Ring ring
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Điều Bí Mật
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 11224
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:43 - 15/08/2015


- Con tôi đâu? Tại sao cô lại ở đây? Cô ở đây còn con tôi đâu rồi?

Cô gái bị anh siết chặt hai vai thì đau quá vội hét lên, nhưng Đại vẫn không có chút thương xót nào. Đôi mắt Đại đã toàn một màu đỏ của tơ máu:

- Cô nói đi? Con tôi đâu?

- Em... Em không biết... Em đi ra ngoài mua giấy vẽ, lúc về tới đây thì đã... Em xin lỗi anh... - Thư nấc lên từng cơn, cả người run bần bật, giọng cũng khản cả đi, rõ ràng cô đang hoảng sợ và đã khóc rất nhiều.

- Khốn nạn... - Đại không nhịn được vung tay tát Thư một cái khiến một bên má trắng mịn của cô hằn rõ vết những ngón tay đỏ - Cô đi mua giấy vẽ để con tôi lại một mình sao? Cô... Tôi giết cô...

Thư co rúm cả người lại, trong hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt điên cuồng của Đại. Anh đang tức giận không cách nào kiềm chế được.

- Anh Đại... - Minh túm lấy Đại kéo ra trước khi anh doạ cho cô gái trước mặt mình chết khiếp - Bình tĩnh đi...

Minh cao lớn hơn Đại nên dễ dàng giữ được anh. Đôi mắt đỏ của Đại lúc này đã được phủ một tầng nước, có lẽ anh đang cố kiềm chế bản thân không khóc rống lên như một đứa trẻ. Hơn bất kỳ lúc nào, anh cảm nhận rõ được nỗi đau mất mát. Lúc này, anh lại hoàn toàn bất lực, cả người khuỵu xuống, không gượng dậy nổi. Và khi anh nghe thấy ai đó nói rằng: “Cả căn nhà đều cháy thành tro hết rồi” thì anh không thể kìm chế được những giọt nước mắt của mình nữa.

Bà Nguyệt chỉ kịp thốt lên một tiếng: “Cháu ơi...” rồi cũng ngất xỉu và được đưa tới bệnh viện. Ông Phương nắm chặt hai tay, nén nước mắt nhìn thằng con trai lớn của mình, đứa con chưa từng khóc một lần kể cả khi ông đánh nó. Minh đứng ngay cạnh Đại cũng đưa tay áo quẹt nước mắt đi. Từ lúc tới đây, anh đã cố liên lạc với Linh nhưng không được. Như Ý cũng là cháu của Linh, nếu cô biết chuyện, liệu cô có vượt qua được cú sốc này hay không?

- Nguyên nhân của vụ hoả hoạn này là gì? Các anh đã tìm ra chưa? - Ông Phương lên tiếng hỏi người lính cứu hoả. Lúc này, chỉ có ông là giữ được bình tĩnh nhất.

- Đám cháy bắt đầu từ căn hộ 608. Ngọn lửa bắt đầu từ phòng khách. Ở phòng này có rất nhiều sách nên đám cháy càng bén nhanh hơn. Mấy căn hộ cùng tầng không sao nhưng hệ thống điện của toàn khu chung cư đã bị cháy chập hoàn toàn. Cũng may khi đó không có ai sử dụng thang máy. Chi tiết chúng tôi sẽ điều tra thêm.

- Vâng, vậy nhờ các anh - Ông Phương đưa mắt nhìn Đại rồi thở dài nói. Những chiếc xe cứu hoả cuối cùng chuyển bánh rời đi, để lại đám người vẫn không ngừng nhốn nháo. Ông Phương định nói với Đại mấy câu thì thấy Lâm chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, trang phục diễn cũng không kịp thay.

- Bố, mọi chuyện thế nào rồi.

Ông Phương đưa mắt nhìn về phía Đại, không trả lời mà chỉ lắc đầu. Lâm thấy anh trai mình đang khóc thì rùng mình một cái, dường như đã hiểu toàn bộ mọi chuyện. Trong điện thoại, dù ngắn gọn nhưng Minh cũng đã nói cho anh biết qua rồi. Lâm mím môi, hai tay siết chặt lại rồi đột nhiên anh xông tới túm lấy cổ áo Đại, gầm lên:

- Anh đứng dậy cho tôi... Anh nói đi, một đứa bé mà anh cũng không chăm nổi là sao? Anh có thể bỏ con ở nhà và yên tâm chạy đi làm được sao?

- Bỏ tao ra... - Đại bị Lâm túm cổ như thế thì cơn tức giận lại bắt đầu bộc phát.

- Hai đứa có thôi ngay đi không? - Ông Phương gầm lên.

- Tao bảo bỏ tao ra cơ mà - Đại gằn giọng và rồi như muốn xả hết mọi thứ trong lòng, anh vung tay đấm thẳng vào mặt em trai mình.

- A... - Lâm bị đánh một cú thì đưa tay bưng má, hai mắt long sòng sọc quay lại nhìn Đại, rồi anh cũng trả đòn - Khốn kiếp, anh là thằng khốn kiếp. Anh đã giết Như Ý của tôi...

- Minh, ngăn hai thằng điên đó lại - Ông Phương nhìn sang thằng con út lúc này đang ngây ra vì hành động bất ngờ của hai người anh lớn.

- Mày câm mồm lại. Con bé là con tao, mày có phải cha nó đâu mà mày hiểu nỗi đau mất con... - Đại điên tiết trả đòn.

- Ai nói là con anh. Như Ý là con tôi. Anh nghe rõ chưa, nó là con tôi...

- A... - Minh đang định ra tay ngăn lại thì bị câu nói đó của Lâm làm cho chết sững tại chỗ.

- Mày... nói cái gì? - Đại đang vung tay lên định xông vào Lâm thì cũng sững sờ, rồi anh túm lấy cổ áo sơ mi trắng của Lâm, gằn giọng - Mày nói lại cho tao nghe, mày vừa nói cái gì.

- Buông ra... - Lâm thở hồng hộc, gạt tay Đại ra - Phải, Như Ý là con tôi chứ không phải con anh đâu. Là tôi đã giở trò với kết quả xét nghiệm ADN đó, con bé thực ra là con của tôi. Anh giết nó, tôi sẽ giết anh...

- Câm... - Trong khi Đại còn đang sững sờ với câu nói này thì ông Phương đã bất ngờ xông tới tát bốp vào má Lâm - Mày... mày... mày...

Ông Phương chỉ nói thêm được ba tiếng này rồi đột ngột mặt ông đỏ bừng, ông đưa tay ôm lấy, và ngã đổ vào người Minh.

- Bố... bố ơi... - Minh gào lên, vội đỡ lấy người ông Phương, nói như quát - Các anh đánh nhau đủ chưa? Còn không mau gọi cấp cứu đi... Bố ơi...



Chương 40: Bí mật của Lâm



Đại thẫn thờ bước vào ngôi nhà đã cháy đen của mình, đến cả cửa cũng không còn nữa, mọi thứ tan hoang, chỉ còn lại màu tro tàn và mùi khét lẹt. Những rèm cửa, giá sách, giường chiếu, tủ,... tất cả đều cháy rụi.

Và cả con gái anh nữa...

Trong phòng của Như Ý cũng chỉ còn lại mấy cái khung sắt của chiếc giường nơi con bé vẫn ngủ.

Không còn gì cả. Mất Như Ý là coi như anh đã mất đi mọi thứ rồi.

Đại ngồi phịch xuống giữa nhà, hai tay chống xuống nền, ngửa người ra, đầu ngẩng lên trần nhà nhám đen, sau khi ôm cái giường chỉ còn lại khung sắt méo mó khóc rống lên một hồi, giờ đây anh cũng chẳng còn sức đâu mà khóc nữa. Vệt máu trên mép do trận ẩu đả với Lâm vẫn còn nguyên, đã khô lại, anh cũng chẳng buồn lau đi.

Cái tin mà Lâm nói ra cũng chỉ làm anh sửng sốt một chút, bất ngờ một chút mà thôi. Khi đứa bé đã không còn thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa hết. Bố anh đã qua cơn nguy hiểm, mẹ anh cũng đã về nhà. Chị Tâm đang ở nhà chăm sóc mẹ, Minh và Lâm ở trong bệnh viện với bố.

Cho tới giờ phút này, anh vẫn không dám tin rằng anh đã mất đi Như Ý. Anh không tin rằng từ nay sẽ không được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình nữa. Dù không tin vào những điều ước, nhưng lúc này anh ước có điều kỳ diệu xảy ra, con gái anh sẽ trở lại trong vòng tay âu yếm của anh. Nếu có thể, anh nhất định sẽ tìm cho nó một người mẹ thật tốt.

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Đại cũng không buồn quay lại nhìn. Anh đã quá mỏi mệt rồi. Lâm đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xuống, tư thế không khác anh là bao.

- Sao không ở trong đó với bố?

- Bố bảo đi tìm anh - Lâm đáp.

Anh quay sang nhìn Lâm, gương mặt trắng trẻo đẹp trai của anh chàng ca sĩ giờ đã sưng múp lên một bên.

- Ừm... Xin lỗi vì đã đánh chú. Lúc đó anh giận quá!

- Em cũng thế! Mất hết cả lý trí. Không ngờ anh em mình lại có ngày đánh nhau như hồi còn bé thế này - Lâm cười buồn bã.

- Câu nói kia chắc không phải nói ra vì mất lý trí chứ? - Đại chậm rãi hỏi một câu.

- Cả nhà chắc đều giận em vì đã giấu chuyện này?

- Bây giờ có giận thì cũng có làm gì được đâu - Đại thở dài.

- Em là một người cha không đáng được tha thứ - Lâm ngửa mặt lên trần nhà, nói bằng giọng buồn thảm.

- Chú không phải là một người cha - Đại lắc đầu.

- Ừm, có lẽ thế, em đúng là không xứng đáng để xưng là cha của Như Ý.

- Chỉ vì sự nghiệp thôi sao? Có đáng không?

- Không đáng - Lâm lắc đầu - Khi bắt đầu mọi chuyện em đã thấy không đáng, nhưng lại không có cách nào để thú nhận. Em là một kẻ nói dối hèn hạ, càng hèn hơn khi không dám thú nhận những sai lầm của mình. Thật may mắn vì còn có anh.

- Vậy mẹ đứa bé thì sao?

- Em không biết.

- Không biết mẹ đứa bé là ai sao? Vậy Trang biết chuyện này không?

- Trang biết, biết hết. Thực ra, em biết mẹ đứa bé là ai, chỉ là em không biết cô ấy đã đi đâu mà thôi.

- Một mối tình một đêm?

- Không... Em yêu cô ấy.

- A! - Đại bật lên một tiếng sửng sốt, quay sang nhìn Lâm.

- Khi ấy em và Trang vẫn chưa yêu nhau - Lâm giải thích - Vì sự nghiệp của em, cũng vì bảo vệ cô ấy, chúng em buộc phải bí mật mọi chuyện. Cô ấy là một cô gái rất tốt, chỉ là bản thân em lại quá cầu toàn, vừa mong có sự nghiệp, lại vừa mong có được tình yêu đẹp như mơ với người mình yêu.

- Rồi sao?

- Cô ấy nói với em là chúng em đã có một đứa con.

- Như Ý đúng không?

- Ừm, em nghĩ thế. Ngay khi nhìn thấy Như Ý là em nhớ tới cô ấy.

- Mọi chuyện thế nào?

- Khi cô ấy nói cô ấy có thai, em nói em cần có thời gian suy nghĩ. Nhưng có lẽ em đã suy nghĩ và im lặng với cô ấy quá lâu, cô ấy không chờ được. Cô ấy tới gặp em, nói vì bảo vệ sự nghiệp cho em nên đã bỏ cái thai đó và cô ấy muốn chia tay. Em không giữ được cô ấy, nhìn vào đôi mắt cô ấy lúc đó, em chỉ thấy sự khinh ghét và ghê sợ. Cô ấy khinh ghét và ghê sợ em có lẽ vì em quá hèn.

Đại lặng thinh nghe câu chuyện của em trai mình và nhớ tới Như Ý. Một đứa bé đáng thương!

Đại định hỏi mẹ đứa bé là ai thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa làm Đại như bừng tỉnh, chợt nhớ ra từ lúc xảy ra hoả hoạn tới giờ, anh không nhìn thấy Tuyết đâu. Tuyết thông minh như thế, chắc chắn không có chuyện nó chịu chết cháy ở đây rồi. Trong lòng Đại như dậy sóng khi nghĩ tới chuyện này và một hy vọng mong manh nhen nhóm trong đầu anh.

- Tiếng của Tuyết đấy.

Đại vụt đứng dậy và chạy ra ban công. Những cây cảnh ngoài ban công cũng cháy đen một góc. Đại ngó xuống dưới, chỉ thấy con chó trắng đang đứng ở dưới sân khu chung cư, nghển cổ lên sủa ầm ĩ, dưới chân nó còn có một cái gì đó màu đỏ rất nhỏ.

Đại vội vàng phóng một lèo cầu thang bộ từ tầng sáu xuống. Vừa thấy anh, Tuyết vẫy đuôi, cúi xuống ngậm cái vật nhỏ màu đỏ kia lên, phóng tới. Tới gần, nó nhả vật đó ra rồi chồm lên người anh mà hít, mà liếm, cái đuôi ve vẩy đầy mừng rỡ.

- Chó ngoan. Mày không sao là tốt rồi - Đại ôm lấy cổ nó, vỗ về con vật cưng của mình.

- Anh Đại, cái này là... - Lâm nhặt vật màu đỏ lên và đưa cho Đại.

Dù vật đó dính đất, nhìn rất bẩn thỉu nhưng Đại vừa trông thấy đã thốt lên:

- Là giầy len của Như Ý. Sáng lúc đi làm anh đã đi vào chân con bé cho ấm. Con Tuyết sủa lên mấy tiếng như đồng tình với chủ nó.

- Tuyết, mày vừa ở chỗ Như Ý về đúng không?

Tuyết lại sủa thêm mấy tiếng, ánh mắt nó sáng ngời khi nhìn anh.

- Ở đâu, mau dẫn tao đi - Đại mừng như điên, vội vàng giục nó.

Tuyết vẫy vẫy cái đuôi sau đó quay người chạy thẳng ra khỏi khu chung cư, đi về phía đường lớn.

- Để em đánh xe.

- Anh chạy bộ, chú cứ lái xe theo cũng được - Đại nói rồi sau đó lập tức chạy theo Tuyết.

Mọi sự mỏi mệt trong người Đại lúc này theo hy vọng dấy lên mà hoàn toàn tan biến. Điều kỳ diệu đã xảy ra rồi...

***

- Con bé ngủ chưa Linh? - Tiếng bác Ngân hỏi vọng vào từ ngoài cửa.

- Ngủ rồi bác ạ, chơi cả chiều rồi mà.

- Cháu đã gọi điện cho bố nó chưa? Chắc nhà bên đó lo lắng lắm?...
« Trước1...3637383940...72Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh Hận Anh Yêu Em
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Anh yêu em, 1m45 ạ!
» Bà xã nghịch ngợm, em là của anh
» Bạch mã hoàng tử
» Bạn gái của thiếu gia
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bảy ngày để nói Anh yêu Em
» Bên nhau trọn đời
123456»
Tags:
bạn đang xem

Điều Bí Mật

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Điều Bí Mật v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất