Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9354
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:37 - 15/08/2015

Đến lúc này, bố mẹ Linh mới bàng hoàng với quyết định du học của cô. Hai người chỉ có mình cô là con gái, họ không nỡ xa cô con gái từ bé đến lớn chỉ biết học, chứ chưa mấy khi ra đời cọ xát. Nhưng dường như cũng hiểu phần nào lý do lựa chọn của cô, lại nhìn vẻ quyết liệt của cô, nên bố Linh chỉ xoa đầu con, nói “Vậy thì phải chuẩn bị tâm lý để sống cho tốt”. Bố Linh cũng từng đi Đức mấy năm, ông hiểu nỗi cô đơn và những khó khăn nơi đất khách quê người. Còn mẹ Linh thì không nói gì, cứ im lặng. Linh phải ôm mẹ suốt cả buổi chiều, mẹ mới dịu đi. Chuyện này, Linh vẫn nhờ bố mẹ giữ kín, cô không muốn nói rộng ra, không muốn có người biết rằng cô sẽ biến mất trong mấy năm nữa. Cứ để cô biến mất một cách lặng lẽ, cũng được. Đến lúc cô đi rồi, cậu ấy biết cũng chẳng sao…


21. Chỉ còn hơn tuần nữa là đến ngày bay, mọi thủ tục đã hoàn tất. Đột nhiên một buổi chiều, Thành Cận đến phòng ký túc của cô. Cô cũng sắp đi rồi nên muốn ngồi với cậu ấy một lúc. Thấy Linh vui hơn, Thành mới thú thật, bảo dạo mấy tháng trước nhìn thấy Linh sợ lắm. Linh chỉ cười mà không đáp. Hai đứa ngồi ăn bánh trôi tàu với nhau, nghĩ ngợi mãi, Linh mới nói chuyện mình sắp đi du học. Chẳng ngờ, Thành Cận bị nghẹn luôn cả miếng bánh, Linh phải vỗ mãi miếng bánh mới trôi, sau rồi ho sù sụ. Xong, cậu ấy nhìn Linh, kinh ngạc.
“Nếu tớ không đến, cậu cũng định không nói phải không?”
Linh im lặng, mỉm cười. Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, bóp chặt.
“Thằng Híp với bà kia chắc sắp chia tay rồi. Dạo trước thấy cãi nhau to lắm. Từ đợt Tết về, sau vụ cô Tràm ốm, thằng Phương như kiểu bị ’sang chấn tâm lý’ ấy. Hình như nó hối hận rồi. Giờ nó chẳng nói chẳng rằng. Có hôm còn nốc rượu như nốc nước lã!”
Linh cắn môi, nhìn Thành nói bình thản, “Cậu để ý đến cậu ấy hơn một chút. Đừng để cậu ấy uống nhiều. Nhất là vụ thi cử, cả hai cậu đừng lơ là quá. Đến lúc nợ một đống môn thì trả không kịp đâu”.
Thành bật cười, “Cậu lại thành cô giáo Môi cuốn lô ngày xưa của bọn tớ rồi”.
Linh cũng cười, nhớ cái thời làm cô giáo cho hai anh chàng nghịch như giặc, nhớ cả cái ngày Thành Cận ngỗ nghịch, bị bạn bè khích tướng nhào tới sờ ngực cô, rồi sau đó đánh nhau với Phương Híp một trận tơi bời. Đang chìm trong những hồi ức xưa cũ, Linh chợt nghe Thành chửi bậy một câu.
“Mẹ cái thằng Híp. Ngày ấy nó bảo tớ không được động vào cậu. Tớ tưởng nó quyết chấm cậu rồi thì tớ đành nhịn, nên mới đâm đầu vào mẹ Lê. Ai dè…”
Linh bật cười, đấm vai Thành, khúc khích. Cô biết Thành Cận đùa thế, chứ cậu ta yêu bà chị kia chết bỏ. Lúc sau, Thành Cận lại ngập ngừng.
“Cậu quyết đi thật đấy à?”
“Ừ, nhưng đừng nói cho cậu ấy đấy.”
“Tớ không nói, sau này nó đấm tớ vỡ mặt.”
“Yên tâm, cậu ấy sẽ không đấm cậu đâu. Cậu ấy từng nói với tớ, cậu ấy không muốn nhìn thấy tớ, muốn giữa bọn tớ chỉ là người dưng thôi. Người dưng đi du học thì liên quan gì.”
“Nó bị điên à?”
Linh không đáp. Nhớ lại buổi chiều đau lòng trên giảng đường ấy, Linh cảm giác như mắt mình vẫn cay nguyên như thế. Cố trấn tĩnh, cô ngước lên nhìn trời. Chợt cô lại nghe tiếng thở dài thườn thượt của Thành Cận.
“Khổ thân cả ông Khánh nhà tớ. Thế là cũng tịt hy vọng rồi à? Ông ấy thích cậu mãi đấy!”
Linh vò đầu Thành Cận, “Đồ dở hơi. Tớ chẳng thích làm chị dâu cậu tí nào”.
Thành Cận vẫn thở dài não nuột.
“Ít ra cậu cũng nên nói với ông ấy một tiếng, không ông ấy giận đấy.”
“Ừ.”
“Thế tớ nói với thằng Híp nữa nhé. Ít ra để nó đi tiễn cậu.”
“Không! Cậu mà nói, tớ không nhìn mặt cậu luôn.”
Thành Cận thừ ra, cuối cùng chép miệng, “Bốn năm. Hơn một ngàn ngày đấy. Tớ sẽ rất nhớ cậu, Lô Lô”.
Linh nhận ra khóe mắt mình lại cay cay. Đã dặn lòng đừng động tí là ỉ ôi, nhưng mà hai tiếng “Lô Lô” ấy khiến Linh rất nhớ, nhớ một người mỗi khi trìu mến, mỗi khi nịnh nọt đều gọi cô, “Lô Lô, Lô Lô của tớ”.
Sau khi tiễn Thành về, Linh chậm chạp đi dưới sân ký túc. Buổi chiều nắng nhẹ, vầng trăng non treo nơi góc trời. Linh lặng lẽ ngồi đó, thưởng thức buổi chiều cuối cùng này. Ngày mai cô về nhà, rồi từ nhà đi thẳng ra sân bay. Chẳng biết cuộc sống sắp tới của cô sẽ thế nào, chắc cô đơn lắm. Linh thở dài khe khẽ.
Đột nhiên, có người đập mạnh vào vai cô. Linh quay lại thì thấy Thương, cả người hồng từ chân đến đầu, nhưng rất rực rỡ, đáng yêu. Cô nàng dứ dứ trước mặt Linh một tờ báo.
“Ê này, có bài đăng báo này. Khiếp, đọc mà tâm trạng quá đi mất.”
Linh lật ra, sững sờ. Không ngờ bài thơ cô viết hôm trước đã được in trong tập san của trường. Bài thơ mà đôi khi cô không dám đọc lại, sợ rằng mình sẽ khóc.
Như cách chúng ta đã thôi nhìn nhau trong những mùa dài
Sự im lặng tràn đầy vị kỷ
Như cách chúng ta dùng thời gian cho những gì vô nghĩa lý
Để mà quên nhau…
*
Như cách chúng ta đã đẩy vòng tay ra xa cách nhau
Những cái cười nhạt nhẽo
Thì có gì là trầm trọng đâu, con tim không khô héo
Chỉ đôi lần nhận thấy ta đã ít cười hơn…
*
Như cách chúng ta thường lắng nghe những lời kể lể, mệt mỏi, buồn chán, ngán ngẩm của nhau
Và trả lời bằng cái cau mày rất khẽ
Như cách tát vào mặt nhau bởi những lời biết là đau hơn thế
Ta vẫn cứ ngồi yên.
*
Như cách ta chậm chạp chui vào trong chăn
Đợi giấc mơ dài còn đi nơi chốn khác
Ta ngồi xoa tay mình và ngậm ngùi, tự an ủi
Ở nơi xa đó, chắc có người cũng lạnh lẽo những niềm vui.
*
Như cách ta tự hiểu mình đã không còn được yêu một lần nữa trong đời
Không một điều gì còn có thể cứu vãn
Ta trân mắt nhìn những con người đi qua mình, thanh thản
Dù sâu trong đáy mắt này, giông bão sẽ nổi lên.
*
Như cách chúng ta kiếm tìm những khoảnh khắc bình yên
Trốn vào nơi ồn ào và quên mình lặng lẽ
Như cách ta nhìn mình rất khẽ
Thấm từng giọt nước mắt rơi.
*
Như cách chúng ta đã quên không muốn đợi một người
Những buổi chiều dài
Ngân ngấn vầng trăng non cuối dốc
Để nhận thấy mình còn quyền được khóc
Cho những xót xa…
Linh cứ ngồi thừ ra đấy, nhìn những con chữ nhảy nhót trước mặt mình. Thương lay cô thật mạnh “Này, này, đi du học rồi thì tiền nhuận bút này để ta lãnh nhé…”.
Linh bật cười, gật đầu. Cô chợt đứng lên, nhìn vầng trăng non trước mặt. Bỗng nhiên Linh nhớ những buổi chiều nhìn vầng trăng non trên dốc Cầu Cất, những buổi chiều không còn hy vọng từ khi Linh và Phương xa lạ với nhau, những buổi chiều mà nỗi xót xa phủ ngập lòng cô.
Ngay cả những tháng ngày như thế, cũng sắp xa rồi.

Trước ngày đi, bố mẹ Linh làm mấy mâm cơm mời họ hàng, bạn bè thân thiết đến để thông báo, cũng tiện cho Linh chào tạm biệt luôn. Việc này cũng khiến láng giềng inh om. Cô Tràm nghe tin vội sang, nhét vào túi cô một chiếc khăn thật ấm, một đôi ủng dày, bảo là, mùa đông ở đấy lạnh lắm. Rồi cô Tràm kéo Linh vào vai mình, ôm chặt.
“Đến bao giờ cô được làm tiết canh với miến ngan cho con ăn nữa”.
Linh thấy tim mình như nghẹn lại, nhất là khi nghe cô thở dài.
“Cô cứ tưởng số mình có được đứa con dâu như con. Nhưng mà là cô vô phúc.”
Linh khịt khịt mũi, “Cô đừng nói vậy”.
“Không con dâu thì con gái. Lúc nào con cũng là đứa mà cô thương nhất.”
Sợ mình lại khóc lóc sụt sùi, Linh đành lảng chuyện, bảo “Cô giữ gìn sức khỏe, không được để ngất nữa nhé. Phương nhất định sẽ ổn thôi”.
Cô Tràm nghe vậy, chỉ cười buồn, không đáp. Nhà đông khách, xe pháo chất đầy ngoài cửa, thỉnh thoảng Linh lại phải ra trông chừng. Ở con phố này, tháng rồi có mấy vụ mất cắp xe máy, mọi người dặn nhau phải cẩn trọng. Hồi nãy, Linh nhác thấy có người trùm mũ, lượn qua lượn lại bên ngoài cửa, nên đang nói chuyện với cô Tràm, thỉnh thoảng cô lại nghển cổ ngó ra. Bất chợt, thấy bóng đen kia đang lúi húi gì gần cửa, Linh vội vã chạy ra. Cô vừa đến nơi thì bóng người đó đã rảo bước thật nhanh. Dù đã trùm mũ, nhưng dáng dấp ấy vẫn không lẫn vào đâu được. Chứng kiến cậu ấy lớn lên, thay đổi theo từng ngày, cô chẳng thể nhầm lẫn. Linh đứng lặng nhìn theo, biết rằng, có thể còn rất rất lâu nữa, mình mới lại được nhìn thấy bóng dáng ấy, dù chỉ ở đằng sau lưng.
Quay người trở vào, Linh chợt sững lại khi nhìn thấy một túi đồ treo trên cửa sổ. Cô chậm chạp gỡ xuống, mở ra, đột nhiên thấy tim mình lặng đi. Vẫn là những loại thuốc đau đầu, rối loạn tiêu hóa, dị ứng, thuốc đau bụng kinh, cả mấy hộp ô mai xếp ngay ngắn. Linh lặng lẽ ôm chiếc túi vào lòng, như ôm bao nỗi ngọt ngào và cay đắng.
Phương Híp.
Tạm biệt.
Tạm biệt người dưng.
Năm 2006


22. Con đường ngoại ô Ohio đang vào mùa xuân. Từng vòm cây xanh mướt dịu mát khắp lối đi. Linh đạp xe tới trường, lòng da diết nhớ con đường Cầu Cất mùa này lại trổ lá bàng non. Tháng năm trôi thật vô tình. Cô nàng Linh mới hôm nào còn chân ướt chân ráo sang Mỹ, ngày nào cũng khóc vì nhớ nhà, vì lạnh, vì đồ ăn thức uống, vì lạc đường lạc chợ, vì bị kỳ thị, ghét bỏ… vậy mà giờ đã có thể thoải mái, tự tin vứt đâu cũng sống được. Cô đã chạy nước rút suốt năm qua để hoàn thành chương trình học của mình. Hôm nay cô đến trường nộp luận văn cho giáo sư. Nếu mọi việc hoàn thành như dự tính, cô sẽ kịp về ăn Tết ở nhà.
Mỗi lần nghĩ đến hai chữ “về nhà”, tim cô lại đập thình thịch. Bốn năm, cũng đủ xa, và đủ lâu rồi đó nhỉ???
Chạy lên khoa gặp giáo sư, nghe ông góp ý thêm vài điểm cần chỉnh trang lại cho luận văn, tâm trạng Linh dần phấn khích vì về cơ bản, giáo sư đã đồng ý với các luận điểm của mình. Cô ôm đống tài liệu mà giáo sư cho mượn thêm ra về. Vừa xuống sân trường, cô nhận được điện thoại của Thành Cận. Cậu ta không giấu nổi tâm trạng, nói loạn xạ lên trong điện thoại.
“Lô, cậu bảo xem. Tớ làm thế nào bây giờ! Lê có bầu rồi.”
Linh trợn mắt. Thành bị tăng ca hai năm, vẫn chưa ra trường, mà “bà chị” kia thì đã đi làm hai năm nay rồi. Giờ đùng cái có bầu, chẳng lẽ Thành lại làm “ông bố sinh viên”? Linh vừa buồn cười vừa chẳng hiểu đây là tin vui hay tin dữ, cuối cùng cô chép miệng.
“Tớ nghĩ đây là tin mừng. Biết đâu một đứa nhóc sẽ khiến cậu có động lực mà học hành tử tế hơn.”
“Lô, tớ xoắn hết cả lên rồi. Giờ tớ nên làm thế nào?”
“Cậu hỏi anh Khánh đi! Anh ấy xử lý vụ này tốt hơn tớ.”
“Ờ, ờ… Tớ biết rồi. À mà này, hôm qua, anh Khánh vừa bán lại cái xưởng cho thằng Híp đấy.”
Linh kinh ngạc.
“Cái thằng đến là tởm. Hồi trước nó đòi ông Khánh để lại xưởng cho nó. Ông Khánh bảo OK, nhưng là năm năm nữa. Thế mà năm năm sau đúng là nó chồng tiền lên luôn. Ông Khánh có giãy đằng giời.”
Linh nghe xong, bất giác môi nhướn lên một nụ cười. Cô nhớ Phương Híp từng ao ước có xưởng ấy thế nào. Cậu ấy mơ tưởng sẽ tự tay độ những con xe ra sao… Thật lạ lùng, ngày ấy, dù không phản đối, nhưng thâm tâm, Linh luôn cảm thấy rất khó tin để Phương có thể làm được. Vậy mà, cậu ấy đã làm được rồi.
Mấy năm trôi qua, bao nhiêu đổi thay, bao nhiêu sự kiện. Dù cách nửa vòng trái đất, song Linh vẫn nghe tường tận đủ mọi chuyện qua cái miệng ba la bô lô của Thành, hay những câu chuyện cóp nhặt mà mẹ thường kể. Chuyện cô Tràm mở rộng nhà hàng thành chuỗi nhà hàng “Công chúa Vịt”, chuyện Phương Híp chia tay chị Hằng kia, nhưng chị ta không đồng ý, ngày ngày đến ăn vạ. Cô Tràm tức lên chạy ra hẳn phường, đúng lúc người ta thu chương trình phát thanh trực tiếp mà tranh mic, cảnh cáo cái cô gái đang khủng bố con trai mình, khiến nó trở thành câu chuyện truyền kỳ của cả phường, thậm chí còn lên báo tỉnh hẳn hoi. Rồi chuyện Phương Híp bỗng chú tâm học hành, đạt thành tích cực kỳ xuất sắc, ngay giữa năm thứ ba đã được mời làm part time kiếm được khá tiền. Đến chuyện chị Hằng kia muốn quay lại với anh Khánh, nhưng không thành, chẳng biết uất hận làm sao đi rưới xăng đốt xưởng của anh Khánh, may mà phát hiện kịp nên bị công an hốt về đồn cho muỗi cắn hai đêm. Lại chuyện năm nay lũ về, anh Khánh, Thành Cận, và Phương Híp vẫn chạy qua nhà, kê đồ đạc giúp bố mẹ cô… Rồi chuyện anh Khánh loằng ngoằng thế nào cuối cùng lại đâm ra thích Thương, cô bạn yêu màu hồng cùng phòng với Linh ở ký túc ngày trước. Sau khi anh Khánh chiến đấu với mấy anh chàng râu ria xong, họ cũng đã chuẩn bị rục rịch đến bước cưới xin rồi....
« Trước1...1516171819...24Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Hoàng Tử Online
» Tôi không phải là công chúa
» Nhẹ bước vào tim anh
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Thiên thần bóng tối (Black
» Khúc Mưa Tan (Shock Tình 2)
» Siêu quậy trường K.W (King World)
123456»
Tags:
bạn đang xem

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Old school Easter eggs.