XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ký Ức Yêu
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 5167
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:10 - 14/08/2015


Rời khỏi căn nhà bằng một nỗi tủi hờn khủng khiếp, Kim không biết mình đã chạy đi đâu và chạy bao lâu. Chỉ biết rằng càng chạy thì nước mắt càng chảy, càng chạy thì đôi chân càng lạnh, càng chạy thì trái tim càng tan nát.

Cô đang sống với hình ảnh của một người khác. Cô đang sống trong hồi ức và sự hoang tưởng của anh, của Karo, về người vợ của mình.

Mọi thứ đúng là một trò đùa đáng sợ!!!

***

Kim cứ chạy như thế trong cái giá rét của mùa đông lạnh giá. Nhưng giờ cái lạnh không còn là nỗi đáng sợ đối với Kim. Những sự thật mới là nỗi đáng sợ của cô. Mọi thứ trong mắt Kim bây giờ chỉ là một mảnh vỡ…

Không biết run rủi thế nào, đôi chân lại đưa Kim về lại căn nhà cũ. Nơi mà cô đã phải chịu đựng sự ghẻ lạnh và những trận đòn roi. Cái đói, cái lạnh và nỗi sợ hãi dường như đã rút hết sức lực của cô. Kim gục ngã trước cổng nhà trong vô vàn nỗi đau đang găm chặt trong tim.

***

Bừng tỉnh khi bình minh đã lên, Kim đưa đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều nhìn xung quanh. Mọi thứ nhìn sao mà quen thuộc quá…

- Cô tỉnh rồi à?

Giọng nói từ lâu đã trở thành ám ảnh đối với Kim. Cô giật mình vùng dậy. Dì Lan đang ở ngồi trước mặt và đưa đôi mắt hiền hậu nhìn cô. Kim bắt đầu thấy lạnh sống lưng. Đối với Kim dì Lan chưa bao giờ là người tốt. Chưa bao giờ!

- Đừng sợ! Đây là nhà tôi. Tối qua cô ngất trước cổng nhà. May là chồng tôi đi công tác về vào lúc sáng sớm mới phát hiện ra. Nếu chậm thêm chút nữa có lẽ tính mạng của cô sẽ…

Giọng nói của dì Lan trầm ấm khiến tai Kim như rung lên. Sống chung với dì năm năm chưa bao giờ cô nghe được một câu nói nhẹ nhàng từ dì ấy chứ đừng nói đến là trầm ấm ngọt ngào.

Thấy nét mặt kỳ lạ của Kim, dì Lan có chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười đưa cho cô cốc sữa.

- Đây là ly sữa nóng. Cô uống đi cho khỏe. Tôi ra làm bữa sáng.

Kim run rẩy nhận lấy, tim đập thình thịch. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ với cô. Thậm chí Kim không tin được đây là dì Lan mà mình từng quen biết.

Ngồi nhấp ngụm sữa ngọt nóng hổi, Kim đưa mắt nhìn xung quanh. Đây hình như là phòng của Lam Thu thì phải. Con gấu bông mà hồi bữa vì nó cô bị đánh một trận tơi tả và bỏ chạy khỏi căn nhà vẫn nằm đó, như một sự trêu tức. Không khí trong ngôi nhà có vẻ đã đỡ ngột ngạt hơn. Hình như không có cô ở đây, ai cũng sống tốt hơn thì phải.

Đang lim dim mắt thì Lam Thy chạy vào phòng làm Kim hoảng hốt. Con bé trông gầy hẳn ra, mặt mày cũng chẳng còn hớn hở như hồi trước nữa.

- Mẹ em bảo mời chị ra ăn sáng.

Nói xong thì con bé bỏ đi. Vẫn cái thái độ nghênh ngang ấy. Tuy nhiên nhìn ánh mắt và cử chỉ thì trông nó trầm hơn rất nhiều. Sự cố lần trước có lẽ đã tác động tới Lam Thy nhiều.

Lết đôi chân đã tê cứng lại vì bị lạnh quá lâu, Kim ra khỏi phòng và bước về phía nhà bếp. Từng hình ảnh quen thuộc lại đập vào mắt. Gợi nhớ cho Kim những gì đã trải qua…

Bàn ăn vẫn đặt ở vị trí cũ. Cô nhìn thấy bố, ông đang ngồi trầm buồn ở vị trí đầu bàn. Bên trái là dì Lan, bên phải là Lam Thy, cuối bàn là Lam Thu. Một nỗi uất hận sâu xa lại hiện lên trong tâm trí Kim. Năm năm ấy, chưa một lần Kim được ngồi ăn cùng bàn với họ. Lúc cả nhà ăn thì cô ngồi trong phòng. Cho dù có đói đến mức nào đi chăng nữa, có thèm khát không khí bữa cơm gia đình như thế nào đi nữa thì cô vẫn phải bấm bụng ngồi đợi. Phần ăn của cô sẽ chỉ là những gì còn thừa lại với một ít cơm cháy trong nồi.

Kim khựng lại và không hề muốn bước vào ghế ngồi. Cô thấy khó chịu…

- Sao thế cháu! Vào ngồi ăn cùng nhà bác luôn.

Dì Lan niềm nở chào mời. Kim bỗng muốn bật cười. Con người này thật quá đáng. Một người lạ tới nhà thì đối xử như quý nhân. Còn người trong gia đình, còn con của chồng thì đối xử chẳng khác nào tù khổ sai. Càng nghĩ cô càng thấy lòng chua xót.

Định bụng bước lại vào trong phòng nhưng cô kiềm chế được cảm xúc và cố gắng bước tới, gia nhập vào cái bàn ăn mà chưa bao giờ cô được ngồi trước đây.

- Trời lạnh nên gia đình bác không ăn sáng ở ngoài. Cháu ăn đi. Cứ tự nhiên nhé!

Dì Lan đưa chén cơm đầy vun sang phía Kim. Cô không đón nhận. Chỉ im lặng nhìn.

Không khí chùng xuống. Bữa ăn sáng diễn ra trong sự yên lặng. Kim nuốt không trôi bất cứ miếng cơm nào. Có cảm giác đắng đắng nơi cổ họng. Nỗi đau khổ khi nhận ra mình là thế thân cho một người khác, những tủi nhục của quá khứ buồn bã hiện về khiến Kim thấy bản thân cực kỳ suy sụp.

Bỗng dưng cô nhớ đến Karo, nhớ đến cái con người quá đáng ấy. Không có cô thì anh sẽ ăn uống như thế nào đây.

Và rồi Kim lắc đầu, anh không đáng để cô phải quan tâm như vậy. Anh đã quá tàn nhẫn với cô!

- Sao thế cháu? Cơm không ngon à?

Dì Lan tỏ vẻ lo lắng khi thấy chén của Kim vẫn còn đầy vun.

- Không! Tôi…không muốn ăn thôi!

Kim trả lời đầy gượng gạo, chưa bao giờ và không bao giờ cô muốn nói chuyện với con người đó.

- Cháu tên là gì?

Bố Kim lên tiếng, nhìn ông đã già đi nhiều, mái tóc đã không còn đen nhánh và chải chuốt như trước. Cô nhìn bố với đôi mắt ướt đẫm.

- Dạ Bình… À không, Hoàng Kim ạ!

Theo phản xạ, cô định nói tên thật ra. Nhưng không hiểu sao cái tên Hoàng Kim lại là cái tên cô phát ra cuối cùng.

- Thế nhà cháu ở đâu mà đêm khuya lại đi một mình tới khu vực này?

Dì Lan chen vào câu chuyện,

- Tôi… bị lạc… Tôi không phải người ở đây!

Trả lời với dì Lan thì Kim thay đổi thái độ hoàn toàn. Nỗi căm phẫn trong người cô còn quá lớn.

Mọi người trong gia đình ra vẻ gật gù rồi tiếp tục ăn, Kim cũng cố nuốt cho xong chuyện. Không hiểu sao chỉ mới xa nhà có vài tháng mà cô đã không còn quen với không khí và không gian ở đây nữa. Kim tự thấy mình cũng có chút phũ phàng…

Bỗng điện thoại bố reo, Kim biết được điều này là vì nhạc chuông điện thoại bao năm qua bố vẫn không hề thay đổi, vẫn là bản nhạc mà mẹ yêu thích…

Bố Kim vội vã chạy tới phía chiếc điện thoại đặt trên bàn gần tivi. Ông vội đến mức làm rơi luôn cả chén cơm xuống đất. Một tiếng xoảng vang lên.

- Từ từ đi! Sao cứ có tiếng điện thoại thì anh lại co giò lên như gặp bão thế?

Dì Lan tỏ thái độ bực mình, cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ của bát cơm.

- Cô im đi!

Bố quay lại quát lớn một tiếng rồi bật nút nghe, nét mặt đầy vẻ căng thẳng.

- Alo! Có phải anh gọi để thông báo cho tôi về việc con gái tôi mất tích không?

- Thế à… vâng… vâng… chào anh…

Bố tắt máy bằng một thái độ buồn bã rồi trở luôn vào phòng. Lam Thy xị mặt càm ràm.

- Chị ta tự ý bỏ nhà ra đi thì kệ chị ấy luôn chứ. Sao từ bữa đến giờ bố cứ như vậy thế?

Một cách đầy phẫn uất, bố quay lại và không tiếc tay tát một cái thật đau vào mặt Lam Thy khiến con bé sửng vững.

- Anh làm cái gì thế?

Dì Lan vội vã chạy đến đỡ lấy tay của chồng.

- Thả ra! Vì cô, vì chúng mày mà con gái tao mới phải bỏ nhà đi! Nếu nó mà có mệnh hệ nào thì tất cả cút hết. Tao không cần những thứ người độc ác như chúng mày!

Bố hét lên đầy đáng sợ, tay chỉ thẳng vào dì Lan với đôi mắt long sòng sọc rồi bỏ thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.

Cả ba người, dì Lan, Lam Thy và Lam Thu im lặng không dám hó hé nửa lời, chốc chốc chỉ nghe thấy tiếng nấc của Lam Thy. Kim thì ngồi trơ như phỗng. Cô không biết mình vừa nhìn thấy cái gì nữa.

- Xin lỗi cháu vì đã khiến cháu phải nhìn thấy cảnh này. Bác nhà dạo này có nhiều ức chế nên thế…

Dì Lan tuy đang vô cùng bức bối trước hành động của chồng nhưng cũng kịp quay lại giãi bày với Kim. Cô không nói gì, chỉ đứng lên và đi thẳng vào trong phòng.

Kim đi như người mất hồn. Mọi cảm xúc dần dần rối loạn. Bố vẫn còn nhớ đến cô ư? Thực sự vẫn còn nhớ đến một Bình Tâm nhỏ bé ngày nào ư? Bố đã vì cô mà tát Lam Thy ư? Bố đã vì cô mà mắng dì Lan ư? Ôi! Kim không thể tin được. Không thể tin được!

Ngồi trong phòng Lam Thu, cô nghe rõ tiếng khóc oan ức của Lam Thy và tiếng dỗ dành của dì Lan.

- Sao bố lại đánh con hở mẹ? Con có nói gì sai đâu?

- Im lặng đi! Nói nữa là bố ra đánh tiếp đó. Con không nhớ trận đòn hôm bữa khi con dám nhắc đến Bình Tâm trước mặt bố sao. Im lặng đi con.

- Nhưng sao hồi trước lúc chị ta ở nhà, bị chúng ta ăn hiếp bố lại không như thế? Huhu…

- Uh. Mẹ cũng không biết. Thôi nín đi con. Giá mà ngày đó chúng ta đừng có làm mọi chuyện nặng nề thì cũng không đến nỗi này…

Một cảm giác đắc chí và thỏa mãn dâng lên trong lòng Kim. Cô thấy bản thân dường như mới được gột đi một thứ chất bẩn nào đó. Bố vẫn còn thương cô lắm. Bố chưa bao giờ bỏ từ bỏ cô. Có lẽ vì sự ra đi đột ngột của mẹ và vì tác động từ dì Lan, cộng thêm sự bận rộn với công trình khoa học mà bố mới đối xử với cô như thế.

Thật là nhẹ lòng!

Chẳng trách lúc nào Kim cũng nhớ đến bố cho dù ông đã xử tệ với cô khi có vợ mới. Nhưng bố thì vẫn là bố. Điều đó là không thể thay thế được.

Và Kim mỉm cười, những giọt nước mắt lại rơi. Thời gian này không hiểu sao cô lại khóc nhiều như thế.

Nằm nghỉ một lúc thì Kim đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Căn nhà im ắng. Bố có vẻ đã nhốt mình trong phòng. Cô muốn bước vào và ôm bố lắm. Nói với bố rằng cô vẫn ổn và đang ở gần bố đây. Nhưng điều đó thật là khó khi bây giờ cô đã mang một diện mạo khác, một cái tên khác.

Nhìn vào phòng Lam Thy thì hai chị em nó đang ôm nhau ngủ. Mùa đông nào cũng thế. Lam Thy và Lam Thu chỉ ngủ suốt ngày và chẳng chịu làm gì cả. Trong khi đó cô phải còng lưng ra để làm bao nhiêu việc, lạnh đến nỗi hay bàn tay không thể nắm lại được.

Bất chợt cô nhớ đến căn phòng cũ của mình, cái khu ổ chuột nhỏ nhoi của cô trong suốt năm năm.

Bước vội đến đó, Kim bỗng thấy người mình cứng đơ.

Gì thế này? Đó chẳng phải là bà dì ghẻ độc ác đó sao? Bà ta đang làm gì trong phòng Kim thế này?

Kim nhìn thấy dì Lan đang ngồi trong phòng mình, lấy khăn lau sạch những vết bụi bẩn bám trên thành giường và trên chiếc tủ đã cũ mòn vì dùng quá lâu. Khung ảnh bị vỡ cũng được để lại vị trí cũ. Cô cứ tưởng từ ngày cô bỏ đi, căn phòng này đã trở thành nhà kho rồi chứ.

- Cháu cần gì à?

Dì Lan cất tiếng hỏi khi thấy Kim đang đứng nhìn mình như kẻ mất hồn.

- À… không… Đây là… phòng của ai thế ạ?

Kim hỏi trong vô thức, miệng run bần bật. Càng lúc cô càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Phòng của con gái riêng của chồng bác. Nó bỏ nhà đi cách đây năm tháng rồi.

Dì Lan thở dài đứng dậy sau khi lau xong vết bụi cuối cùng bám trên thành giường.

- Vì sao cô ấy bỏ đi?

Kim tiếp tục hỏi, trong đầu cô lúc này chỉ toàn là câu hỏi.

- À… vì nhiều lý do…

Mặt dì Lan đầy vẻ hối lỗi. Bà vội bỏ ra ngoài để tránh ánh nhìn của Kim. Cô ngơ ngác nhìn theo, đôi mắt gần như nhòe đi vì không tin được những gì mình vừa nhìn thấy.

Cái gia đình này làm sao thế nhỉ?

Lúc cô còn ở đây ai cũng đối xử với cô như kẻ thù, vậy là khi cô rời khỏi thì họ lại trở nên như thế?

Vì sao chứ? Cuộc đời lại trêu đùa cô nữa sao?

Một con người suốt ngày chỉ muốn hành hạ cô, chỉ muốn kiếm cách để chửi bới đánh đập cô mà cũng biết ngồi lau bụi bẩn trong căn phòng không bằng một ph
« Trước1...212223
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Chỉ có thể là Yêu
» Yêu không hối tiếc
» Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Siêu quậy trường K.W (King World)
» Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái [Ver 2]
» Lời thách đố tình yêu – Ni Xảo Nhi
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
» Đợi chờ ký ức
12345»
Tags:
bạn đang xem

Ký Ức Yêu

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Ký Ức Yêu v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất