Disneyland 1972 Love the old s
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 9353
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:37 - 15/08/2015



19. Bất ngờ, ngày hôm sau, đang trên giảng đường, Linh được báo là có người muốn gặp. Cô vừa xin phép thầy chủ nhiệm khó tính để đi ra, thì nhận thấy một dáng dấp quen thuộc, cậu con trai cao lớn đang chống tay ở góc hành lang. Góc nghiêng khuôn mặt của cậu ấy trầm tư, đau khổ.
Nỗi bất an bỗng dưng lại ập đến. Có lẽ vì rất lâu rồi, Phương không còn tìm cô, mà nay lại tìm cô một cách bất thình lình thế này, cho nên, Linh linh cảm nhất định phải có chuyện gì đó. Bước đến phía sau Phương Híp, cô cố gắng lấy một vẻ mặt tươi tỉnh, như thể họ chưa từng có chuyện gì.
“Đồ Híp này, sao tự dưng cậu lại tới đây?”
Phương Híp quay lại, khuôn mặt mệt mỏi và già nua, nhìn cô xa lạ.
“Thật là cậu không biết vì sao à?”
Linh ngớ người nhìn cậu bạn, ngẩn ra. Phương Híp nói một cách mệt mỏi.
“Chuyện của tớ với chị Hằng không giống như mọi người tưởng tượng. Mẹ tớ đã làm loạn đủ rồi, chẳng lẽ giờ đến lượt cậu nữa à???”
Linh chết lặng, nhìn Phương, hỏi mà nghe giọng mình lạc cả đi.
“Tớ đã làm gì?”
Phương nhìn cô trân trối, “Cậu không còn là Lô của tớ nữa… Tớ thất vọng quá. Đến cả cậu cũng thế”.
Phương định quay đi, Linh vội túm tay cậu lại. Người cô run lên bần bật.
“Cậu không được đi. Cậu nói cho rõ xem, tớ làm cậu thất vọng thế nào?”
Nhìn dáng vẻ của Linh, Phương hơi khựng lại.
“Cậu thực sự nghĩ tớ ngu dốt và mù quáng đúng không, nên cậu mới nhờ anh Khánh tán chị Hằng??? Cậu nghĩ làm thế tớ sẽ sáng mắt ra à??? Việc ấy, là cậu coi thường tớ, hay coi thường chị Hằng… Nhưng bất kể ra sao, dù thực tâm cậu có coi thường người ta đi nữa, dù cậu có nghĩ cậu thanh cao thế nào đi nữa, cậu cũng đừng miệt thị người ta… Cậu có quyền gì mà miệt thị người ta… Thật, tớ không còn muốn nhìn thấy cậu.”
Từng câu, từng lời như từng nhát rìu bổ thẳng vào tim Linh. Cô đứng đó, rụng rời, bải hoải. Cuối cùng cô cắn chặt môi, lấy hết sức lực gật đầu.
“Tớ hiểu rồi. Cậu về đi.”
“Lô…”
“Đừng gọi tớ như thế nữa. Vì tớ không còn là Lô của cậu. Cậu cũng không còn là Híp của tớ.”
Phương Híp trừng trừng nhìn cô, lặng lẽ gật đầu.
“Được! Người dưng nước lã là được chứ gì. Tớ đi đây, không cần phải đuổi.”
Nói rồi, Phương phóng vụt đi. Sải chân dài chẳng mấy chốc mất hút giữa hành lang. Linh đứng đờ đẫn ở đó, rồi bất thần ngồi thụp xuống đất, cả người run rẩy, nước mắt không còn kìm giữ được nữa.
Buổi chiều hôm đó, Linh đột nhiên quyết định, cô sẽ là một trong hai người giành học bổng của khoa. Cô sẽ đi du học, sẽ rời xa nơi này, rời xa tất cả những chuyện kia, rời xa một người mới sáng đây thôi, đã nói với cô rằng, cậu ta không còn muốn nhìn thấy cô nữa.
Những ngày sau đó, Linh cắm mặt vào học hành, không để mình có phút giây nhàn rỗi nào. Cô khóa điện thoại, chỉ thỉnh thoảng gọi về cho bố mẹ rồi tắt máy. Cô tuyệt nhiên không mở tài khoản YM mà Phương đã lập cho mình nữa. Anh Khánh vài lần đến phòng, nhưng Linh đều không gặp. Chỉ đôi lần, cô gặp Thành Cận dưới cổng ký túc, nhưng cũng chỉ vội vội vàng vàng, khiến cậu ta lần nào cũng chỉ lặp đi lặp lại “Cậu sao thế?”, “Cậu sao thế?”, rồi là “Các cậu làm sao thế?”. Cuối cùng, cậu ta chán chẳng thèm đến nữa. Linh cũng không mấy bận tâm, ngày ngày đi học, hết giờ học lại ôm sách tới thư viện, ngồi đến khi đầu óc mờ mịt, đầu choáng mắt hoa, về đến phòng thì chỉ kịp đánh răng xong là đã ngủ mê mệt. Đám bạn cùng phòng vẫn rú lên “Mày học để chết hả?”, Linh chỉ gật đầu “Chết sớm đầu thai sớm”, rồi lại cắm mặt vào chồng sách khiến cả đám kia lè lưỡi chịu thua. Cũng may đến giờ ăn cơm vẫn có người rủ đi, nên Linh không đến nỗi bỏ bữa.
Cứ như thế, cứ như thế mà ba tháng đã qua. Thi xong môn cuối cùng, Linh ôm cặp đứng trước chiếc gương của phòng, thấy mình như người khác vậy. Gầy rộc, hốc hác và ngáo ngơ. Lúc này, cô mới nhận ra, hóa ra, sắp Tết rồi. Sắp về nhà rồi.
Lúc này với Linh, về nhà cũng là một nỗi sợ. Nhưng không có cách nào khác, cô vẫn phải về.
Mẹ cô cứ xót xa vì tội sao cô gầy thành ra thế này, suốt ngày chỉ bắt cô ăn với ngủ, thấy cô cầm sách còn giằng lấy ném đi. Có lần cô Tràm qua, nhưng nhìn thấy cô ấy, Linh lại chạy trốn, tìm cách chui vào phòng. Hình như cô Tràm cũng cảm nhận được thái độ của cô, nên chẳng hỏi han gì nữa. Một buổi tối, anh Khánh và Thành qua nhà, ngẫm nghĩ thế nào, Linh vào mượn mẹ ít tiền. Cô bỏ vào phong bì rồi gửi cho anh Khánh, bảo trả nốt số tiền điện thoại lần trước vẫn thiếu. Anh Khánh cầm phong bì, vẻ mặt tối lại, dường như anh phải kiềm chế rất lớn. Đến lúc thấy Linh vẻ như không muốn tiếp chuyện, mắt cứ ngó cái tivi, anh hỏi thẳng.
“Linh, thái độ của em là sao vậy? Anh, hay Thành có lỗi gì với em?”
Linh quay ra, nói bình thản, “Em không sao! Tại tivi đang có chương trình hay mà… Em…”.
Nhưng anh Khánh đã bật dậy, đặt phong bì xuống bàn rồi đi thẳng, mặc cho Thành lớ ngớ đuổi theo. Anh Khánh đã phóng vù đi mất, chỉ còn lại Thành Cận gãi đầu khổ sở.
“Tớ thật chẳng hiểu gì cả. Mọi người làm ơn nói cho tớ nghe có chuyện gì đi.”
Nhìn vẻ mặt Thành Cận, Linh thấy lòng đột nhiên dịu lại. Trong tất cả những chuyện này, cậu ấy là người vô can. Linh ngước lên nhìn bạn, nói lời thật thà nhất.
“Cậu biết không! Đến chính tớ còn chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì…”
Hôm sau, Linh chở mẹ đi chợ sắm đồ Tết. Đang trông xe cho mẹ mua hàng, cô bỗng giáp mặt Phương Híp, cậu ta vừa dừng xe ngay gần đó. Nhưng đúng như “cam kết” ngày ấy ở giảng đường, hai người lơ biệt nhau luôn. Mua đồ xong, Phương nhảy lên xe phóng thẳng. Cái cảm giác như vĩnh viễn không bao giờ còn nói chuyện với nhau nữa khiến cô khó thở, đến mức phải cắn chặt môi, chỉ sợ sẽ bật khóc giữa đường.
Lúc chở mẹ về, mẹ bảo với Linh, “Con định tránh mặt cô Tràm với thằng Phương luôn đấy à! Có thế nào cũng phải nói chuyện cho rõ ràng. Nhất là với cô Tràm, cô ấy thương con như vậy, đừng làm cô ấy buồn!”.
Linh “vâng” khẽ một tiếng. Lần đầu tiên trong mấy tháng, cô đột nhiên mong muốn mãnh liệt có một lần “nói chuyện rõ ràng” cho ra ngô ra khoai, thậm chí là ba mặt một lời với Phương Híp và cả chị Hằng kia, nếu cần thì cả anh Khánh. Cảm giác uất uất của người bị đổ oan khiến cô không còn muốn duy trì cái tinh thần mặc kệ, muốn người ta nghĩ sao thì nghĩ nữa…


20. Nhưng, Linh chưa kịp thực hiện ý nghĩ đó, thì một việc đột nhiên diễn ra, khiến Linh vô cùng hối hận về thái độ của mình với cô Tràm. Chiều hôm đó, Linh đang lau dọn bát đĩa, thì có điện thoại của bố Phương. Chú ấy gọi đến, nhờ Linh đi tìm Phương về ngay, bởi lúc đang bán hàng cô Tràm đột nhiên ngất xỉu, giờ đang đưa đi cấp cứu, chưa rõ tình hình thế nào. Nghe điện thoại của bố Phương xong, Linh rối bời, vội vã dắt xe đi. Chẳng còn nhớ gì đến giận hờn trước đó, cô gọi cho anh Khánh, nhờ hai anh em anh đi tìm Phương. Còn cô, theo suy đoán bản năng, tự mình đạp xe một mạch đến nhà chị Hằng.
Lúc đạp xe lòng đầy quyết tâm, nhưng khi đứng trước nhà chị ta, Linh lại thấy căng thẳng. Cánh cửa nhà khép hờ. Bên trong, tiếng nhạc nện ầm ầm, rầm rộ. Linh gõ một hồi vẫn chẳng thấy ai ra, đoán tiếng nhạc lớn quá nên người trong nhà không nghe thấy được. Tần ngần một lúc, rồi cô quả quyết đi vào, cố gắng bước thật chậm. Cả phòng khách không có ai. Trên bàn là một cốc cà phê uống dở. Linh cất tiếng gọi lần nữa, song vẫn không thấy lời đáp.
Định quay ra, nhưng nhớ lại giọng gấp gáp và sợ hãi của bố Phương lúc gọi điện, Linh quả quyết tiến vào lần nữa. Linh vừa bước vào phòng trong vừa cất tiếng.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Câu hỏi cất lên lần thứ hai, Linh chết lặng. Căn phòng phía trong với chiếc giường lớn kê sát cầu thang, vương vãi đầy quần áo. Nhưng không phải ở trên giường, mà ngay dưới nền đất, có hai người đang quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ xen giữa tiếng nhạc hỗn loạn. Họ không ngừng vật lộn trên nền đất, hổn hển cắn xé nhau như những con thú dữ.
Linh bước giật lùi từng bước. Lúc cô định quay người, thì hai người kia lộn thêm một vòng, đúng lúc ánh mắt Phương mở ra, bắt gặp ánh mắt Linh khi đó.
Có thể nó là một giây, cũng có thể là cả một thế kỷ. Rồi Linh quay người, chạy như điên loạn ngoài đường, quên mất chiếc xe đạp vẫn nằm chỏng chơ ở đó. Cô chạy đến mức hai mắt rát bỏng, đến mức bàn chân lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cô nhận ra mình đã đứng dưới gốc cây hoa sữa quen thuộc ở nhà. Linh vội túm lấy nó, như túm một cái phao, rồi gục vào đó.
Nôn thốc nôn tháo.
Khi dạ dày đã dốc cạn mọi thứ, tâm hồn tan hoang thành từng mảnh, Linh mới nhớ, cô chưa báo cho Phương biết chuyện cô Tràm bị ngất. Cô lảo đảo đứng dậy, đấu tranh giữa việc có nên quay lại hay không. Vừa nghĩ tới đó, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến cô nôn đến tận mật xanh mật vàng. Khi ngẩng đầu lên, trời đất bỗng quay cuồng, cô chỉ kịp loáng thoáng nghe thấy tiếng Thành Cận bên tai.
“Lô, tớ vẫn không tìm thấy… Lô, Lô! Cậu sao thế hả? Anh Khánh ơi!”
Tận đến khi tỉnh dậy, Linh mới biết mình đã ngất đi. Anh Khánh và Thành là người đưa cô vào nhà. Chiếc xe đạp của cô cũng đã được dựng ngay ngắn trong nhà. Nghe mẹ cô nói, ở bên nhà, Phương đã trở về, cô Tràm cũng đã tỉnh, bác sỹ bảo cô ấy ngất vì thời gian suy nhược quá lâu. Bác sỹ truyền cho cô chai nước và dặn người nhà đừng làm cô căng thẳng. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, cô Tràm như bị trầm cảm, chẳng nói với ai bất cứ lời nào, càng không nhìn đến mặt Phương.
Tết năm đó, cũng giống như mùa hè năm đó, ảm đạm và thê lương. Ngước nhìn bầu trời đêm Giao thừa, điều cô mong duy nhất là thời gian một năm qua chưa bao giờ có thật. Nhưng, biết điều đó là viển vông, nên cô mong cho mình vững vàng, an ổn, mong mọi điều may mắn sẽ đến với những người thương yêu của mình. Lặng lẽ thả ngọn đèn trời, Linh đột nhiên cảm giác, đèn trời nếu chỉ có một mình cũng vô cùng cô lẻ.
Song, trong cái Tết ảm đạm đó, một niềm vui đã đến. Vào ngày mùng Bốn, cô nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, báo cô là người đứng đầu toàn khóa về số điểm, cộng thêm bản nghiên cứu khoa học của cô được đánh giá rất cao, nên cô là người đầu tiên được khoa quyết về học bổng. Thầy nhắc cô chuẩn bị lo các giấy tờ thủ tục, đồng thời ra Tết vẫn phải tiến hành vài cuộc phỏng vấn thi tuyển nữa.
Nghe xong cuộc điện thoại, Linh bỗng thấy mình như được giải thoát.
Linh lên trường sớm hơn mọi năm, cũng không nói với ai. Đến Hà Nội, ngẫm ngợi mãi, cô lấy máy gọi cho cô Tràm, chúc Tết và động viên cô ấy. Cô Tràm bảo, “Ừ, đừng lo cho cô. Cô biết con buồn nhiều. Năm mới vui hơn nhé”. Linh có cảm giác, năm mới hình như cô Tràm cũng cố vui vẻ hơn, nhưng cũng khách sáo với cô nhiều hơn. Linh cúp máy mà thấy lòng như lãng đãng điều gì không rõ.
Vài hôm sau, đám bạn cùng phòng cũng lục tục lên cả. Nghe tin Linh giành suất học bổng, bọn nó chí chóe hết cả, bắt cô đưa đi khao. Cô đành móc hầu bao đãi cả hội một bữa ốc luộc. Đang ăn, anh Khánh nhắn tin trách cô lên trường mà không báo gì với anh. Nghĩ ngợi đôi chút, Linh quyết định không nhắn lại. Thời gian sau, cũng vài lần Khánh gọi nữa nhưng cô không nghe máy. Đợt ấy Linh cũng bận tối mắt, cô phải luyện thêm tiếng Anh để chuẩn bị cho đợt phỏng vấn, rồi hàng loạt những thủ tục giấy tờ linh tinh khác. Rất may, việc phỏng vấn sau đó diễn ra thuận lợi, cùng với bảng thành tích tốt, Linh không gặp trở ngại gì. Cầm được tờ quyết định chính thức, Linh mới gọi điện về cho bố, nhờ lo những vấn đề giấy tờ còn lại....
« Trước1...1415161718...24Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Lời chúc phúc của Odin
» Chênh vênh hai lăm
» Lần nữa lại yêu
» Nếu không phải là anh
» Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Ôsin nổi loạn
» Tình yêu pha lê
» Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
» Để hôn em lần nữa
1234»
Tags:
bạn đang xem

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Mắt Híp Và Môi Cuốn Lô v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất