Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6161
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015


Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại muốn đưa anh lên đó, phá vỡ lời hứa của chính mình. Mà cũng phải thôi, anh là người vô cùng đặc biệt cơ mà, nếu chia sẻ “xứ sở” cho anh thì tôi thấy cũng không có vấn đề gì lắm, hihi.

Tôi nhìn về phía cánh đồng mà chúng tôi đã sắp đến nơi rồi quay ra nhìn anh, khẽ mỉm cười:

_Sắp đến nơi rồi đó anh. Anh có thấy không? – tôi chỉ tay về phía cái tháp – Mình lên đấy nhé!

Anh nhìn tôi, gật đầu, khẽ cười, nhìn…hiền kinh khủng.

Tôi thấy anh cười rồi thì cũng nhoẻn cười híp mắt. Rồi chúng tôi đi xuyên qua đồng cỏ, một tẹo đã đến chân tháp rồi. Tôi hào hứng bảo anh:

_Em trèo lên trước nhé, anh phải theo sau em đó nha.
_Ừ, cẩn thận.

Anh gật đầu nhẹ. Tôi lại nhoẻn cười, rồi nhanh nhảu trèo lên trước. May hôm nay, tôi mặc quần^^

Tôi ngồi xuống thì anh cũng lên đến nơi. Anh ngồi xuống ngay bên cạnh tôi làm tôi thấy hơi ngại, anh có thể ngồi đối diện tôi cơ mà. Tất nhiên những lời này tôi cũng không nói ra, được ngồi cạnh anh chẳng thích quá đi ý chứ, hihi. Tôi cười thầm rồi quay ra nhìn anh, anh đang nhìn gì xa xăm lắm.

_Đây là đâu vậy, tôi không nghĩ là sau nhà cô lại có một cánh đồng rộng thế này.
_Hì, đây là “xứ sở” của em, cánh đồng này là của riêng em – tôi toe toét cười – em lên đây mỗi khi em buồn. mọi thứ rất tuyệt phải không anh? Trời xanh, nắng nhẹ, gió mát…
_Nó làm tôi thấy bình yên. – anh bỗng ngắt lời tôi.
_Hì, em cũng vậy. chưa ai được lên đây ngoài em đâu đó^^
_Vậy sao lại đưa tôi đến đây, cô đã nói nó là của riêng…
_Vâng, thì đúng vậy – lần này là tôi ngắt lời anh – nhưng giờ em chia sẻ cho anh nữa, hì. Mà sao nãy trên đường, anh có vẻ buồn thế, nói em nghe được không? – tôi không giấu nổi tò mò.

_Chẳng có gì, tôi hơi mệt thôi mà.

Anh nói gượng, rõ ràng là anh nói dối mà.

_Không đúng.
_Vậy cô nghĩ sao?
_Em sao biết được.
_Ừm, cô sướng thật.

Hạo Du bỗng buông câu nói chẳng liên quan gì đến chủ đề đang được đề cập đến. Tôi nhìn anh, cười méo mó:

_Sướng gì chứ ạ?
_Tôi thấy bố mẹ cô rất quan tâm đến cô. – Hạo Du thật thà nói.
_Thì…bố mẹ anh cũng quan tâm đến anh mà. Bố mẹ nào chẳng vậy.

Bỗng thấy anh thở dài, lắc đầu:

_Không, bố mẹ tôi khác. Tôi ghen tị với cô.
_Là sao, anh nói rõ hơn được không?
_Tôi nói cô có tin không, tôi chưa bao giờ được ở trong vòng tay của bố mẹ. Họ chưa bao giờ ôm tôi.
_Anh...nói đùa à. Làm gì có chuyện...chưa bao giờ...
_Cô không tin thì thôi. Họ cũng...chưa bao giờ gắp thức ăn cho tôi. Bố tôi cũng chưa một lần nắm lấy tay tôi vừa đi vừa hỏi han tôi như thế.

Nhìn mặt Hạo Du lúc này, tôi thấy thương anh vô cùng. Nhìn anh buồn lắm. Không lẽ những gì anh nói là sự thật? Có phải vì thế nên lúc nói chuyện với bố tôi, anh mới cảm thấy lo lắng, lúc mẹ tôi gắp cho xiên luk lak, anh không ăn được ớt nhưng lại vui vẻ đón nhận, và cũng cố ăn (đến mức bị nôn như thế). Vậy là...anh cũng chưa được bố mẹ ôm bao giờ sao? Sao lại có chuyện như thế chứ. Cho dù là con trai, không lẽ anh lại chưa làm nũng bố mẹ bao giờ? Chuyện này thật khó tin mà.

_Anh...lẽ nào...thật sự là thế?
_Tôi nói dối làm gì cơ chứ.

Nhìn mặt anh, tôi gật gù, đúng là chẳng việc gì phải nói dối chuyện đấy cả. Nhưng rõ ràng là không tin nổi, bố mẹ anh chẳng phải rất quý tôi hay sao. Mà Hạo Du lại học giỏi và ngoan ngoãn thế, nếu anh là con trai mẹ tôi chắc mẹ suốt ngày bắt anh ở nhà để...ôm mất, sợ có cô gái nào chiếm mất “tình yêu” của mình mà.

Nghĩ đến đây tôi bất giác cười thầm. Nhưng thấy mặt anh đang buồn thế nên lại nghiêm túc ngay. Tôi phải làm gì đó để an ủi anh chứ.

_Có thể là...bố mẹ anh không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài, nhưng chắc chắn là...bố mẹ rất tự hào về anh. – tôi nói chắc.

Nhưng anh bỗng lại lắc đầu, thở dài:

_Không có. Họ cũng chưa bao giờ tự hào về tôi.

Nghe anh nói đến đây thì tôi không thể nào tin được nữa.

_Làm gì có, anh học giỏi như vậy, luôn đứng đầu, làm gì có chuyện bố mẹ không tự hào về anh chứ.
_Với bố mẹ tôi, việc đứng nhất là điều đương nhiên phải đạt được, chẳng có gì đáng tự hào cả.
_Lẽ nào...lại thế? – tôi méo mặt – Đứng nhất suốt từng đấy năm học, như vậy mà không đáng tự hào sao? – tôi chợt nghĩ đến việc năm ngoái tôi đòi bố mẹ mua quà cho tôi khi tôi đứng trong top 5 của...tổ (_ _”)
_Nếu tôi không đạt được...tôi chắc sẽ bị đánh chết luôn mất.

Anh nói đến từ “chết” mà tôi rùng cả mình.

_Hic, anh nói nghe sợ thế.

Rồi bỗng anh không nói gì mà từ từ kéo tay áo lên cho tôi xem. Giật mình, bắp tay anh...có một vết sẹo, là vệt...roi. Vệt dây thừng.

Tôi sửng sốt, đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo rồi vội rụt lại. Đúng là vệt dây thừng, tôi không nhìn nhầm. Nhưng...nó...không lẽ là...do bố đánh anh?

_Bố tôi đánh đấy. Năm tôi học lớp tám.

Vậy là đúng. Nhưng sao, lại đánh anh đến mức để lại sẹo đến tận bây giờ chứ???

_Năm đó, tôi đứng nhất, nhưng có một môn, không được điểm phẩy cao nhất. Thế là bố rất tức giận, và đã đánh tôi như thế. Chỉ một roi thôi, nhưng mà...

Anh cứ như hiểu được suy nghĩ của tôi vậy.

_Nhưng là môn gì chứ. Kể cả như vậy, sao...nỡ đánh anh như thế.

Tôi tự dưng thương anh đến trào cả nước mắt. Vết sẹo lớn thế kia, hẳn là lúc đó anh đau đớn lắm.

_Môn...thể dục. Cuối học kì, tôi bị sốt một trận, nên đến hôm thi sức khỏe không được tốt lắm, vì thế, điểm phẩy không được cao nhất. Bố rất tức giận, nên...

Hạo Du nói lửng. Tôi bất giác quàng tay ôm chặt lấy anh. Ôm rất chặt, như để bù đắp những gì anh phải chịu đựng, như để bù lại những cái ôm anh chưa từng nhận được từ bố mẹ... Tôi biết không bao giờ có thể bù đắp được nhưng tôi muốn an ủi anh.

Thấy Hạo Du cũng nằm yên trong vòng tay tôi mà không nói lời nào, tôi cũng cứ ôm anh mãi. Cho đến khi...nóng không chịu được, tôi mới buông anh ra.

_Cảm ơn.

Giọng Hạo Du nhẹ nhàng vang lên. Tôi nhìn anh, khẽ cười nhưng vẫn còn vài giọt nước mắt đọng lại trên mi. Tôi không thể hiểu tại sao một người tưởng chừng như hoàn hảo như anh lại không được bố mẹ yêu thương. À mà nói thế cũng không phải, nhưng mà...rõ ràng, sao bố anh lại nỡ đánh con trai mình như vậy. Chỉ vì một môn không đứng nhất, mà lại là môn thể dục, mà lại là khi anh ốm nên thi không được tốt. Cũng đâu phải do lỗi của anh. Học giỏi như anh, đúng là khổ thật. Bố mẹ tôi thì chỉ mong tôi cố gắng học hành hết khả năng, dù có thế nào thì vẫn luôn tự hào về tôi, chưa bao giờ chê trách tôi điều gì cả. Ngẫm lại, Hạo Du nói ghen tị với tôi cũng là thật.

Hóa ra...Hạo Du cũng đáng thương lắm.

Sau cái ôm và lời nói cám ơn gượng gạo của Hạo Du, chúng tôi lại im lặng, tự nhiên tôi chẳng biết nói gì nữa nên chỉ cứ ngắm anh. Thỉnh thoảng anh quay lại bắt gặp ánh mắt của tôi thế là lại quay đi, hết nhìn trời rồi nhìn đất.

Bỗng dưng tôi lại muốn...hát, thì bình yên thế này cơ mà. Vậy là tôi ngước lên nhìn trời và nói bâng quơ, nhưng đủ để anh nghe thấy.

_Anh có muốn nghe em hát không?
_Hử? Ừ, hát đi.

Nghe anh nói vậy, tôi thích chí gật đầu lia lịa và bắt đầu hát, lần này là Love Paradise của Kelly Chen. Không hiểu sao tôi rất thích mấy bài hát tiếng anh yêu đương, chăc vì tôi có thể hát được chúng chăng^^

“You're always on my mind
All day just all the time
You're everything to me
Brightest star to let me see
...
I pray to be with you
through rain and shiny days
I'll love you Till I die
Deep as sea Wide as sky…”

Ôi, lời bài hát mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi tôi đang hát cho Hạo Du nghe. Tôi vừa nghĩ vừa len lén nhìn anh. Aizz... anh đâu có vẻ gì là đang nghe tôi hát đâu cơ chứ, mắt đang để nơi khác mà. Điều đó làm tôi tự ái kinh khủng. Anh bảo tôi hát thì ít nhất cũng phải chú ý một tý chứ. Thế là làm vẻ mặt giận dỗi, tôi im lặng luôn.

_Ơ, sao không hát nữa? Hết rồi thì hát bài khác đi chứ.

Ngay sau khi tôi im lặng, anh quay ra nhìn tôi hỏi luôn với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Hóa ra là anh có nghe tôi hát, tuy vậy, đang giận...dở nên tôi vẫn giả vờ nói với giọng giận dỗi.

_Anh đâu có nghe em hát.
_Ai bảo vậy, hát tiếp đi xem nào.

Nghe anh giục, tôi nhìn anh rồi lại hát tiếp, lần này là You are my destiny của F(x), một bài hát tiếng Hàn. Thực ra là tôi hát thôi cứ có lẽ là lời không đúng lắm^^. Tôi có đi học tiếng Hàn vài tháng, nhưng mà chỉ vài tháng thôi, nên hát cũng chủ yếu là hát nhẩm theo mà thuộc lời. Dù vậy, tôi vẫn thấy anh chăm chú nghe, làm tôi cũng hơi ngại. Nhỡ sai mà anh biết được thì ngại lắm.

_Hết rồi ạ. – tôi hít một hơi dài sau khi hát, cười khá tươi.
_Tiếng Hàn à?
_À vâng, lời nó hay lắm đó, nhưng mà...có lẽ em hát không được chuẩn, hì. – không hiểu sao tôi lại tự khai ra nữa.
_Vậy à, có gì mà hay?
_Anh có đang nghe lời thú nhận của em không vậy?
Bài hát này là dành cho anh đấy
Em sẽ bước tới bên anh
Và nói với anh những lời ngọt ngào và êm ái hơn
Rằng em yêu anh
Anh là người duy nhất em cần
Đó là lí do giải thích cho mọi thứ
Em luôn ổn chừng nào em còn có anh bên cạnh
Ngay cả khi mùa hay thế giới có thay đổi
Em vẫn luôn luôn như vậy và vẫn sẽ yêu anh
Bởi anh là định mệnh đời em…
<Lời dịch: You are my destiny – F(x)>

_Lời bài hát à?
_Dạ vâng^^ – tôi nhoẻn cười.
_Vậy mà tôi cứ tưởng cô đang tỏ tình với tôi cơ đấy. – Hạo Du nói hết sức thản thiên.
_Ơ, cứ coi như vậy cũng được, hì.

Tôi cũng nói tự nhiên, không nghĩ ngợi gì. Từ trước đến giờ tôi vẫn tỏ ra là yêu anh nhưng có bao giờ nói ra ba cái từ đấy đâu, mà bài hát thì đúng y hệt ý tôi, hihi.
Tôi nói rồi bỗng thấy mặt anh đỏ rần rần, anh quay ngay đi mà không nói gì. Hẳn là anh đang xấu hổ lắm^^

_Thôi, hát tiếp đi.
_Em mệt rồi.
_......

Nghe tôi nói thế, anh chẳng nói thêm gì, lại còn ngồi im. Tôi nhìn anh rồi ngồi dịch sát vào, khẽ thỏ thẻ:

_Em dựa vào vai anh được không?
_Bình thường cô có bao giờ hỏi tôi đâu, giờ lại còn hỏi.
_Hì, thì... – tôi ngượng nghịu – nhưng anh có muốn không, nếu muốn thì em mới dựa.
_Ờ muốn.
_Hì hì

Tôi toét cười rồi ôm luôn lấy tay anh, khẽ dựa vai anh. Tôi không biết sao anh lại đồng ý nhưng tôi thấy hạnh phúc lắm. Tôi dụi dụi đầu vào cổ anh, nhắm mắt để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt vời này. Gió khẽ len qua tóc tôi, mơn man đôi má khiến tôi khẽ rùng mình, hơi lạnh. Tôi lần tay đến chỗ tay anh rồi siết nhẹ. Ấm áp quá, trái tim tôi, nó đang thổn thức không nguôi. Nó đang gọi tên anh đấy, anh có nghe thấy không, Hạo Du?

3 p.m

_Hai đứa đi đâu mà để một mình Hạo Nhiên ở lại thế hả, chẳng biết phép tắc gì cả.

Tôi với Hạo Du vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trách mắng của bố tôi – đang ngồi chơi cờ với Hạo Nhiên. Bố tôi mắng vậy thôi, nghe giọng có tí khó chịu nào đâu nào, thế là tôi nhìn ông, cười toe một cái rồi kéo Hạo Du luôn lên phòng, nãy anh ngỏ ý muốn xem phòng tôi mà. Thực ra tôi đã kịp hỏi mẹ xem lúc tôi đi có ai dọn dẹp gì không thì được mẹ cho biết là chị Thảo vẫn thường xuyên qua lại dọn dẹp lau chùi, chị ấy đi thì vẫn có người “trông” phòng hộ tôi. Điều này làm tôi khá yên tâm vì có gì thì cũng không để mất mặt trước chồng! Thực thà mà nói thì tôi cũng chẳng phải là người gọn gàng gì cho cam, được cái sạch sẽ, cái này chắc chắn, hehe.

“Cạch...cạch...”...
« Trước1...5657585960...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Chỉ có thể là Yêu
» Yêu không hối tiếc
» Sẽ có thiên thần thay anh yêu em
» Bạn gái của thiếu gia
» Hoàng Tử Online
» Tôi không phải là công chúa
» Nhẹ bước vào tim anh
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
1234...789»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
XtGem Forum catalog