bánh chạy đi, nhưng thay vì rời đi, chiếc xe lại đậu ngay nơi đang diễn ra cảnh đánh nhau .
- Cảnh Phong! Thật không sai khi cho cậu làm cánh tay đắc lực của tôi. Chỉ đáng tiếc…..hừ…một con đàn bà, chỉ vì vậy mà cậu dám phản bội tôi. Thật đáng tiếc – Ông chủ Thạch nhìn Cảnh Phong đối phó với bọn kia, vết thương trên vai thấm đầy máu, hơi thở anh hồng hộc, mồ hôi chảy dài trên gương mặt đẹp và ánh mắt lạnh của anh. Cánh tay bị thương run run bởi cơn đau nhức đầy khó chịu. Nhưng nét mặt của Cảnh Phong vẫn chẳng biểu hiện gì, thật đáng khiến người ta khâm phục.
Cảnh Phong hít một hơi thật sâu nhìn ông chủ Thạch cười đáp:
- Ông thừa hiểu tôi sẽ không vì một người đàn bà mà làm những điều đó. Chẳng qua, ông đang lo sợ tôi sẽ giành cái vị trí hiện tại của ông mà thôi.
Ông chủ Thạch hơi tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại sắc mặt rồi khẽ cười, gật đầu hài lòng nói:
- Tốt tốt, xem ra cậu thật sự có ý định chiếm giữ vị trí của tôi đúng không?
- Lúc trước thì không. Nhưng bây giờ thì có – Cảnh Phong cười buông ra một lời đe dọa.
Mặt ông chủ Thạch đen kịt lại, hắn quẳng điếu thuốc dưới chân mình sau đó dùng gót giày dẫm nát, giọng lạnh lùng đầy mùi chết chóc:
- Tao không muốn nhìn thấy mặt nó vào sáng ngày mai.
Hải và Thái đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều im lặng, chẳng ai nhúc nhích hết.
- Sao hả. Hai đứa bây không nghe tao nói gì à – Ông chủ Thạch tức giận quắc mắt nhìn Hải và Thái đang đứng sau lưng mình....