19:09 - 13/08/2015
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh vẻ không hiểu. Thiên Anh hỏi:
-Em có nhớ nó không? Hình như nó là của em trước đây.
-Của em sao?
-Nó hơi đặc biệt, em đưa anh xem một chút.
Thiên Anh cầm lên cái mặt đá. Thì ra cái mặt này có thể tách ra là đôi. Bên trong không ngờ hoàn toàn rỗng, chỉ có một bông hoa nhỏ đã bị ép khô. Mặc dù đã bị ép khô nhưng nó vẫn giữ nguyên được màu sắc của mình, bảy cánh hoa, mỗi cánh một màu như được người ta dùng màu vẽ lên, nhìn vô cùng lạ mắt, thậm chí còn tỏa ra một mùi hương dìu dịu, êm ái. Thiên Anh nhìn trừng trừng vào bông hoa này, hai mắt một lúc lâu cũng không chớp lấy một cái. Sự xuất hiện vi diệu của nó tại đây làm tâm thần anh chấn động ầm ầm, đánh mạnh vào sự hoài nghi của anh, một sự hoài nghi đã tồn tại từ rất lâu nay.
-Bác sĩ…- Hạ Chi khẽ gọi khi thấy anh vẫn nhìn thẫn thờ vào bông hoa khô trên tay.
-À…- Thiên Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Chi rồi nén lại một tiếng cười phấn khích- Ừ, mình về thôi. Vật này trả lại cho em. Anh sẽ tìm hiểu xem thằng nhóc kia là ai, có thể nó biết em trước đây.
-Cậu ta là bệnh nhân của anh mà.- Chi buột miệng nhắc.
-Hả?- Thiên Anh trợn tròn mắt lên- Em nói cậu ta là bệnh nhân của anh ư?
-Đúng vậy… Cái thằng nhóc bị chảy máu ở chân đã được chị Linh chữa cho đấy. Xem nào, họ còn hứa sẽ mỗi ngày tặng anh một con cá tươi mà.- Chi cười khúc khích.
Thiên Anh chợt liên tưởng tới việc gần đây ngày nào trước cửa phòng khám cũng có treo một con cá tươi, khi thì ít ngao, sò khiến anh muốn khóc không ra nước mắt. Việc bệnh nhân được anh chữa bệnh có biếu đồ biển thì rất bình thường, nhưng ngày nào cũng như vậy thì chưa bao giờ xảy ra.
-Còn có chuyện đó sao? Nếu vậy nghĩa là cậu ta biết em ở chỗ anh từ lúc đó à? Nhưng sao đến bây giờ mới tìm cách tiếp cận em, mà hơn nữa chỉ để trả lại vật này.- Thiên Anh trầm ngâm mãi không tìm ra mấu chốt ở đâu.
Cuối cùng anh tặc lưỡi:
-Tìm cậu nhóc này cũng không phải là khó quá! Chúng ta cứ về phòng khám đã. Hôm qua mấy anh bên ban điều tra có gọi cho anh, chút nữa anh phải lên đó xem có tiến triển gì mới không.
-Bác sĩ…- Hạ Chi ngập ngừng lên tiếng.
-Hả?
-Anh đưa em về Hà Nội chơi đi.- Chi ngần ngừ chốc lát rồi ngẩng đầu nói.
-Về Hà Nội?- Thiên Anh ngẩn người, cuối cùng dường như hiểu vấn đề, anh cười- Nhớ cậu ta rồi hả?
-Không có.- Hạ Chi giẫy nẩy lên- Em cũng từng sống ở đó. Biết đâu về Hà Nội em lại nhớ ra chuyện gì thì sao?
Thiên Anh bật cười trước dáng vẻ của Hạ Chi, anh gật gật đầu:
-Nếu em ngoan thì anh sẽ suy nghĩ tới đề nghị này. Bây giờ chúng ta về đã. Anh muốn về cũng phải cần thời gian để sắp xếp công việc và xin nghỉ chứ.
Hạ Chi ôm lấy tay anh, miệng lại líu lo đủ chuyện, dường như cô rất vui vì có sự hứa hẹn này của Thiên Anh.
Chương 7: Ba điều kiện
Sao, anh muốn về Hà Nội hả?- Long đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh với vẻ “không thể tin được” hỏi lại.
-Ừ, ban chuyên án đã tìm ra được nơi Hạ Chi và anh trai cô ấy từng ở trước đây. Anh đưa cô ấy về đó một chuyến, biết đâu sẽ giúp cô ấy nhớ lại điều gì đó.- Thiên Anh nghiêm túc gật đầu.
-Mong là anh sẽ bị giam chân luôn ở đó.- Long gật gù.
-Ha ha. Chương 7: Ba điều kiện
-Sao, anh muốn về Hà Nội hả?- Long đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh với vẻ “không thể tin được” hỏi lại.
-Ừ, ban chuyên án đã tìm ra được nơi Hạ Chi và anh trai cô ấy từng ở trước đây. Anh đưa cô ấy về đó một chuyến, biết đâu sẽ giúp cô ấy nhớ lại điều gì đó.- Thiên Anh nghiêm túc gật đầu.
-Mong là anh sẽ bị giam chân luôn ở đó.- Long gật gù.
-Ha ha. Yên tâm, anh mà ở lại đó thì ai ở đây thực hiện kế hoạch của cậu được chứ?
-Có cần em cho người đi cùng không?
-Không, không. Yên tâm đi. Anh đâu phải quá mức yếu ớt chứ. Còn Hạ Chi nữa, nhìn thế thôi chứ như hổ báo đấy.- Thiên Anh cười.- Cậu còn chưa được nếm thử mấy đòn của cô bé nên chưa biết.
-Cũng đúng thôi, có một anh trai ưa mạo hiểm như thế thì phải có biện pháp phòng thân chứ.
-Trong thời gian anh về cậu cố gắng giúp anh tìm thằng nhóc đó nhé! Nhưng đừng để nó phát hiện ra. Đợi anh với Chi quay lại đây đã.
-Được.
-Vậy thôi, anh về đây, sáng mai ra về Hải Phòng sớm còn ra sân bay.
Thiên Anh về đến phòng khám thì Hạ Chi vẫn đang nằm ôm điện thoại cười. Cô bé chưa biết việc ngày mai cả hai sẽ về lại Hà Nội. Thiên Anh chưa muốn nói ngay, vì anh còn có chuyện khác cần thỏa thuận với cô bé.
-Bác sĩ uống rượu nhé, em có ngửi thấy rồi.- Hạ Chi chun mũi kêu lên.
Thiên Anh cười. Anh ngồi xuống cuối giường, im lặng một lát rồi nói:
-Mai anh đưa em về Hà Nội nhé?
-Hả?- Hạ Chi trợn tròn mắt nhìn anh, điện thoại trên tay tuột cả xuống giường. Rồi cô bé hét lên, ôm lấy cổ anh đầy thân mật- Anh nói thật chứ? Mai mình sẽ về Hà Nội thật chứ?
-Bình tĩnh.- Thiên Anh gỡ tay cô bé ra, cười khổ- Anh còn chưa nói hết mà.
-Còn chuyện gì nữa ạ? Anh yên tâm, em sẽ rất ngoan, rất rất ngoan.
-Trước khi về, anh muốn em đồng ý với ba điều kiện của anh đã.
-Là điều kiện gì ạ?- Hạ Chi tròn mắt hỏi lại.
-Nếu em đồng ý thì mình sẽ đi ngay ngày mai…
-Em đồng ý tất.- Hạ Chi nhanh nhảu.
-Anh đã nói điều kiện gì đâu.
-Miễn là được về Hà Nội thì em đồng ý tất.
-Cứ nghe anh nói hết đã. Điều kiện thứ nhất, sau khi quay lại đây, em hãy cho anh mượn chiếc vòng em đang đeo trên cổ kia một tuần. Được chứ?
-Em đưa anh luôn này.- Hạ Chi không ngần ngại định giơ tay tháo nó xuống nhưng đã bị Thiên Anh ngăn lại.
-Chậm đã. Bao giờ quay lại đây anh lấy cũng được.
-Thế cũng được. Điều kiện thứ hai là gì?
-Điều kiện thứ hai, không được chạy loạn đi tìm Nguyên khi anh chưa cho phép. Không được rời xa anh nửa bước khi anh chưa cho phép. Cái này để đảm bảo sự an toàn của em. Đồng ý?
-Em đã nói rồi, em sẽ rất ngoan. Em sẽ theo anh như hình với bóng. Khi anh đi vệ sinh em cũng sẽ đứng ngoài cửa chờ anh.- Hạ Chi thì thào nói khẽ.
-Ặc, không phải cái kiểu đó.
-Đấy là em chưa thực hiện đúng theo khẩu lệnh “nửa bước không rời” đấy nhé!- Hạ Chi cười khanh khách.
-Được rồi, vậy thì điều kiện thứ ba chắc cũng không quá khó với em. Chúng ta sẽ về Hà Nội 5 ngày. Năm ngày này, em phải đóng giả làm bạn gái của anh.
-Hả?- Hạ Chi ngừng cười, nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.
-Anh không thể dẫn một cô gái xa lạ về nhà được. Em phải có một danh phận. Ông nội anh rất quy củ, bố mẹ anh cũng thế. Anh mặc dù không thích về nhà, nhưng đã về đến Hà Nội, anh không thể sống như một kẻ không nhà cửa được. Đó là điều kiện cuối cùng, nếu em đồng ý thì mai mình về ngay.
Hạ Chi suy nghĩ một lúc, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Chỉ thấy lát sau cô ngẩng đầu nhìn Thiên Anh băn khoăn:
-Đóng giả cũng được, nhưng không được làm gì khác đâu nhé!
-Làm gì?
-Như ôm hôn hay…- Hạ Chi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
-Em ở một phòng với Nguyên được mà ở với anh thì sợ à?- Thiên Anh cười lớn.- Ha ha. Kể cả em có là bạn gái anh thật thì em cũng đừng hòng làm gì anh ở trong nhà anh. Anh nói rồi, ông nội và bố mẹ anh rất cổ hủ, sẽ không cho bất kì cảnh chướng tai gai mắt nào diễn ra đâu. Chính vì thế mà em họ của anh, anh trai của Nguyên đã bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, đuổi khỏi công ty, tịch thu tài sản chỉ vì nó có bồ ở bên ngoài đó.
-Ghê vậy sao?- Hạ Chi tròn mắt.
-Tất nhiên. Mà thôi, đừng lo, chúng ta về đó nhưng cũng không ở nhà cả ngày đâu mà em phải sợ. Anh dù sao vẫn là cháu đích tôn của ông. Mỗi lần anh về đều bị ép cưới vợ, nên anh cũng muốn em giả làm bạn gái của anh cho đỡ phiền phức. Coi như anh năn nỉ em điều kiện này nhé!
-Em đồng ý rồi mà, anh đừng lo.
-Ừ, vậy sắp xếp đồ một chút đi nhé! Anh cũng đi sắp đồ đây.
Thiên Anh ra khỏi phòng rồi, Chi cầm lấy cái điện thoại, gửi ngay một tin nhắn đi: “Mai em với bác sĩ về Hà Nội, anh nhớ ra sân bay đón nha!”. Không có câu trả lời, Chi đành đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.
***
Thiên Nguyên đọc tin nhắn vừa được gửi đến, chỉ một câu ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ làm anh phải suy nghĩ. Anh đối với Hạ Chi là gì, cho đến bây giờ Nguyên cũng nghĩ không ra. Anh thấy thoải mái khi ở bên cô, vui vẻ khi nghe tiếng cười trong trẻo của cô, ngẩn người với vẻ ngây thơ như một tờ giấy trắng của cô, nhưng anh vẫn không thể thực sự đón nhận cô. Lòng anh vẫn khép chặt. Anh cũng biết tình cảm của Chi dành cho mình. Nhưng biết đâu khi cô nhớ ra mọi chuyện, cuộc sống trước đây lại quay về với cô, thì Chi có còn là người hiện tại hay không? Lúc đó người có thể khiến anh lần đầu tiên rung động có còn tồn tại hay không?
Và còn Dung nữa. Dung vẫn là một tồn tại bất biến trong lòng anh. Anh vẫn muốn được trở thành người che chở cho Dung và thằng nhóc Boo, nhưng liệu có thể có chuyện đó hay không? Dung vẫn là vợ của anh trai anh, vẫn là chị dâu anh, điều này sẽ không thể thay đổi được. Những ngày này ở nhà, anh mới cảm nhận được sự cô đơn tột cùng của cô. Anh không biết cô có như những người đàn bà khác, vì quá thèm khát yêu đương mà đi tìm tới những mối quan hệ bí mật khác hay không. Nhưng nếu có, anh vẫn sẽ đồng tình với chuyện đó. Dung đáng có được nhiều hơn những gì cô đang phải chịu đựng.
-Nếu em có cách để thằng Boo vẫn ở cùng chị, thì chị có dám ly hôn với anh Dũng không?- Vài ngày trước, Nguyên đã hỏi cô như thế.
-Chị chỉ cần nhóc Boo. Nếu chị rời khỏi gia đình này, thì chị sẽ mất con ngay lập tức.- Dung cười trong đau khổ.
-Em nói làm em có cách mà. Chỉ cần chị có dũng cảm bỏ anh trai em.
-Cuộc sống thế này cũng là quá ổn với chị rồi.- Dung lắc đầu chán nản.
-Chị không muốn tự do sao? Chị không muốn tìm kiếm và đến với người đàn ông chị thực sự yêu sao? Chị còn cố bấu víu vào nơi này để làm gì, chị chờ đợi cái gì ở hắn nữa?
Giờ phút ấy, Nguyên đã thực sự rất giận, đến độ có thể gọi anh trai mình như thế. Trong anh, hình ảnh tốt đẹp của người anh trai đó đã sụp đổ từ mười năm trước đây rồi.
-Chị chờ đợi gì ư? Chị muốn giữ nguyên hình ảnh người mẹ này trong mắt con trai chị, cho đến khi chị già và chết đi. Chị không muốn trong mắt nó, chị là một người đàn bà bỏ chồng, mặc dù thực tế chị bị phản bội trước. Chị muốn trong mắt nó chị mãi là một người mẹ hoàn hảo nhất.
Im lặng một lát, Dung tiếp:
-Cảm giác của một người đàn bà thất bại ngay từ lúc bắt đầu cuộc sống hôn nhân rất đáng sợ. Cảm giác của một người đàn bà không giữ được chồng mình còn đáng sợ hơn gấp bội. Chị là một người như thế. Chị sợ hôn nhân lắm rồi. Chị chỉ muốn được yên ổn, nuôi con lớn lên, chăm chút cho nó, rồi mình già đi và chết.
-Nếu không muốn kết hôn thì cứ tìm một người đàn ông nào đó làm nhân tình. Người ta cướp chồng chị thì chị không thể đi cướp chồng người khác được à?
-Em nói gì vậy?- Dung thở dài nhìn anh.
-Em nói là chị thích ai thì cứ cướp lấy họ. Ở cùng cũng được, không ở cùng cũng chẳng sao, cần thì lên giường, xong thì chia tay, nhưng em xin chị, đừng làm khổ mình mãi nữa. Chị không cho em được lo lắng cho chị, thì hãy để người đàn ông khác yêu thương chị đi....