Lamborghini Huracán LP 610-4 t
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ánh trăng nói đã lãng quên
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 6603
• Mục: Truyện dài
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
11:37 - 15/08/2015


- Đây là thứ mà tối hôm ấy tôi đã mang đi. Một hộp có ba cái, chúng tôi đã dùng hai cái, còn lại cái này trả lại cô.

Sau khi cô ta rụt tay lại, tôi run rẩy xòe tay ra, hộp bao cao su Durex nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

Lúc ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy nụ cười ác độc nhất mà tôi đã nhìn thấy trong cuộc đời mình.

3 – Đứa trẻ đói khát bị bỏ rơi ấy chưa bao giờ trưởng thành.

Ăn được nửa bát cháo, Thẩm Ngôn không thể ăn thêm được nữa. Khi bị ốm, người ta chẳng muốn ăn gì. Cô thở dài, thanh toán tiền rồi lại đeo khẩu trang. Lúc đứng bên đường vẫy xe, cô lại liếc nhìn ban công phía đối diện.

Ngồi trong taxi, hai bàn tay cô run rẩy đan vào nhau. Vì động tác quá mạnh nên khiến các khớp trắng nhợt. Trong lòng vang lên âm thanh nho nhỏ: "Thẩm Ngôn, mày sẽ không thua bất kỳ ai".

Tối hôm ấy, trên bầu trời đêm chỉ có vầng trăng khuyết. Cô ngắm nhìn nó, cảnh tượng trước mắt dần dần chồng lên buổi tối của bao nhiêu năm về trước trong ký ức.

Phải ngồi mười sáu tiếng trên tàu, hơn nữa lại phải ngồi ghế cứng. Vì chuyến đi gian khổ này, lúc ở trong nhà vệ sinh bẩn thỉu, Thẩm Ngôn đã thề rằng sau này chỉ cần đi đến nơi nào quá năm tiếng đi xe thì cô có chết cũng phải đi máy bay!

Sau sáu tiếng ngồi trên xe thì trời tối. Thẩm Ngôn lấy hộp mỳ ăn liền trước đó đã chuẩn bị trong ba lô, do dự một lúc rồi lại nhét vào.

Cô không có nhiều tiền, không thể lãng phí một đồng nào, chỉ được tiêu vào những lúc thực sự cần thiết.

Đêm đã về khuya, những người trên khoang tàu đều chìm vào giấc ngủ, tiếng thở rất nhịp nhàng. Cô không ngủ được, không chỉ vì nóng bức, ngột ngạt mà còn vì đói.

Khoảnh khắc ấy cô rất muốn khóc.

Cô rất đói, càng những lúc đói càng dễ nghĩ đến những đồ ăn ngon.

Cô nghĩ đến hàng bánh mỳ ở cổng trường. Mùi vị hấp dẫn ấy ngày nào cũng lan tỏa trong không khí. Trong tủ kính có bày rất nhiều loại bánh bơ sữa mà chỉ cần nhìn một cái là biết có quá nhiều phẩm màu, còn có những chiếc bánh mỳ được trang trí thêm những dải dừa sợi kém chất lượng. Bạn ngồi cùng bàn với Thẩm Ngôn là một cô gái nhà giàu. Bữa sáng của cô ấy thường là trứng gà, sữa tươi và bánh mỳ bơ.

Hằng ngày, mùi thơm tỏa ra từ ngăn kéo của bạn cùng bàn đều kích thích cái dạ dày yếu ớt và lòng tự trọng của Thẩm Ngôn.

Sau khi có tiền, ngày nào cô cũng mua bánh ngọt phô mai tươi.

Lần đầu tiên mua bánh ngọt phô mai, Thẩm Ngôn ăn ngấu nghiến như hổ đói. Vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, cuối cùng đành phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến chảy nước mắt mới dễ chịu hơn một chút.

Cô ngồi dưới sàn nhà vệ sinh lát đá Mosaic, vừa lấy giấy lau nước mắt vừa nói với mình, sau này mày có thể ăn từ từ, sẽ không phải nhìn từ xa nữa, cũng sẽ không có ai tranh giành với mày nữa, không có ai khiến mày tự ti nữa...

Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô hiểu rằng đứa trẻ đói khát bị bỏ rơi ấy chưa bao giờ trưởng thành.

Giọng nói của tài xế kéo cô về với hiện thực. Sau khi trả tiền, cô chầm chậm bước vào khu phố nhỏ, đi về phía căn hộ của mình.

Lúc này cô đã bình tĩnh trở lại. Bắt đầu từ cái ngày mang theo chút hành lý ít ỏi rời khỏi căn nhà không một chút hi vọng kia, cô đã là người phụ nữ trưởng thành biết tính toán sâu xa, bất cứ lúc nào cũng phải bảo đảm mình sẽ không bị mất kiềm chế.

Lê Lãng, anh không được rời xa em, không ai có thể bắt anh rời xa em.

Bước ra từ quán "Phi", Quân Lương cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc bị hắt nước hoa quả. Cô thật lòng nói với Lê Lãng:

- Cám ơn anh!

Lê Lãng cầm chìa khóa xe, nhíu mày:

- Em không cần phải khách sáo như vậy, nghe xa lạ quá, Thẩm Ngôn coi em là em gái. Anh cũng vậy.

Quân Lương khẽ mỉm cười, nhìn Lê Lãng nói:

- Em gặp anh hai lần, hai lần anh đều nhắc đến em gái anh, chắc chắn là anh em anh rất tình cảm. Lần sau, chị ấy đến đây chơi, anh có thể đưa chị ấy đến gặp em.

Chỉ là một câu khách sáo mà thôi. Trong lòng Quân Lương biết thực ra cô đã không còn nhiều nhiệt tình như thế để kết bạn mới. Lê Lãng cũng hiểu rất rõ điều này. Anh không khẳng định cũng không phủ định, chỉ tay về phía xe của mình và nói:

- Anh đưa em về trường nhé!

Quân Lương gật đầu:

- Vâng.

Khoảng thời gian này, Quân Lương và Đỗ Tầm sống trong căn hộ theo kiểu nhà nghỉ cách trường không xa. Mặc dù chỉ có mấy chục mét vuông nhưng dường như là nơi duy nhất trên thế giới không có những lời công kích họ.

Cho dù là ở trường của Đỗ Tầm hay trường của Quân Lương, câu chuyện của họ đã được truyền khắp nơi, sau khi được thêm thắt, nó đã biến thành phiên bản khiến bản thân họ cũng không thể chấp nhận được.

Trong phiên bản này, Quân Lương là kẻ thứ ba tội ác tày trời. Đỗ Tầm là kẻ phụ bạc, lạnh lùng vô tình. Chính hai người đã ép Trần Chỉ Tình yếu đuối đáng thương phải nhảy từ tầng sáu xuống.

Ngày Quân Lương về trường học, vừa ngồi xuống chỗ, mọi người xung quanh đã lập tức tránh xa cô như nhìn thấy ma. Họ tránh rất xa, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô.

Cô mở sách ra, yên tĩnh ghi chép bài, khuôn mặt hết sức bình thản. Trong khoảng thời gian ấy, Đỗ Tầm lái xe đón Trần Chỉ Tình ra viện.

Ngồi trên xe của Lê Lãng, Quân Lương nhắm mắt nghe nhạc. Cô không biết rằng Lê Lãng ngồi bên cạnh đang liếc nhìn mình.

Khoảnh khắc cố sức ném thật mạnh hộp Durex, tôi cảm thấy linh hồn của mình đã bị xé thành những mảnh vụn, rơi từ trên cao xuống, bị gió cuốn bay đi khắp nơi.

Không thể kìm nén được nữa, không thể chịu đựng được nữa, tôi bất chấp lòng tự trọng, ngồi xuống, ôm đầu, nước mắt tuôn như mưa.

Lâm Mộ Sắc không nói gì nữa. Cô ta định đi nhưng Cố Từ Viễn và Viên Tổ Vực đều chạy lại, một người ngăn cô ta, một người đỡ tôi dậy.

Giọng nói của Cố Từ Viễn nghe có vẻ như đang sốt ruột đến phát điên lên:

- Lâm Mộ Sắc, mẹ kiếp, rốt cuộc cô đã nói gì với cô ấy? Cô không thể cho tôi một con đường sống sao?

Lâm Mộ Sắc không nói một tiếng nào, hai mắt cô ta ngấn lệ. Khoảnh khắc đẩy Cố Từ Viễn ra, nước mắt cô ta lăn dài trên má.

Sau khi đuổi theo cô ta vài bước, Cố Từ Viễn quay lại tìm tôi. Tôi đã khóc đến nỗi không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Viên Tổ Vực ôm tôi rất chặt. Anh nói với Cố Từ Viễn hai mắt đang rực lửa:

- Nếu lúc nào cậu cũng khiến cô ấy phải đau lòng như thế này, vậy thì đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, không hề giống với anh chàng nóng nảy thường ngày một chút nào. Ngược lại, một người vốn rất chuẩn mực như Cố Từ Viễn thì lại rối bời. Anh ta thô bạo kéo tôi lại, nâng cằm tôi lên, lo lắng hỏi:

- Rốt cuộc cô ta đã nói gì với em? Cô ta đưa cho em cái gì? Em nói đi, Tống Sơ Vi, em nói đi!

Được, anh bắt tôi nói, vậy thì tôi sẽ nói.

Tôi không khóc nữa, từ từ lấy lại nhịp thở bình thường. Tôi nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình, người mà tôi đã quen từ năm mười sáu tuổi. Tôi nói với anh ta rất rõ ràng:

- Tôi hận anh, Cố Từ Viễn, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Tôi sẽ không tha thứ cho anh. Chính anh đã khiến tôi phải chịu nỗi nhục này.

Tôi không nhớ tối hôm ấy ba người chúng tôi đã giằng co bao lâu. Sau khi tôi nói xong câu ấy, Cố Từ Viễn khẽ buông tay tôi ra. Có lẽ anh ta cũng nhận ra rằng duyên số giữa tôi và anh ta đã hết. Cho dù anh ta có nói thêm điều gì nữa, làm thêm điều gì nữa, cho dù là tìm Lâm Mộ Sắc để thanh minh một lần nữa thì cũng không thể cứu vãn được tình hình.

Tôi ngồi xuống, ra sức lắc đầu với Viên Tổ Vực đang muốn kéo tay tôi. Tôi khóc lóc cầu xin anh:

- Anh đi đi. Anh về đi. Để mặc em, cầu xin anh hãy để mặc em...

Trong đêm tối ồn ào ấy, trái tim của tôi cô đơn như hang vắng.

Rất lâu sau, Cố Từ Viễn gọi điện cho Đường Nguyên Nguyên:

- Phiền bạn đến đón cô ấy.

Nhưng tôi không ngờ đến cùng Đường Nguyên Nguyên còn có Quân Lương.

Lúc này Quân Lương đã tắm xong, thay chiếc áo trắng bị hắt nước. Lúc cô ấy chạy lại kéo tôi, tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của sữa tắm. Cô ấy cúi đầu, khẽ nói:

- Sơ Vi, chúng ta về rồi nói chuyện.

Mặt tôi căng lặng, lúc đi qua người Cố Từ Viễn, anh ta quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hết sức u buồn. Anh ta hỏi tôi:

- Sơ Vi, vì sao em không tin anh?

Nhưng tôi thật sự không muốn trả lời nữa.

Viên Tổ Vực đứng chắn trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chưa đợi tôi nói gì, Quân Lương đã nói trước:

- Tôi không biết anh là ai nhưng xin anh hãy tránh ra. Có chuyện gì hôm khác anh hãy đến tìm cô ấy, được không?

Mặc dù cách dùng từ của Quân Lương rất khách khí nhưng giọng nói thì bày tỏ rất rõ ràng sự khó chịu của cô. Viên Tổ Vực biết ý tránh ra, nói với tôi:

- Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.

Tôi rất muốn nói với anh rằng tôi sẽ không tự sát vì thất tình. Nhưng thật sự tôi không còn chút sức lực nào nữa, ngay cả là sức để gật đầu với anh.

Về ký túc, tôi nằm vật ra giường, toàn thân cứng đờ như xác chết.

Quân Lương không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy bình tĩnh lẩm nhẩm:

- Muốn khóc cũng đừng khóc trước mặt người khác, tìm chỗ nào đó trốn đi rồi khóc.

Nếu không phải vì chuyện xảy ra vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi. Nếu căn cứ vào khả năng lý giải thường ngày của tôi, tôi nên hiểu rằng Quân Lương đang tìm cách để hòa giải với tôi. Nhưng lúc ấy tôi không thể căn cứ vào cách suy nghĩ thường ngày để hiểu lời nói của cô ấy. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là: "Cậu đang chế nhạo tôi!".

Một người bị câu nói này làm cho tổn thương như tôi vội bật dậy khỏi giường:

- Cậu đừng có mà nói lời cay nghiệt, không đâm vào tim cậu, dĩ nhiên cậu không đau rồi!

Cô ấy đang dọn dẹp bàn ghế, bỗng toàn thân đông cứng, quay người lại ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt ẩn chứa sự kiên cường và hờ hững. Còn tôi vì quá tức giận nên toàn thân run lên.

Lần này, Đường Nguyên Nguyên học cách ngoan ngoãn. Cô ấy cầm mặt nạ lặng lẽ rời khỏi ký túc, nhân tiện đóng cửa lại, để lại không gian nhỏ này cho hai chúng tôi.

- Tống Sơ Vi, cậu đừng có làm ra vẻ cả thế giới này chỉ có cậu là thảm hại nhất! - Quân Lương cũng tức giận.

Tôi nhìn cô ấy đầy kiêu ngạo, không sai, tôi nghĩ mình không nhìn nhầm, tối nay cô ấy cũng khóc. Chỉ là trước đó khi ở bên hồ, ánh sáng không tốt, tôi lại không nhìn kỹ cô, vì thế nên mới không để ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô.

- Tối nay ở nhà ăn, mình bị Trần Chỉ Tình hắt nước vào người trước mặt bao nhiêu người. Mình không khóc trước mặt cô ta...

- Cậu im miệng cho tôi. Cậu không khóc là chuyện của cậu. Tôi muốn khóc là chuyện của tôi, liên quan gì đến cậu?

Đây là lần đầu tiên chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn dữ dội như vậy kể từ khi quen nhau. So với lần trước thắng lợi dễ dàng, lần này dường như chúng tôi đều cố hết sức để đưa đối phương vào chỗ chết.

Ngay cả chúng tôi cũng không ý thức được rằng những lời buột miệng gây tổn thương như thế nào.

Tôi hét lên với cô ấy:

- Đáng đời cậu. Ai bảo cậu cướp bạn trai của
« Trước1...313233
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» Lời chúc phúc của Odin (2015-08-28)
» Gặp em dưới mưa xuân (2015-08-15)
» Thiên Sứ đừng đi, Anh còn chưa nói… Yêu Em (2015-08-15)
» Hợp đồng hôn nhân 100 ngày (2015-08-15)
» Đạo tình (2015-08-15)
1234...192021»
Bài viết ngẫu nhiên
» Anh là thiên thần hay ác quỷ? (New Version)
» Ánh trăng nói đã lãng quên
» Bắt được rồi, Vợ ngốc
» Bên nhau trọn đời
» Chết! Sập bẫy rồi
» Chờ ngày mưa rơi
» Chuyện tình Kem Kiwi (Kiss the rain)
» Đợi anh ở Toronto
» Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
» Lọ lem đường phố (Trò chơi của người quá cố)
123»
Tags:
bạn đang xem

Ánh trăng nói đã lãng quên

bạn có thể xem thêm

Truyện dài còn nữa nè

Ánh trăng nói đã lãng quên v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất