XtGem Forum catalog
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6171
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
19:34 - 13/08/2015


8 p.m

_Vợ yêu à, hôm nay vợ xinh quá đi mất thôi.

Đình Phong vừa ôm lấy eo tôi vừa thì thầm, nhìn mắt anh đầy vẻ tự hào mà tôi buồn cười quá đi mất thôi.

_Nịnh hoài. – tôi khẽ lè lưỡi trêu đùa, mặt cũng đỏ ửng lên.
_Đâu có, chồng nói thật mà, 0% giả dối nhé.

Nói rồi Đình Phong giờ ngay tay trái lên ra vẻ thề thốt làm tôi lại càng buồn cười hơn. Tôi khẽ đưa tay véo má anh một cái.

_Anh cũng đẹp lắm.
_Thiệt hả?
_Ừ.
_Cám ơn vợ.

Khẽ thơm lên tóc tôi, Đình Phong lại thì thầm. Tôi bẽn lẽn mỉm cười, dựa vào vai anh, mùi thơm từ bộ vest mới thoang thoảng bay vào tâm trí tôi. Hôm nay Đình Phong mặc bộ vest đen bóng loáng, mới tinh, nhìn anh vô cùng đĩnh đạc và chín chắn, phong thái tự tin, nhìn từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không toát lên vẻ nam tính, quý phái, quyến rũ thì lại càng không thiếu. Tôi đi cạnh anh quả thấy vô cùng tự hào!

Sóng vai bên cạnh anh trong buổi tiệc sinh nhật, tôi và anh đang “phải” đi chúc rượu khắp các bàn, toàn là những nhân vật có máu mặt trên thương trường (bố mẹ tôi cũng đến đó). Thực ra cả tôi và Đình Phong đều không thích thú gì cái vụ này, chỉ vì bố mẹ anh muốn anh sớm tiếp xúc với những “con người ấy” nên Đình Phong mới nghe theo. Con tôi là bạn gái anh, đương nhiên phải đi cùng.

_Mà vợ yêu này. – Đình Phong bỗng siết tay rồi gọi tôi.
_Dạ?
_Mình cưới nhau đi.
_Hơ… =.=, Phong Phong, anh vui quá nên…hâm hả.
_Gì mà hâm chứ, chẳng phải bố mẹ đã đồng ý cho mình yêu nhau hay sao, vậy thì mình làm đám cưới luôn, để lúc nào anh cũng được nhìn thấy em.
_Hờ hờ, anh hâm thật rồi, em vẫn còn muốn tự do ngắm trai đẹp lắm, hehe.

Tôi nói rồi cười gian manh, tức thì bị Đình Phong lườm xéo một cái tí…cháy lông mày. Đùa thế thôi, anh vẫn còn cười khì khì kia kìa. Tôi đang định giơ tay véo má anh một cái thì chợt thấy điện thoại trong túi xách rung liên hồi. Tôi vội lấy nó ra. Là tin nhắn của…“Hạo Du”? Đang sững sờ, tôi chợt bị tay Đình Phong siết nhẹ nên vội cất cái máy trở lại túi và quay ra nhìn anh.

_Gì thế vợ yêu?
_Không ạ. Tin nhắn rác ý mà, dạo này tổng đài làm ăn chán quá. Anh cứ ra chúc rượu tiếp đi, em xóa mấy cái rồi sẽ ra ngay.
_Ừm, được rồi. Nhanh lên nhé, anh chờ em.

Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười. Chờ Đình Phong đi ra rồi mới mở tin nhắn ra. Thực ra tôi có thể mặc kệ nó đấy và tiếp tục đi chúc rượu cùng Đình Phong nhưng… Chính tôi cũng không hiểu, lúc nhìn thấy tin nhắn từ “Hạo Du”, tuy có ngỡ ngàng, nhưng trái tim tôi không khỏi loạn nhịp, cảm giác bồi hồi xen chút háo hức cứ bao lấy tôi từ nãy đến giờ.

Tin nhắn sau vài giây chờ đợi (dài như hàng thế kỉ) cuối cùng cũng hiện ra trước mắt tôi. Hờ, cái gì thế này, tin nhắn…lạ đời nhất mà tôi từng thấy: “Hom nay gio mat qua, anh muon bay” (Hôm nay gió mát quá, anh muốn bay).

Hạo Du, anh đúng là…bị điên rồi.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, bực tức cho cái máy trở về chỗ cũ rồi đi ra chỗ Đình Phong, tổn hại đến tim quá mất thôi.

_Em xong rồi đây.

Khẽ quàng lấy tay Đình Phong, tôi cười với anh rồi quay ra cúi chào bị khách mà anh đang nói chuyện. Rồi tôi cũng tiếp chuyện với ông ta sau lời thiệu tôi của Đình Phong.

Bất chợt lại thấy điện thoại vang lên tiếng nhạc, tôi mới nhìn qua rồi đưa tay từ chối cuộc gọi và lại tiếp tục nói chuyện. Người gọi là Hạo Du, anh ta định gọi có việc gì không biết nữa.

Rồi đang nói chuyện, điện thoại tôi lại một lần nữa rung lên, mấy lần như vậy, tôi đành phải xin phép ra ngoài nghe máy. Vẫn là Hạo Du, anh ta làm sao không biết, bực mình quá.

_Alô.
_Tiểu Minh à?
_Anh có chuyện gì vậy?
_Ngồi trên cao này mát lắm, anh muốn bay.

Hạo Du…hình như đang say.

_Này, anh say đấy à.
_Anh không biết nữa, nhưng anh muốn bay. Em có muốn níu anh lại không, Tiểu Minh? Đến đây bên anh đi.
_Anh say rồi. Tôi đang bận lắm.

Tôi hét lên trong điện thoại rồi dập máy. Đúng là bực quá đi mà, tôi không kiềm chế được, đã xưng “tôi”. Haiz, uống say rồi muốn bay… Thật không còn gì để nói, còn đòi tôi đến nữa chứ.

Đang lầm bầm trong miệng, cái điện thoại chết tiệt lại vang lên. Vẫn là Hạo Du. Lần này tôi hét lớn lên luôn:

_Anh làm sao đấy, thích bay thì đi mà bay một mình, đừng có rủ người khác.

Rồi tôi dập máy luôn. Lúc này mới ngượng ngùng nhìn xung quanh, may quá là hình như nhạc lớn quá nên không ai để ý đến tôi. À, đến lúc khiêu vũ. Tôi có thể thấy Đình Phong đang ngó nghiêng tìm kiếm tôi. Cất điện thoại vào túi, tôi khẽ đưa tay chỉnh lại tóc, váy rồi giữ bộ mặt tươi tỉnh đi vào. Tiếng nhạc đã vang lên rồi, tôi phải nhanh đến chỗ Đình Phong.

Nhưng đi được vài bước, tôi bỗng lại nghĩ đến những lời nói “điên khùng” của Hạo Du vừa nãy. Gì mà “ngồi trên cao”, lại còn “mát”, lại còn “bay”, haha, giờ mới thấy buồn cười, đúng là điên mà, haha. Nhưng mà “bay”? Lại còn ở trên cao? Bay, trên cao, mát, lẽ nào…? Không phải Hạo Du đang định làm điều gì ngốc ngếch đấy chứ. Hơ hơ, mong là tôi nhầm. Nhưng mà sao…tự nhiên tôi lại thấy lo lắng thế này, lòng cứ nóng hôi hổi. Hạo Du đang say thế khéo lại…

Hừ, thật là…

Nép mình vào một góc, tôi mới lại nhấn điện thoại gọi cho Hạo Du, giờ lại mới nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai. Trời lạnh thế này ngồi đâu thế không biết.

_Đang ở đâu? – tôi hỏi trống không.
_Anh đang ở nhà.
_Ờ, đợi đấy, đừng có “bay”.

Rồi dập máy, tôi đến vội chỗ Đình Phong. Hic, có phải tôi cũng điên rồi không mà lại lo cho Hạo Du chứ, đây là sinh nhật của Đình Phong mà, nếu giờ tôi bỏ đến chỗ Hạo Du… Nhưng tôi thật sự rất lo, bản thân cũng không hiểu vì sao. Thôi kệ, tôi sẽ đến xem anh ta đang làm gì rồi về ngay, mất nửa tiếng là cùng.

_Phong Phong này, em ra ngoài một tí rồi sẽ về ngay.
_Có chuyện gì à? Bắt buộc phải đi sao? Là tiệc sinh nhật của anh mà…
_Không lâu đâu mà. – tôi cố làm vẻ mặt nài nỉ.
_Vậy để anh bảo người đưa em đi.
_Em đi xe được mà, đi nhé, em xin lỗi, sẽ về sớm mà.
_Nhớ về trước mười hai giờ đêm.
_Vâng.

Nói rồi tôi khẽ thơm vào má Đình Phong và chạy đi. Phóng xe liền đến “nhà cũ”, gió thổi lạnh vì tôi đi khá nhanh. Lạ thật, năm nay mùa đông cũng đến sớm y hệt như “năm ấy”.

Nhanh chóng xuống xe, tôi đứng ngoài và gọi Hạo Du rất lớn, nhưng không có tiếng đáp trả. Tôi đập cửa lớn, cũng không có tiếng đáp trả. Sợ hãi cuốn lấy tâm trí tôi. Không phải Hạo Du đã “bay” rồi đấy chứ. Lần này, không thể suy nghĩ được gì, tôi lục túi rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hình như tôi cuống quá nên điên rồi, chìa khóa của tôi sao có thể…

“Cạch”

Ổ khóc bật mở. Tôi sững sờ. Chẳng phải Hạo Du nói ngôi nhà này đã bị bán, giờ anh ta mới mua lại nó hay sao? Không lẽ bốn năm nay ổ khóa chưa từng được thay?

Thôi kệ.

Tôi ẩn cửa dắt xe đi vào, thật như ở nhà mình, rồi vội đóng cửa, tôi chạy ngay lên tầng. Hạo Du đâu rồi, không thấy đâu. Tôi vội vã chạy qua các phòng, rồi ra ban công phía sau.

Chết sững.

Hạo Du đang ngồi trên lan can, đang ngồi vắt vẻo trên lan can, tay cầm chai rượu, có vẻ là muốn “bay” thật rồi.

Tôi đánh rơi cả túi sách xuống đất, vội càng chạy đến giữ lấy người anh ta.

_Này, anh điên rồi hả, xuống mau, thích chết à.
_Tiểu Minh…

Hạo Du quay ra nhìn tôi, ánh mắt buồn đến thảm thương, giọng nói cũng vô cùng tội nghiệp. Tôi không dám hướng mặt vào đôi mắt của Hạo Du, nên vội quay mặt đi, chỉ lí nhí trong miệng:

_Xuống mau đi.

Hạo Du cũng nghe tôi mà xuống. Không ngờ, vừa chạm chân xuống đất, Hạo Du đã ôm chặt lấy tôi, như kiểu “không cho nó thoát” vậy. Tôi sợ quá mới hét toáng lên, không ngừng giãy dụa.

_Này, làm gì thế hả, bỏ tôi ra. Này, điên à.
_Tiểu Minh à, cuối cùng thì em cũng đến, có phải em vẫn còn tình cảm với anh phải không?
_Điên à, buông tôi ra.

Tôi ra sức đẩy Hạo Du ra, sợ hãi tột độ. Anh ta ôm chặt lấy rồi thì thầm vào tai tôi, hơi nóng, mùi rượi… Tất cả làm tôi sợ. Đình Phong lúc say rượu cũng chưa bao giờ đáng sợ thế này.

_Tiểu Minh à, em định đi đâu chứ, đây là nhà của em, em còn định đi đâu. Đừng rời xa anh…

Hạo Du nói rồi…kề môi vào môi tôi. Mùi rượu làm đầu óc tôi quay cuồng. Mùi rượu xâm chiếm trí óc tôi. “Hương vị” nụ hôn nồng nàn của anh, nụ hôn mang tính chất cưỡng đoạt.

“Chát”

_Anh điên à, chết đi.

Tôi hét lên rồi đưa tay lên lau miệng, nước mắt sợ hãi cứ trào ra vô thức. Rồi tôi quay lưng bỏ chạy, mải miết chạy, tim vẫn cứ nhảy điên loạn vì sợ. Tôi nguyền rủa anh ta, nguyền rủa anh ta, tôi hối hận vì đã đến đây.

Rồi chợt, tôi nghe thấy tiếng gào lên thảm thiết của Hạo Du:

_Tại sao? Tại sao em lại bỏ rơi anh, tại sao không một lời giải thích? Tại sao thế hả em? Em vứt cho anh tờ đơn li dị và nói ta không còn quan hệ gì, chỉ thế thôi làm sao anh chấp nhận? Trả lời anh đi Tiểu Minh? Tại sao thế…tại sao…

Sau tiếng kêu ai oán là tiếng khóc, tiếng khóc vô cùng thảm thương. Tiếng khóc nghe mà cũng cảm thấy đau xé lòng, xé ruột.

Tôi không đủ dũng khí để bước tiếp. Nước mắt bất giác trào ra khỏi tim. Trái tim tôi thấm đẫm nước mắt, thoi thóp vì ngạt thở. Tôi khóc vì ai, tôi đau vì ai? Vì cái người mà tôi hận nhất sao?

Là vậy thật à, tôi không dám tin nữa.

Nhưng mà sao trái tim tôi đau quá khi nghe thấy tiếng khóc của anh???

Hình như nó còn đang gọi tên Hạo Du nữa.

Tôi bỗng nhận ra một điều, tôi không thể bỏ mặc anh được.

Bước chân đang đà chạy xuống cầu thang, tôi liền từng bước đi lên, lặng lẽ và nhẹ nhàng.

Hạo Du hiện ra trước mắt tôi, gương mặt bơ phờ chỉ toàn nước mắt. Chưa bao giờ tôi thấy Hạo Du khóc, chẳng phải con trai chỉ khóc khi anh ta cảm thấy đau đớn đến tột cùng hay sao?

Mà sao nhìn thấy anh ta khóc, tôi còn cảm thấy đau khổ gấp bội lần.

_Hạo Du, đừng khóc…đừng khóc…

Tôi khẽ quỳ xuống trước mặt Hạo Du rồi ôm lấy gương mặt đẫm nước ấy, xoa nhẹ nhàng làn nước mắt. Hạo Du bỗng gục hẳn vào vai tôi, người anh rung lên khe khẽ, nhưng không còn ôm lấy tôi, chắc là sợ tôi lại phản ứng như vừa nãy.

Tôi nhìn thấy mà xót xa vô cùng, đưa tay dùng tất cả sự dịu dàng để vỗ về anh.

Thực ra, tôi chẳng biết Hạo Du có phải buồn vì…như những lời anh ta nói lúc nãy không.

Tôi không biết.

Và hình như tôi đang hận anh ta lắm cơ mà?

Ừ, hận, nhưng bản thân không hiểu nổi chính mình nữa.

_Tiểu Minh ơi, em đừng bỏ anh, anh cần em…

Cần em? Tại sao bốn năm trước anh không nói với em là anh cần em?

Bây giờ thì đã quá muộn, thực sự…đã…đã quá muộn.

Mà…có lẽ chỉ là những lời nói khi say thôi phải không anh?

Đừng bắt em tin, trái tim em đã phải nhờ Đình Phong khâu lại những vết thương do anh gây ra, đã rất khó khăn…

Đừng làm vết thương của em rách toạc…

Em…không còn yêu anh nữa đâu!
_Này, dậy đi, uống cái này vào.

Đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Tôi ngồi bên trông Hạo Du ngủ, sốt ruột nhìn giờ. Pha xong ly chanh đường, tôi liền gọi anh ta dậy.

_Uống đi cho giải rượu.

Tôi đỡ Hạo Du ngồi dựa vào tường, tự tay đưa ly nước lên miệng cho anh ta uống. Hạo Du lúc nãy nằm ngủ mà cứ mê sảng mãi, nói linh tinh gì không hiểu nổi, mồ hôi thì cứ ướt đẫm người, làm tôi ngồi cạnh mà không khỏi lo lắng. Không hiểu uống bao nhiêu rượu mà say kinh thế, cũng may là không nôn....
« Trước1...124125126127128...179Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Bí Mật Người Yêu Cũ
» Vợ ơi! Anh biết lỗi rồi !
» Chỉ có thể là Yêu
» Tôi không phải là công chúa
» Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái
» Tôi ghét anh...đồ du côn
» Biệt thự hoàng tử
» Thiên thần bóng tối (Black
» Siêu quậy trường K.W (King World)
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
12345»
Tags:
bạn đang xem

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất