XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ký Ức Yêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 7095
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:10 - 14/08/2015


Kim rũ chiếc áo khoác rồi treo lên móc và đi thẳng vào bếp. Có vẻ tình hình chiến tranh lạnh giữa cô và Karo vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

- Thế tìm được chưa?

Karo đi theo vào bếp, cất giọng quan tâm.

- Vẫn chưa. Mai em sẽ tìm tiếp. Anh ra phòng khách chơi đi. Em nấu xong em gọi anh vào ăn.

Bếp bỗng dưng trở thành lãnh địa của riêng Kim tại giây phút đó. Karo bị đuổi không thương tiếc. Cô thấy có chút sảng khoái khi cho anh chàng nếm mùi bị đuổi là như thế nào.

Một cái hừ nhẹ, Karo bỏ đi. Hai con người vẫn cứ như hai đứa trẻ chưa kịp lớn. Mau giận và mau dỗi.

Thế là căn nhà lại trở về không khí im ắng, chỉ còn nghe tiếng dao nện trên thớt gỗ của Kim khi chuẩn bị món thịt bằm. Thật sự là Kim thấy rất đói. Ngửi mùi thơm của thức ăn do chính mình nấu mà không được ăn thật là kinh khủng biết bao. Chẳng khác nào sự tra tấn.

- Cô nấu cơm chưa?

Karo không biết từ đâu lù lù tiến vào bếp làm Kim giật mình. Nhưng rồi cô hoảng hốt hơn khi nhận ra từ nãy đến giờ mình chỉ lo nấu thức ăn mầ quên khuấy đi việc quan trọng nhất.

- Em quên mất! Để em đi nấu.

Cất vội chiếc tạp dề, Kim lăng xăng chạy lại nồi cơm. Nhiều chuyện xảy ra khiến đầu óc cô lú lẫn cả.

- Á!

Kim thu tay lại khi đầu ngón tay có dấu hiệu bị…đốt nóng. Karo nhăn nhó chạy tới cầm lấy tay cô, không quên càm ràm thêm vài câu đầy vẻ bực tức.

- Làm sao cô lại nhanh nhảu đến mức này cơ chứ? Tôi chưa kịp cản thì cô đã đưa tay vào rồi. Ít ra cũng phải nhìn xem cái nồi cơm đang trong tình trạng nào rồi hẳn đụng chứ!

Lúc này cô mới hoàn hồn và nhìn lại cái nồi cơm điện. Nó đã được cắm điện và khói bốc lên nóng phừng cả khu vực xung quanh.

- Tôi nấu rồi. Trời ạ! Sao cô có thể…

Karo lại tiếp tục càu nhàu. Điều này khiến Kim bắt đầu thấy không vui. Nếu anh đã nấu cơm rồi thì sao còn hỏi để cô phải bị phỏng tay cơ chứ!

- Thôi! Em không sao! Anh ra ngoài đi!

Tuy rất muốn…mắng lại Karo nhưng Kim kìm lòng xuống. Dù gì anh cũng là người có ơn với cô, không thể hỗn láo như thế được. Với lại Kim đang buồn. Mỗi lúc buồn cô chẳng thiết tha nổi giận với ai cả.

Anh chàng ngơ ngác trước thái độ của Kim. Đến bây giờ Karo mới nhận ra rằng mình không hiểu gì Kim cả. Tính cách cô lúc thế này lúc thế khác, không tài nào đoán biết được.

- Tay cô đang sưng đỏ thế này thì làm sao mà nấu ăn?

Kim lạnh lùng thu tay lại, mở hộp y tế cá nhân rồi lấy ra một miếng băng dính, chẳng mấy chốc ngón tay của cô đã được băng lại kín đáo. Thật ra vết thương nho nhỏ này đâu có làm khó được Kim. Lúc còn sống với dì ghẻ, nhiều khi cả bàn tay cô chảy máu mà vẫn phải nấu ăn như thường. Một ngón thì có là vấn đề gì.

- Nhìn hiền hậu thế mà cứng đầu kinh khủng!

Có lẽ đây là lần đầu tiên Kim chứng kiến sự tức giận thực sự của Karo. Anh gắt lên đầy bực bội rồi đi thẳng ra ngoài. Cô cũng không biết hành động của mình có quá đáng quá không. Nhưng mà chính Karo mới là người gây chuyện trước.

Bê nồi cơm ra bàn, Kim khựng lại khi thấy trong nồi đầy ắp cơm. Kiểu như Karo cho cả bốn lon gạo vào vậy.

- Anh nấu mấy lon thế?

- Tôi cũng không biết. Tôi đổ đầy ngang cái vạch kia thôi.

- Trời đất ơi! Một người ăn mà anh nấu như cho cả làng ăn thế!

Không kìm lòng được, Kim hét toáng lên. Từ nhỏ đến lớn cô chúa ghét sự phung phí. Nhất là phung phí về đồ ăn.

- Tôi sẽ ăn hết.

Karo nói chắc chắn như đinh đóng cột rồi chạy vào trong bếp lấy ra một cái chén nữa.

- Anh làm gì thế?

Kim thắc mắc trước gương mặt đầy nguy hiểm của Karo.

- Ăn một mình buồn. Với lại cô phải ăn cùng tôi thì nồi cơm này mới hết được.

Anh chàng đặt chén cơm đầy vun trước mặt Kim, sau bao nhiêu nỗ lực cũng cố gắng mỉm cười để lấy lại sự hòa bình cho ngôi nhà.

- Em không ăn. Anh ăn một mình đi!

Dù lòng đã hơi nguôi ngoai nhưng cô vẫn cố chấp không tha thứ. Đâu phải dễ dàng gì bỏ qua như vậy được.

- Thôi. Lớn rồi. Bỏ qua được gì thì bỏ qua.

Karo tiếp tục xuống nước năn nỉ.

- Không! Anh ăn đi! Em vào phòng đây.

Đống thức ăn trên bàn đang mời gọi dạ dày của Kim, lời nói mang tính chất xin lỗi của Karo cũng khiến Kim xuôi xuôi phần nào, nhưng lòng tự trọng và cục tự ái to đùng trong cô vẫn chưa chịu xẹp xuống. Kim lén nuốt nước bọt rồi đứng dậy rời khỏi bàn.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

- Tôi xin lỗi!

Ba từ thốt lên một cách đầy khó khăn của Karo làm Kim dừng lại, cô tròn mắt quay lại nhìn. Anh chàng ngồi yên như tượng trên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, thái độ rất nghiêm túc.

Không hiểu sao Kim thấy mặt mình ửng đỏ. Đó chẳng qua chỉ làm một câu nói bình thường thôi mà. Làm sao lại phải đỏ mặt vậy chứ?

- Nghe thấy rồi thì ngồi xuống ăn đi! Tôi đợi cô nãy giờ rồi!

Một chút cáu bẳn, Karo giở giọng rên rỉ. Kim chớp chớp mắt vài giây rồi mỉm cười quay lại bàn ăn. Tất nhiên cô cũng chẳng muốn nhịn thêm một buổi nữa. Không có cơm trong người Kim thấy cơ thể cứ rũ rượi cả ra.

Nhưng điều khiến cô hân hoan nhất chính là lời xin lỗi khó khăn mà chân thành của Karo. Nhìn anh cô biết anh không phải tuýp người nói ra những câu đó một cách dễ dàng.

- Anh ăn ngon nha!

Kim chủ động nối lại mối quan hệ bằng nụ cười tươi rói. Dù gì sự cố gắng của Karo cũng đã là một thành công đối với cô.

Và rồi không khí trong nhà đã trở về trạng thái bình thường, không còn sống gió mây mù nào nữa. Những dây hoa hồng leo lại như tươi màu hơn, rạng ngời. Thế mới biết khi con người sống với nhau, chỉ cần đôi bên nhường nhịn một chút thì sẽ êm thấm và thoái mái rất nhiều. Trong mọi tình huống, đừng nên cố làm khó nhau khi vẫn còn có thể bỏ qua cho nhau. Yêu thương luôn dễ hơn là thù ghét hờn dỗi. Trái tim chúng ta cũng thích điều đó!

- Mà này…

Kim ngẩng lên nhìn Karo khi miệng đang nhai nhồm nhoàm cơm. Lúc này thì cô chẳng còn ý tứ gì nữa cả. Nhịn một bữa làm cho dạ dày Kim trở nên tham lam hơn mức nào hết. Thêm vào đó những chuyện buồn xảy ra liên tục khiến cho cô chỉ muốn ăn và ăn thật nhiều mà thôi.

- Cái bớt trên ngực cô là…

Chưa đợi Karo nói hết câu, Kim đã phụt ra tất cả cơm có trong miệng vì quá sốc. Làm sao anh chàng lại có thể hỏi câu đó một cách thản nhiên và trần trụi trước mặt cô như vậy được nhỉ? Chẳng nhẽ việc nhìn thấy cơ thể cô khiến anh thích thú đến mức ấy sao? Ít ra cũng phải nghĩ cho tâm trạng của cô chứ!!!

- Thật là quá đáng mà!!! Sao lúc nào anh cũng muốn em phải xấu hổ thế??? Anh ăn một mình và tự dọn luôn đi!!!

Kim phát bực, đứng dậy nói một tràn rồi chạy vào phòng đóng sập cửa lại. Karo xị mặt xuống. Trời đánh còn tránh bữa ăn. Lần này thì đúng thật anh đã sai rồi.

Nhìn chén cơm của Kim vẫn đang con dở, Karo thở dài. Cả căn nhà lại chìm vào không khí chiến tranh…

Ôi thật khó để cân bằng các mối quan hệ!

***

Hôm nay là ngày thứ bảy, theo như mọi người vẫn thường nói, thứ bảy máu chảy về tim. Còn Kim thì đã lâu lắm rồi không còn cái khái niệm hẹn hò yêu đương nữa.

Tính ra thì cô cũng đã từng thích, rất thích một người…

Năm năm trước…

Lúc ấy Kim vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi ham chơi và mơ mộng. Tuy luôn tự ti với ngoại hình của mình nhưng Kim vẫn có những tình cảm chân thành giành cho người khác giới. Đới với lứa tuổi đó, tình yêu là khái niệm còn quá xa vời, mọi rung động chỉ dừng lại ở thích nhiều và thích ít. Hay nói bóng bẩy hơn là một sự cảm nắng nhè nhẹ.

Trong một lần đi du lịch với bố mẹ, Kim vô tình quen anh. Lúc ấy anh đã mười tám tuổi. Hai người gặp nhau khi cô bị lạc gia đình trong vườn thủy cung, và anh là người đã giúp cô tìm lại bố mẹ.

Đối với Kim, anh chẳng khác nào một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cao ngút và đẹp lung linh. Điều ấn tượng nhất có lẽ là lúm đồng tiền bên trái mà mỗi khi cười lại khiến trái tim cô chao đảo.

Sau chuyến du lịch, cứ tưởng sẽ không còn được gặp anh nữa thì run rủi thế nào, cả Kim và anh lại cùng tham gia một khóa học anh văn của một trung tâm lớn trong thành phố. Gặp lại anh Kim mừng khôn xiết, và anh cũng cười khi cùng lớp với cô.

Suốt cả mấy tháng trời ngày nào Kim và anh cũng gặp nhau, ngồi cạnh nhau và nói cùng nhau những câu chuyện thú vị. Anh và cô rất hợp trong ý tưởng cũng như cách nhìn về cuộc sống. Anh vẫn luôn khen cô trưởng thành hơn tuổi và có sự chín chắn nhất định. Còn đối với cô, cô không quan tâm anh đã trưởng thành hay chín chắn, cô chỉ biết là anh giống hoàng tử trong mơ mà từ lâu cô ấp ủ.

Giữa anh và cô đã có rất nhiều kỷ niệm. Lúc ấy Kim ngây thơ đến mức không hề có bất kỳ một khái niệm nào khác ngoài tình cảm bồng bột dành cho anh.

Cho đến một hôm…

Đó là một đêm trời mưa bão sau chuyến đi chơi dài ngày do trung tâm tổ chức cho các học viên. Theo lịch trình thì chiều thứ bảy cả đoàn sẽ về lại thành phố nhưng vì một số lý do khách quan nên chuyến đi bị kéo dài thêm một ngày. Thời gian ấy cả bố và mẹ Kim đều bận đi công tác, nếu lịch trình diễn ra đúng như dự kiến thì chiều thứ bảy bố sẽ đón Kim và đưa cô cùng đi công tác, nhưng sự chậm trễ bất ngờ xảy ra khiến bố mẹ cô không thể kịp về để đón Kim. Vậy là cô đành phải về nhà dì Lan, lúc ấy vẫn còn là bạn của mẹ để ở tạm.

- Anh! Em không muốn về nhà dì ấy đâu! Mình trốn đi!

Kim cầm tay anh lay lay khi nhìn thấy bóng dáng gì Lan xuất hiện phía đầu xa.

- Tại sao thế?

Anh nhìn cô thắc mắc.

- Dì ấy đáng sợ lắm!

Kim nhăn nhó và kéo tay anh chạy ra sau con đường.

Thế là cả hai lang thang trên phố suốt mấy tiếng đồng hồ liền trong cái rét buốt của mùa đông. Cho đến khi nhiệt độ hạ xuống đến mức thấp nhất thì Kim không còn có thể chịu nỗi nữa.

- Anh ơi! Em lạnh quá!

Anh cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Kim rồi cũng thở dài.

- Uh. Anh cũng lạnh…

Và rồi nửa tiếng sau, Kim được anh dẫn vào một ngôi nhà lớn, có nhiều tầng với biển tên ghi to hai chữ “Nhà nghỉ”. Thực sự Kim rất ngây thơ với cuộc sống vào thời điểm ấy. Bằng chứng là cô không hề có phản ứng nào khi được anh dẫn vào đó vì Kim chỉ nghĩ đơn giản đó là một ngôi nhà để nghỉ chân, giống như cái tên của nó. Một phần vì quá lạnh nên Kim cũng chỉ muốn có chỗ trú chân càng nhanh càng tốt.



PHẦN 15: THỨ BẢY HẸN HÒ



- Cho cháu thuê hai phòng ạ!

- Hôm nay khách tới thuê đông, chỉ còn một phòng trống thôi!

- Dạ… thôi cho cháu thuê phòng đó đi ạ!

Nói đoạn anh nhận chìa khóa và dẫn cô tới căn phòng mang số 401.

Và cho đến bây giờ, cái đêm của năm năm trước vẫn luôn là đêm kinh hoàng và đầy ám ảnh với Kim. Cứ mỗi lúc vô tình nhớ lại, người Kim lại có cảm giác như bị hàng trăm hàng ngàn mũi dao đâm vào người. Cô đã phải trả một cái giá quá đắt cho sự ngây thơ của mình, cho cái tình cảm ngốc xít dành cho chàng hoàng tử trong mộng. Vì thế việc bị Karo nhìn thấy cơ thể mình đã khiến Kim hoảng sợ và lo lắng tột độ. Nỗi ám ảnh ngày xưa bám vào đó để tiếp tục hành hạ cô. Mặc dù giữa cô và anh vẫn chưa vượt qua giới hạn.

Và cho đến bây giờ, dù đã bị anh bỏ rơi một cách đầy tàn nhẫn, cô vẫn có một suy nghĩ điên khùng rằng, anh, người con trai mười tám tuổi ấy, không phải là một kẻ tồi!

***
...
« Trước1...1516171819...23Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Bí Mật Tình Yêu Phố Angel
» Chết! Sập bẫy rồi
» Chỉ có thể là Yêu
» Chờ ngày mưa rơi
» Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)
12345»
Tags:
bạn đang xem

Ký Ức Yêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Ký Ức Yêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất