12:09 - 15/08/2015
Có lẽ, cô nên hẹn thời gian địa điểm khác.
Nhưng anh sẽ cho cô cơ hội lần nữa sao?
Đang lúc chần trừ không quyết định được, thì cửa mở ra
Dáng người cao ngất của Nam Cung Nghiêu hiện ta trước tầm mắt cô, trên người anh mặc áo ngủ, vạt áo mở rộng ra, lộ ra lồng ngực màu đồng khỏe mạnh, hai chân bên dưới thẳng dài, đường cong tuyệt đẹp, như một bức điêu khắc.
Vừa mới tắm xong, đầu tóc ướt sủng, gợi cảm hấp dẫn, tỏa ra mùi vị có chút không tốt lành.
Vẻ quỷ quái làm cho cô sợ hãi, dưới chân muốn chạy trốn.
“Đừng rất lâu rồi sao? Vào đi!”
Nhìn thấy không do dự không quyết định, anh lấy tay kéo cô vào phòng.
Uất Noãn Tâm lảo đảo, suýt nữa té ngã xuống, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Nam Cung Nghiêu mở một nụ cười xinh đẹp, đi đến quầy bar. “Uống rượu không?”
“Không, không cần đâu!”
“Whisky nhé?”
“………..”
Anh rót hay ly rượu, đặt ở trên bàn trà, tư thế vô củng thoải mái thư thái ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo hai chân, mỉm cười đánh giá cô. Ánh đèn màu lam ở quầy bar chiếu lên mặt anh, hình thành một vùng âm u không xác định được ở một bên mặt, u ám gian ác.
Uất Noãn Tâm bị ánh mắt của anh làm cho bối rối, căng thẳng nắm chặt túi xách, hô hấp dồn dập, cắm chặt môi.
Cảm giác lo lắng không yên này, giống như hai người sắp sửa xảy ra chuyện gì đó, tự dưng nghĩ đến cuộc giao dịch quan hệ giữ khách làng chơi và gái điếm, rất dơ bẩn, cũng rất nguy hiểm.
“Em cỏ vẻ rất căng thẳng nhỉ?” Nam Cung Nghiêu lắc tròn ly cao chân, xuyên qua màu đỏ của dung dịch đánh cô, nghiền ngẫm rồi cười, mang ý châm chọc. “Hôm qua, không phải em rất kiêu ngạo sao? Sức mạnh đó đâu rồi?”
“Muốn gì, anh nói mau đi! Tôi còn có chuyện.”
“Sao nào? Gấp gáp muốn chạy đi tìm Ngũ Liên đến vậy, ngay cả mấy phút cũng không muốn cho tôi sao? Nếu đã như vậy, em có thể đi. Nhưng mà chuyện ly hôn, đừng bàn nữa!”
Uất Noãn Tâm nhíu lông mày lại, cô rất chán ghét trò chơi mèo vờn chuột này của anh, cũng rất ghét vẻ mặt tao nhã cùng nụ cười xấu xa kia, hận không thể nhào lên xé rách mặt anh!
“Anh muốn sao nào?”
“Ngồi!”
Cô đành nén giận, ngồi xuống.
“Thấy em căng thẳng vậy, uống ngụm rượu, để giảm bớt đi.”
“Tôi không muốn uống!”
“Sao nào? Sợ tôi bỏ thuốc hử?” Anh cười mỉa.
“……………”
“Em yên tâm! Tôi chẳng thèm sử dụng thủ đoạn đê tiện đó đây. Muốn em cam tâm tình nguyện cởi sạch quần áo, tôi có thừa thủ đoạn, không tin em có thể thử.”
Cô càng ngày càng nóng vội. “Nam Cung Nghiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng nóng nảy như vậy, em sẽ sớm biết thôi. Bây giờ uống rượu, có lợi về sau đó.”
Uất Noãn Tâm đành phải uống một ngụm rượu. “Bây giờ anh có thể nói chưa?”
“Tôi đồng ý ly hôn.”
Cô còn trong sự kinh ngạc chưa hoàn hồn lại, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Chỉ cần em chấp nhận một điều kiện của tôi!”
Nhìn anh như vậy, có thể nghĩ đến cái gọi là điều kiện nhất định rất ‘khắc nghiệt’, Uất Noãn Tâm bèn hỏi: “Điều kiện gì?”
“Em ở với tôi một đêm.”
Cô nhíu lông mày, cho rằng mình nghe lầm. “Anh nói gì hả?”
Ánh mắt anh sáng rực, từng chữ từng lời, nói rõ ràng mạch lạc: “Em ở với tôi một đêm!”
Chương 241: Lên giường
Bên tai Uất Noãn Tâm vang lên tiếng "ầm ầm", không thể tin đường lời này được nói ra từ miệng anh, sau đó, cảm thấy thật vô lý, liếc mắt xem thường. "Đùa gì vậy, anh điên rồi sao?"
Nhưng mà ánh mắt và vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu vô cùng nghiêm túc, nụ cười chế giễu trên khóe miệng của biến mất. "Tôi không đùa, em ở với tôi một đêm, tôi sẽ ký vào đơn ly hôn!"
Cho dù anh làm trò trước mặt cô, nhưng từng chữ từng chữ một nói ra rõ ràng như vậy, Uất Noãn Tâm vẫn còn một tia hy vọng, anh cũng không phải người vô liêm sỉ như vậy, nín thở hỏi: "Anh nói ở với anh một đêm, là chỉ lên giường sao?"
"Nếu như em vẫn chưa hiểu rõ, tôi không ngại nói thẳng một lần nữa rõ ràng chút, đó là quan hệ tình dục, làm tình!" Đôi mắt màu xanh thẫm của anh nheo lại, tàn nhẫn đánh giá cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm của cô, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt trêu chọc mờ ám, có vẻ vô cùng ác độc và độc đoán, lẳng lơ không chịu được.
"Tôi đoán, trên người em nhất định có mang theo đơn xin ly hôn. Em ở với tôi một đêm, tôi sẽ ký ngay, sao nào?" Nam Cung Nghiêu dùng giọng điệu trầm thấp khiêu gợi hỏi, hai cánh môi khẽ mở, mang theo một ý mỉa mai.
Máu huyết của Uất Noãn Tâm giống như bị đóng băng, từng luồng hơi lạnh xâm nhập vào. Xem ra, cô vẫn chưa hiểu rõ con người anh, anh còn vô liêm sỉ hơn những gì cô tưởng tượng, không khác gì sáu năm trước.
Nếu sáu như trước anh có thể làm ra những chuyện không bằng cầm thú, khiến cô ở trên giường với anh, vậy thì còn có gì lạ chứ?
Là cô quá ngốc, cho rằng mình hiểu anh, kết quả chứng minh cô chẳng qua chỉ là kẻ ngốc nghếch không rõ đầu đuôi!
Cô cười nhạo, trả lời một cách chế giễu. "Khó trách anh lại chọn chỗ này, anh xem tôi là gì chứ? Gái sao? Sau khi xong chuyện, giống như khách làng chơi, vỗ mông chạy lấy người à?"
"Tôi cũng không nói em là gái, nếu như em hiểu như vậy........."Anh nhún vai, vẻ mặt không để ý. "Tôi cũng không có ý kiến!"
"Nam Cung Nghiêu!" Uất Noãn Tâm nghiến răng lại nghiến lợi gọi tên anh. "Anh không biết xấu hổ!"
"Tôi không biết xấu hổ, vậy em tốt ở chỗ nào chứ?Lúc trước tôi khép nép cầu xin em như vậy, nhưng em đối xữ tôi sao hả?" Anh chế nhạo. "Sao nào? Hôm qua lúc không chừa chút tình cảm nào làm tôi đau khổ,em có nghĩ đến sẽ có cảnh như hôm nay không?"
"Lúc trước tôi quá cho em mặt mũi rồi, thậm chí em không kiêng dè gì chà đạp lòng tự trọng của tôi. Nhưng em quá ngây thơ rồi, quyền chủ động, từ trước đến gì không ở trên tay em. Tôi nói rồi, làm cho em cam tâm tình nguyện cởi sạch quần áo, tôi có rất nhiều cách, em ngay cả quyền nói 'không' cũng không có!"
"Cho nên anh đang trả thù chuyện hôm qua tôi xúc phạm anh sao?"
"Xúc phạm à? Dựa vào em sao? Luôn tự đề cao mình."Vẻ mặt Nam Cung Nghiêu xem thường cùng coi rẻ, ép mình phải nói những lời trái lương tâm. "Tôi đã cho em cơ em, là em không chịu nắm lấy thôi! Hoặc là ngoan ngoãn cởi quần áo, hoặc là cút đi!"
"Anh nhất định phải khiến quan hệ giữ hai ta trở nên ghê tởm đến vậy sao?"
"Trước đó, đã rất ghê tởm rồi, tôi cũng không ngại làm nó xấu hơn đâu! Tôi nói rồi, cho dù chết, tôi cũng phải kéo em xuống địa ngục.Tự em hãy suy nghĩ kỹ đi, một đêm, hay dây dưa một đời hử?"
"Anh nằm mơ đi!" Uất Noãn Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, đứng dậy bỏ đi.
"Uất Noãn Tâm........." Nam Cung Nghiêu gọi cô lại."Em chắc chắn, đây là câu trả lời của em sao?"
"Tôi chỉ cho em một cơ hội, hôm nay một khi em bước ra khỏi cánh cửa này, vậy thì, ly hôn, chắc chắn không thể! Cả đời này em đừng mơ gả cho Ngũ Liên! Tôi khuyên em đừng gấp gáp bỏ đi như vậy, suy nghĩ lại đi, để khỏi hối hận."
Uất Noãn Tâm đứng yên, trong đầu đấu tranh kịch liệt.
Muốn cô bán cơ thể, ủy thác cho anh, cô không cách nào chấp nhận được, càng không muốn có lỗi với Ngũ Liên.
Nhưng..............đây là cơ hội duy nhất.
Anh biết rõ tính tình của anh, nếu cô từ chối, anh chắn chắn sẽ đeo cô đến cùng, mà cô không có cách nào cả. Cả đời này, không cách nào cót hể cắt bỏ đoạn nghiệt duyên này, bắt đầu lại từ đầu với Ngũ Liên. Thậm chí,cũng có thể làm Ngũ Liên bị kéo vào! Đó là điều mà cô không hy vọng nhìn thấy nhất!
Một đêm, hay một đời người!
Đây là lựa chọn khó khăn nhất từ lúc cô sinh ra cho đến nay.
Nam Cung Nghiêu thản nhiên nhìn bóng lưng cô, trong lòng đã sớm biết chắc, đáp án của cô.
Có nhiều lúc, anh còn hiểu rõ cô hơn chính cô, hiểu rất rõ cô sẽ lựa chọn như thế nào.
Quả nhiên, mười phút sau, cô run rẩy hỏi: "Anh thề..............chuyện hôm nay, mãi mãi không nói cho bất kỳ ai biết."
Anh đồng ý rất dứt khoát: "Được! Tôi thề!"
Anh đồng ý quá nhanh, đến nỗi không thể tin được, Uất Noãn Tâm quay người, nhìn chằm chằm vào mắt anh. "Anh nói được làm được chứ?"
"Tôi trước giờ không nói hai lời. Có cần tôi thề không?"
Uất Noãn Tâm có ý dò xét trong mắt anh xem có tìm ra được mộtsự trêu đùa bịp bợm, nhưng cô không tìm ra. Trong mắt anh, đều là sự nghiêm túc, lời thề son sắt.
Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không chắc chắn. "Tôi có thể biết nguyên nhân không?"
"Rất đơn giản! Tôi mệt rồi! Trái tim em đã không còn có tôi, tôi cần gì phải ép buộc. Nhưng lại không muốn dễ dàng bỏ qua cho em. Cho nên, một đêm diu dàng, để lại một kỷ niệm nồng ấm cũng không tệ." Vẻ mặt anh bất cần đời, lại còn khó khống chế được mà nở nụ cười xấu xa.
"Có lẽ một số chuyện tôi làm ở quá khứ, làm cho em có chút hiểm lầm với tôi. Tôi không phải thánh nhân, chỉ là một người đàn ông. Đàn ông, là cầm thú chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, cơ thể của em, làm cho tôi rất nhớ nhung, mỗi phút mỗi giây, đều nghĩ xem phải lừa em lên giường như thế nào!"
"Còn nữa, tôi là một thương nhân, cân nhắc đến lợi ích,về mặt này tôi vẫn luôn rất khôn khéo, tính toán cho li. Em cảm thấy, giữa lợi ích đạt được ngay trước mắt và việc mạo hiểm đầu tư không có kết quả, tôi sẽ chọn cái nào hử?"
Anh nói một phen, để cho Uất Noãn Tâm từ bỏ hy vọng một cách triệt để, cũng phá hủy tình cũ còn sót lại của cô với anh. Nếu như anh đã tê tiện đưa ra loại yêu cầu này một cách trần trụi như vậy, đã vậy, cô cũng xem như đây là một cuộc giao dịch.
Lấy cơ thể của mình, đôi lại nửa đời sau được tự do.
Cô nhắm mắt, hít một hơi, quay trở lại, dùng hết mọi sức để mình nói ra câu này. "Hy vọng anh nhớ kỹ những gì mình đã hứa."
.............
Nam Cung Nghiêu không có chút thích thú nào, ngược lại rất tức giận, mặc dù điều này không khác mấy nhưng gì mình tưởng tượng. Nhưng anh vẫn khó có thể chấp nhận, cô thà chấp nhận trả cái giá này, cũng muốn ly hôn với mình.
Nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài, thậm chí để làm cho cô tin mình chính là vô liêm sỉ như vậy, tàn nhẫn hơn nữa nói: "Tôi đã nói, tôi sẽ nhớ kỹ. Vậy có phải em cũng nên thực hiện lời hứa của mình, cởi hết quần áo đi."
"Anh.........."
"Thế nào hả? Hay muốn tự tay tôi phục vụ em cởi quần áo hay sao?" Giọng điệu anh mang theo sự châm chọc, ánh mắt lạnh lẽo. "Là em nói, giữa chúng ta giống như khách làng chơi và gái điếm, vậy thì em cũng nên làm chút điệu bộ của gái điếm, đừng có giả vờ trong sạch, mau cởi hết cho tôi!"
Tuyệt vọng và bi ai từ dưới tay chân đến tận trong xương tủy thôi quét đến, Uất Noãn Tâm không còn sự lựa chọn nào khác, run rẩy cởi áo khoác ngoài của mình ra, tay cởi nút áo, nhưng như thế nào cũng không thể hạ quyết tâm một cách mạnh mẽ.
Nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác, không phải sao? Giống như những gì anh nói, giữa bọn họ, quyền chủ động không nằm trên tay cô, anh luôn có cách, khiến cô cởi sạch quần áo.
Còn cô, chỉ có thể chịu đựng nhục nhã, để đổi lấy tự do....