11:37 - 15/08/2015
Nhắn đến đây, thật sự tôi buồn đến nỗi không viết thêm được chữ nào nữa, quyết định nhấn nút gửi.
Nhắn xong tin nhắn này, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt. Vừa đi được vài bước thì điện thoại đổ chuông.
Viên Tổ Vực ho hai tiếng rồi ngượng ngùng nói:
- Anh biết sửa điện thoại, đã sửa được rồi.
Lúc gặp lại nhau, dù ít hay nhiều thì hai người cũng có chút không tự nhiên. May mà từ trước tới nay anh là người rất phóng khoáng, sau khi trêu tôi vài câu, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình hình. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không vui vì hành vi lỗ mãng của mình. Anh đập tay lên đầu tôi:
- Được rồi, mất mặt trước mặt anh đâu phải là lần đầu, đừng ra vẻ nữa.
Nói cũng phải, vì sao vận mệnh lại sắp đặt để anh chứng kiến mặt không tốt của tôi như vậy. Thi thoảng tôi cũng rất nổi bật mà!
Anh nhún vai:
- Hôm nay không đi ăn McDonald nữa, đi ăn sủi cảo!
Không biết có phải vì nhân viên phục vụ nói quá to còn không gian trong quán sủi cảo thì lại nhỏ hay không, tóm lại tôi có cảm giác dường như trong tai có vô số con ruồi đang kêu ong ong.
Viên Tổ Vực cầm menu lật đi lật lại, hỏi tôi muốn ăn nhân gì. Tôi nói tôi không muốn ăn gì, anh cầm đũa gõ vào đầu tôi:
- Vờ ra vẻ đau khổ cái gì hả? Sủi cảo ở đây rất ngon, ăn đi!
Anh gõ rất nhẹ, thú thực lúc ấy tôi thật sự có chút cảm động.
Lúc bánh được bưng lên vẫn còn bốc hơi. Anh lấy ớt, giấm và xì dầu trộn gia vị cho tôi rồi đẩy đến trước mặt tôi, còn mình thì rất đắc chí:
- Trời ơi, tỷ lệ rất hoàn mỹ!
Ăn miếng bánh đầu tiên, bỗng nhiên hai mắt của tôi giống như hai dòng suối tuôn ào ào. Viên Tổ Vực vừa nhìn thấy dáng vẻ ấy của tôi, có lẽ lại tưởng rằng tôi nhớ đến Cố Từ Viễn, vì thế làm ra vẻ muốn cầm đũa gõ vào đầu tôi.
- Khoan đã... - Tôi ngăn anh lại. - Không phải là vì người ấy. Em... nghĩ đến... bố em.
Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến cái xưng hô này với một người sau bao nhiêu năm. Cái cách gọi mà người khác nói trôi chảy như thế, vì sao khi tôi nói lại cần nhiều dũng khí như thế?
Tôi nhìn chằm chằm vào những miếng bánh trắng muốt trên đĩa, không thể kiềm chế được những giọt nước mắt:
- Viên Tổ Vực, chắc anh không biết, đã rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi em chưa ăn sủi cảo.
Đó là cái thời mà thực phẩm đông lạnh vẫn chưa thịnh hành, ở một nơi nhỏ bé như thành phố Z, ngay cả khái niệm "siêu thị" vẫn chưa được đưa vào. Hồi ấy, chúng tôi đi mua đồ đều nói là "đi cửa hàng".
Thời ấy, rất nhiều người đều mua bột mỳ và thịt lợn xay, mang về làm sủi cảo. Đối với trẻ con mà nói, được người lớn cho phép gói bánh là một niềm vui không gì diễn tả được.
Tôi còn nhớ hồi ấy bà nội vẫn còn khỏe. Bà thường gói mấy đồng tiền xu vào trong bánh sủi cảo, sau đó vờ làm ra vẻ thần bí nói với tôi rằng nếu ăn được chiếc bánh có đồng xu thì sẽ rất may mắn.
Mẹ tôi không biết làm thế nào với cách làm này của bà, lúc nào cũng nói:
- Mẹ, tiền rất bẩn, có vi khuẩn!
Lúc ấy bà nội sẽ lườm mẹ và nói:
- Rửa sạch rồi!
Tôi và bố đều không đáp lời. Mối quan hệ giữa mẹ chồng với con dâu rất khó hòa thuận. Tôi là một đứa trẻ thông minh, tôi chỉ quan tâm khi nào sủi cảo chín, khi nào thì ăn được.
Người phụ trách luộc bánh là bố. Mỗi lần tôi đứng bên cạnh bố, dáng vẻ liếm mép thèm thuồng của tôi lại khiến bố bật cười:
- Sơ Vi à, không được vội, cho thêm ba lần nước lạnh bánh mới ngon.
Nước mắt của tôi rơi xuống đĩa, Viên Tổ Vực tỏ ra rất nghiêm túc, anh hỏi:
- Sau đó thì sao?
Sau đó bố tôi mất tích trong cuộc sống của tôi. Có một lần tôi đi siêu thị mua bánh sủi cảo đông lạnh, cho thêm ba lần nước lạnh giống như bố đã làm nhưng toàn bị nát. Tôi nhìn nồi bánh mà khóc rất lâu...
Từ đó về sau, tôi rất ít khi ăn sủi cảo.
Chương 5 - Trăng tàn
1 – Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ ở bên mọi người mãi mãi. Mọi người sẽ lắng nghe niềm vui và nỗi buồn của tôi.
Nhưng không ngờ những gì tôi nhận được là những điều không thể ngờ tới và sự chia rẽ ác ý của nhiều người như vậy. Những sai lầm và hiểu lầm này khiến chúng ta dần dần xa cách.
Cuối cùng tôi đã hiểu, tất cả buồn vui đều chỉ là tàn tro của một mình tôi. Trên thế gian có biết bao con đường nhưng từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể lủi thủi một mình.
Tối hôm ấy, tôi gần như xóa đi tất cả ảnh chụp chung với Cố Từ Viễn và Quân Lương trong album đến tê liệt. Mỗi lần nhấn chuột, cảm giác dường như cơ thể bị mất đi một chút gì đó...
Thời gian này Đường Nguyên Nguyên trở nên rất ôn hòa. Dường như tất cả những chỗ mà cô ấy thấy chướng mắt trước đây đều tan biến, thậm chí cô ấy còn chủ động hẹn tôi:
- Tống Sơ Vi, cuối tuần cậu có thời gian không? Cùng mình đi làm một phẫu thuật nhỏ?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, bỗng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn vẻ mặt của tôi, cô ấy cũng biết tôi hiểu lầm ý của cô ấy nên nói:
- Cậu muốn chết à? Không phải cái cậu tưởng tượng đâu, đi tẩy nám!
Tôi mỉm cười ngượng ngùng. Lúc này mà được người khác đối xử với thái độ thân thiện, cho dù thế nào cũng được coi là một sự an ủi, thế nên tôi gật đầu:
- OK.
Còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, bỗng nhiên tôi biến thành sinh viên chăm chỉ, lên giảng đường từ sớm để chiếm chỗ, ngay cả Lương Tranh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Nhưng mỗi khi cậu ta muốn lại gần tôi, muốn nói chuyện gì đó với tôi thì tôi lại viện cớ chuồn mất.
Quả thực tôi không biết phải giải đáp nghi vấn của cậu ta như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, quan điểm về giá trị của tôi đã bị đảo lộn. Những quan niệm mà trước đây tôi luôn kiên trì, luôn tự cho là đúng đều trở nên rất mơ hồ, mờ nhạt. Tôi không có dũng khí nói với cậu ta những lời mà Đường Nguyên Nguyên đã nói, huống hồ Quân Lương nói cũng có lý.
Tôi biết ăn biết nói như vậy nhưng cũng chẳng thấy tôi hạnh phúc hơn ai.
Ngoài Lương Tranh, tôi còn tránh mặt rất nhiều người. Lúc đầu Cố Từ Viễn còn chắn đường tôi ở cửa giảng đường và cổng ký túc nhưng sau rất nhiều lần tôi coi anh ta là không khí, không thèm bận tâm thì không thấy anh ta nữa.
Chỉ là một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh ta:
- Đợi em hết giận rồi quay lại, anh chờ em.
Tôi cầm điện thoại đờ người một lúc rất lâu. Tôi tưởng rằng tôi sẽ khóc nhưng không, thật sự không có một giọt nước mắt nào.
Ngoài ra vẫn còn một người, đó là Viên Tổ Vực.
Không biết có phải vì hôm ấy khi ở trong quán sủi cảo, đột nhiên tôi mở lòng mình nói với anh ta về thân thế của mình khiến anh ta nảy sinh ảo giác nào đó hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại biểu hiện của anh ta sau đó quả thực khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Sau khi đi ra khỏi quán, chúng tôi đi dạo trên đường, vừa đi vừa nói chuyện. Bỗng nhiên anh ta nghiêm túc nói:
- Hình như lần nào chúng ta cũng đi ăn, lần sau làm chuyện khác đi.
- Hả? - Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi, đây là ý gì đây?
- Ví dụ, có thể đi xem phim. - Anh ta không hề nhìn tôi.
Tôi vẫn đờ người như khúc gỗ:
- Nhưng đó là nơi mà những người yêu nhau mới đến...
Tôi không ngờ, có chết cũng không ngờ đột nhiên anh ta nói:
- Thế thì chúng ta yêu nhau đi.
Thực ra hôm ấy tôi đã hoảng hốt bỏ chạy, bất chấp sự ngăn cản của anh ta. Tôi vẫy một chiếc taxi rồi vội vàng bỏ chạy, dường như không phải anh ta tỏ tình với tôi mà là đến tìm tôi đòi nợ.
Ngồi trên taxi rồi mà tôi vẫn kinh hồn bạt vía. Viên Tổ Vực, anh quá trớn rồi đấy, tôi rất dễ tưởng thật!
Sau đó anh ta lại gọi điện khiến tôi không biết phải làm thế nào:
- Này... Em có cần phải chạy nhanh như thế không? Em cứ nghĩ đi, anh đâu có bắt em phải trả lời anh ngay hôm nay...
- Á! Hết pin rồi! - Cái cớ thật củ chuối! Tôi chỉ thấy nó trong các bộ phim dở ẹc, không ngờ có một ngày tôi cũng phải dùng đến để chặn họng người khác.
Anh ta tưởng rằng anh ta gọi điện là có thể an ủi một người đang sợ hãi như tôi sao? Hứ, chẳng khác nào mang xăng đi dập lửa cả!
Từ đó về sau, tên anh ta cùng tên của Cố Từ Viễn ngoan ngoãn nằm trong danh sách đen trong điện thoại của tôi. Còn về ngày nào bỏ lệnh cấm, bản thân tôi cũng chưa nghĩ tới.
Lúc tôi đang rối như tơ vò thì cuối cùng Quân Lương cũng gặp bạn trai của Thẩm Ngôn là Lê Lãng.
Ba người họ gặp nhau trước quán cơm. Vốn dĩ Thẩm Ngôn định vờ ra vẻ không biết chuyện gì, vui vẻ ăn với Quân Lương một bữa cơm nhưng không ngờ vừa nhìn thấy Quân Lương đã không thể kiềm chế.
- Trời ơi, sao em lại hốc hác đến thế này! - Lời thốt lên của Thẩm Ngôn khiến Lê Lãng không kìm được cau mày, cũng khiến Quân Lương có chút khó xử.
May mà chỉ số EQ của Quân Lương rất cao, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tình hình:
- Dĩ nhiên là không rạng ngời như người được đắm mình trong tình yêu như chị rồi!
Lê Lãng giơ tay ra:
- Chào em!
Quân Lương do dự một giây rồi đưa tay ra bắt tay tượng trưng, hoàn thành "nghi thức lễ tiết" giữa hai người:
- Chào anh!
Thẩm Ngôn đứng cạnh bịt miệng cười:
- Đúng là không chịu được, làm gì mà trịnh trọng như vậy.
Hôm ấy Quân Lương ăn rất ít, cho dù Thẩm Ngôn và Lê Lãng nhiệt tình tiếp đón như thế nào cô ấy cũng không ăn được. Cuối cùng, Thẩm Ngôn cũng thấy mất hứng:
- Em với Sơ Vi, cả hai đều giống nhau. Đợi đến khi các em lớn hơn một chút sẽ biết, sức khỏe là quan trọng nhất. Sức khỏe không tốt thì làm gì còn tư cách nói đến cái khác.
Nghe thấy tên của Tống Sơ vi, nét mặt của Quân Lương có chút đông cứng. Điều này Thẩm Ngôn cũng không biết nhưng đã bị Lê lãng tinh ý phát hiện.
Cuối bữa ăn, không khí dần trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng, Thẩm Ngôn không kìm được liền hỏi:
- Bây giờ tình hình của cô gái kia thế nào rồi?
Quân Lương bất chợt ngồi thẳng người như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó chọc vào người. Cô ấy nhìn Thẩm Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: "Sao chị biết?".
Thẩm Ngôn thản nhiên nói:
- Lẽ nào em định không nói với chị sao?
Không hiểu vì lý do gì, bỗng nhiên Quân Lương cảm thấy rất buồn, dường như tất cả mọi người trên thế giới đều đứng ở phía đối lập với cô, chờ đợi cơ hội khiển trách cô. Tống Sơ Vi như vậy. Thẩm Ngôn cũng như vậy.
Cả thế giới đang chế nhạo cô. Cả thề giới đều đang chờ để chứng kiến sự báo ứng của cô.
Lần đầu tiên trong đời, nước mắt của cô rơi xuống không thể kiềm chế trước mặt người ngoài. Cảm giác cô đơn khi không được thấu hiểu, cảm giác nhục nhã đến tê tái, đau đớn mà lần đầu tiên phải nếm trải năm mười sáu tuổi cuối cùng lại trở lại sau nhiều năm.
Cô xách túi, cúi người nói:
- Em đi trước đây.
Thẩm Ngôn ném đũa xuống bàn, tức giận nhìn hình bóng của Lê Lãng đang đuổi theo Quân Lương ra ngoài, ngồi đó rất lâu không nhúc nhích.
Đi được một đoạn đường khá dài, Quân Lương mới dừng lại, ngoảnh đầu nói với Lê Lãng:
- Thật sự rất xin lỗi, em quá kích động, phiền anh giúp em nói với chị Thẩm Ngôn lời xin lỗi....