22:16 - 14/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.lt“Ốc sên chạy” là tiểu thuyết của nhà văn Điệp Chi Linh. Đây là một nhà văn trẻ với phong cách sáng tạo, trẻ trung, lối hành văn trong sáng, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần táo bạo với những tình huống bất ngờ, những lời đối đáp thông minh của các nhân vật. Bởi vậy câu chuyện đã nhận được sự yêu thích của rất nhiều độc giả Trung Quốc.
[Tải ảnh">
Hai người yêu nhau trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi rồi chia tay. Mặc dù yêu anh tha thiết nhưng Vệ Nam không đủ tự tin, nói đúng hơn là không dám bước chân vào thế giới của anh, thế giới của một con người chơi bời trác táng. Mặc dù vậy cô vẫn không thể quên được anh, điều đó khiến cô vô cùng đau khổ. Trong lúc cô đang gồng mình để sống, để quên đi thất bại của mối tình đầu thì Lục Song xuất hiện, anh là bạn của anh trai Vệ Nam, một chàng trai thành đạt, tinh tế. Ban đầu vì bị gia đình Vệ Nam có ý gán ghép nên hai người đã không có ấn tượng tốt về nhau, tìm đủ mọi trò chòng ghẹo nhau. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Vệ Nam khóc vì Hứa Chi Hằng, Lục Song đã yêu cô, muốn trở thành người bảo vệ cô, mang lại hạnh phúc suốt đời cho cô. Anh hiểu rất rõ rằng Vệ Nam chưa quên được Hứa Chi Hằng, thậm chí suốt đời không quên, vì vậy anh đã lặng lẽ ở bên để che chở cho cô, cùng vui, cùng buồn với cô. Vì không muốn tạo áp lực cho Vệ Nam nên anh đã cố tạo vỏ bọc hoàn hảo cho mình, cố tỏ vẻ không có cảm giác với cô mặc dù yêu cô tha thiết, mặc dù thấy đau khi nhìn thấy cô buồn, nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác. Đúng vào lúc Vệ Nam đau khổ nhất, khi những người thân xung quanh cô đều lần lượt xảy ra chuyện thì Lục Song đều ở bên cô, an ủi, động viên cô, chủ động giúp cô tìm cách giải quyết. Liệu rằng tình cảm chân thành của anh có khiến trái tim đã bị tổn thương vì tình yêu của Vệ Nam rung động? Liệu rằng sau khi đã biết những bí mật của Hứa Chi Hằng, hiểu được con người thật của anh, hiểu rằng anh cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh thì cô có cho anh một cơ hội không?
Đọc truyện, độc giả như được hòa mình vào cuộc sống của các nhân vật, cùng cười đùa với những trò đùa hài hước, dí dỏm của họ, cùng hồi hộp đợi chờ những diễn biến tâm lý và tình cảm của họ. Câu chuyện tình lãng mạng, nhẹ nhàng sẽ khiến chúng ta mỉm cười rồi mơ mộng. Không chỉ viết về đề tài tình yêu, “Ốc sên chạy” còn ca ngợi những tình cảm đáng quý và sâu sắc trong cuộc sống. Đó là tình bạn thân thiết gắn bó hơn chị em ruột của Vệ Nam, Kỳ Quyên và Tiêu Tinh, thứ tình cảm tri âm đáng quý mà mỗi người chúng ta đều hy vọng có được. Họ là những người bạn chơi thân với nhau từ nhỏ, hiểu nhau hơn cả bản thân mình, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Người đọc không khỏi vui mừng với những trò đùa nghịch ngợm của họ và không khỏi xúc động khi chứng kiến cảnh Vệ Nam và Kỳ Quyên chia tay Tiêu Tinh khi Tiêu Tinh lên đường đi du học, cảnh Vệ Nam đau đớn đến xé lòng khi thấy Kỳ Quyên gặp tai nạn hay những lo lắng không yên khi biết tin Tiêu Tinh kết hôn với người mà cô ấy không yêu.
Không chỉ thế, tình cảm mà Kỳ Quyên dành cho mẹ hay hình ảnh Tô Mẫn Mẫn cùng người bà đã chăm sóc mình ở quê cũng khiến người đọc nghẹn ngào. Những tình cảm thiêng liêng, cao quý như được hòa quyện vào nhau trong câu chuyện, tạo nên sức hút riêng của nó. Nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đi vào lòng người. Cái đích mà câu chuyện hướng tới là chân – thiện – mỹ, vì vậy đọc nó chúng ta sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp, ấm áp tình người.
Phần 1. Mối tình đầu
Những người yêu thầm đều nhớ rất rõ cảm giác khó diễn tả ấy. Dù sau này nhớ lại vẫn cảm thấy xót xa trong lòng, giống như quả táo xanh vậy, nhìn thì đẹp nhưng ăn thì chua chát. Có lẽ tình yêu vào cái tuổi ngây thơ ấy đẹp ở chính vị chua chát và không có kết quả.
Chương 1. Vệ Nam và chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông
Anh Vệ Đằng nói: “Có ba tiêu chuẩn để đánh giá một người con gái. Một là vẻ đẹp ngoại hình xinh đẹp. Hai là vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu. Ba là vẻ đẹp tâm hồn trong sáng. Ba vẻ đẹp ấy kết hợp tạo thành vẻ đẹp hoàn mỹ. Em gái à, tiếc là em thuộc loại thứ tư”.
Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn anh trai với ánh mắt tò mò: “Anh ơi, thế nào là loại thứ tư?”
Vệ Đằng mỉm cười rồi nghiêm túc nói: “Loại thứ tư nghĩa là trong trường hợp không có cả ba tiêu chuẩn trên vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra đó là con gái”. Nói xong anh quay người lại tiếp tục giở từ điển.
Vệ Nam mỉm cười và nói: “Anh à, họ Vệ nhà ta đến đời anh em mình biến đổi thật khủng khiếp. Anh nói mà xem, chí ít thì vẫn có thể nhận ra em là con gái. Còn anh là con trai kiểu gì mà nhìn mãi không nhận ra được là con trai. Thế thì phải làm thế nào?”
Một quyển từ điển dày cộp chuẩn bị bay về phía Vệ Nam.
Vệ Nam ngồi bật dậy, động tác bật giống như lò xo bị nén xuống, cuối cùng ngồi yên ở tư thế vuông góc với đầu giường.
Cuốn từ điển trong giấc mơ đằng đằng sát khí lao tới, phát ra ánh sáng chói mắt, giống như cảnh trừ yêu diệt quỷ trong “Tây Du Ký” khiến Vệ Nam hoảng hốt tỉnh dậy. Vệ Nam dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chưa vượt qua không gian về cung đình cổ đại hay đến tây trúc thỉnh kinh, vẫn đang nằm ở nhà mình. Ôi! thật là may.
Chỉ có điều, hình như bây giờ là nửa đêm?
Giơ tay lên có thể nhìn lờ mờ thấy năm ngón, kim đồng hồ chỉ vào số ba.
Cuối cùng chắc chắn: Bây giờ là nửa đêm.
Vệ Nam yên tâm nằm xuống, ôm gối ngủ chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mơ màng chìm vào giấc mộng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên khiến cô giật nảy mình.
“Buồn quá, buồn quá….Đây không phải là kết quả anh mong muốn….Buồn quá, buồn quá…”
Tiếng hát ai oán của nam ca sỹ biểu đạt tâm trạng ảo não sầu thương. Đây là tiếng chuông điện thoại Vệ Nam cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của anh trai để biểu đạt tâm trạng của mình mỗi lần nghe điện thoại của anh. Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác. Hành vi ấy thật khiến người ta tức điên lên.
Vệ Nam nhấc điện thoại rồi nói với giọng ngái ngủ uể oải: “Alô, anh à…”
“Con gái con đứa gì mà giờ này vẫn còn ngủ? Mở mắt ra xem mấy giờ rồi?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu thảm thiết đáng sợ như lợn bị chọc tiết vậy. Vệ Nam xoa xoa cái tai gần như bị thủng màng nhĩ rồi nói: “Anh vừa bị đập đầu vào cửa à? Nửa đêm gọi điện thoại định gọi hồn hay là lấy mạng người đấy hả?”
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khiêu khích: “Nửa đêm? Em có đang ở trên trái đất không đấy?”
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: “Anh hỏi kiểu gì vậy? Em không ở trên trái đất, chẳng nhẽ ở trên sao hỏa à?”
“Nói vậy thì chắc bộ não của em đã ngừng hoạt động khiến các bộ phận khác cũng đơ theo rồi”.
“Nửa đêm anh gọi điện thoại chắc không phải để trêu ngươi chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Em mau mau bò dậy khỏi giường, ra cửa sổ kéo rèm lên nhìn ra ngoài rồi nói chuyện với anh. Cảm ơn”. Sau một câu dài không ngừng nghỉ, Vệ Đằng có vẻ thở không ra hơi. Anh nghỉ một lúc rồi nói tiếp: “Nhanh lên, có nghe thấy không đấy?”
Vệ Nam vươn người một cái rồi chậm chạp bò dậy, đến bên cửa sổ kéo rèm. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang. Phong cảnh bên ngoài thật đẹp.
Vệ Nam sờ tay lên mũi rồi nhẹ giọng nói: “Ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp. Đồng hồ của em hết pin rồi. Chẳng thế mà nó báo là ba giờ đêm, làm em cứ tưởng…” Thực ra đã là ba giờ chiều.
“Anh không có hứng thú để ý đến cái đồng hồ đểu của em. Anh có chuyện cần nói đây. Vểnh tai lên mà nghe cho rõ”. Vệ Đằng ho một tiếng rồi lấy giọng, chuẩn bị diễn thuyết: “E hèm, anh có một người bạn thân, tên là Lục Song. Em còn nhớ cậu ấy không? Trước đây cậu ấy sống cùng khu với chúng ta, ở đối diện với nhà hàng xóm”.
Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: “Vâng, nhớ rồi, ngưỡng mộ đã lâu, như sấm đánh bên tai”.
“Hồi nhỏ cùng chơi với nhau, lúc ấy em mới năm tuổi, anh đoán là em quên lâu rồi”.
“…..” Vậy thì còn hỏi làm gì.
“Em nghe này, khi đến trường đại học A anh gặp cậu ấy. Năm nay cậu ấy tốt nghiệp cao học. Mấy hôm nữa sẽ qua bên ấy làm việc. Sau khi chuyển nhà cậu ấy sống ở Bắc Kinh. Lâu lắm rồi không đến miền Nam nên không quen cuộc sống ở đó. Sau này em chú ý chăm sóc cậu ấy nhé. Nghe rõ chưa?”
“Vâng”. Vệ Nam vẫn chưa hết buồn ngủ, nghe tai nọ ra tai kia, chỉ muốn gật đầu cho xong chuyện.
Vệ Đằng tiếp tục dặn dò: “Mọi người đều nói người miền Nam không nhiệt tình hào phóng bằng người miền bắc. Chúng ta là người miền Nam, không được để mất mặt, hiểu chưa? Mà con gái con đứa ngủ ít thôi. Nhất định phải dốc toàn bộ nhiệt tình của em vào người cậu ấy để cậu ấy tan chảy ra, nghe rõ chưa?”
“Vâng”.
Trời mùa hè nắng nóng oi bức, nhiệt độ lúc này là trên 300C, đã đủ nóng lắm rồi. Mọi người sắp bị cháy thành thịt rang đây này, vậy mà còn phải nhiệt tình? Em chưa kịp dốc hết nhiệt tình của mình thì ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt đã làm em tan chảy rồi ạ? Vệ Nam lẩm bẩm rồi ngáp một cái. Sau đó anh trai dặn dò thêm một đống thứ nào là anh ta mặc gì, dáng người thế này, thế kia, mấy giờ tàu đến, đón cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, sau đó thế nào thế nào…
Vệ Nam vừa ngáp vừa gật đầu, tư thế trông giống như gà con mổ thóc vậy. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại nửa thực nửa hư này, Vệ Nam mới thốt lên một tiếng “Buồn ngủ quá” rồi mơ hồ bò lên giường ngủ tiếp.
Trong giấc mơ, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai mình bằng giọng điệu như đang niệm thần chú: “Lúc bạn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế giới này đã bừng tỉnh từ rất lâu, rất lâu rồi”. Đây là câu nói yêu thích của tác giả Chu Phóng mà Vệ Nam rất thích. Trong tiểu thuyết trinh thám, khi hung thủ dùng thuốc mê giết người hàng loạt thường xuất hiện lời thoại này. Vệ Nam thấy gần đây mình thay đổi phong cách xem tiểu thuyết trinh thám, xem đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Trong giấc mơ thường xuất hiện cảnh máu mê bê bết, dù là sinh viên ngành y đã học giải phẩu người nhưng vẫn thấy khủng khiếp.
Tiếng cười của tên hung thủ gian ác và tiếng kêu gào thảm thiết của người bị hại trong giấc mơ khiến Vệ Nam toát mồ hôi hột. Khi cô tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Nắng chiều còn xót lại chiếu vào phòng ngủ, nhuốm màu vàng óng. Vì cửa sổ có một khe hở nên mỗi khi gió thổi đến rèm cửa lại khẽ đung đua, tiếng kêu xào xạc đập vào cửa sổ giống như âm thanh gọi hồn trong phim ma, có cảm giác hãi hùng của cảnh tượng gây án.
Vệ Nam vội bò dậy kéo rèm cửa.
Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt. Vệ Nam vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt rồi soi mình trong gương. Tóc bù rù lởm chởm trông giống như cỏ dại, mắt sưng húp như gấu trúc, môi khô như mảnh đất hạn hán ba năm, nứt hết rãnh này đến rãnh khác, giống như miệng núi lửa vậy.
Đây chính là hậu quả của kỳ thi tàn khốc kéo dài suốt một tháng.
Vệ Nam thở dài rồi bắt đầu sửa sang từ đầu đến chân, sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cảm giác bắt đầu hồi phục lại hình dáng của “con người”. Sau đó cô vào phòng gấp chăn, mở tủ tìm áo phông, quần jean, mặc quần áo trong tình trạng chân tay tê nhức rồi mở tủ lạnh lấy hộp sữa, vừa hút vừa lao ra khỏi phòng và nói: “Mẹ ơi, con ra ngoài một lúc. Anh Vệ Đằng bảo con đi đón một người”.
Mẹ thò đầu ra và cười rất tươi: “Con đi đón Lục Song à?”...