19:24 - 13/08/2015
_ Sợi ren xanh này sao con? Do ba con móc tặng mẹ mà! Con muốn móc nó làm gì? - Mẹ ôn nhu vuốt cái má lạnh cóng của nhím xù, thương mến xoa đầu cậu.
Những bông tuyết đầu tiên nhẹ nhàng rơi ngoài trời. Thu lẳng lặng thay áo trắng cho đông sang. Ngôi nhà ấm áp bởi ngọn lửa bập bùng trong bếp sưởi.
_ Con muốn đan cho vợ con! Chỉ tặng riêng cho vợ con thôi! Hì hì. - Nhím ngây ngô nói, tay tinh nghịch vân vê sợi ren màu thiên thanh trên tóc mẹ.
Cún con ôm chầm lấy mẹ, nhõng nhẽo:
_ Không chịu! Dì phải dạy con đan len trước, con muốn tặng bé Kẹo Bông của con!
_ Không, tớ muốn có ren xanh tặng vợ Bell của tớ trước. Không cho cậu ôm mẹ của tớ! Buông ra đi này! - Cậu ganh, đẩy mắt lục ra xa.
Cún nhỏ bướng bỉnh, vẫn cố ôm xiết lấy mẹ của nhím xù:
_ Hứ, dì cũng như là mẹ của tớ mà! Sao tớ không được ôm chứ? Mẹ ơi, dạy con đen len nè!
_ Không cho cậu giành mẹ của tớ! Mẹ ơi! Buông mẹ của tớ ra!
_ Không buông, plè!
_ Buông ra!
_ Không chịu!
Hai nhóc con giằng co lấy người mẹ xinh đẹp. Khoảnh khắc vô tư nhất trong cuộc đời nào ai ngờ sắp vỡ vụn thành những mảnh thuỷ tinh nhỏ bé?
Người mẹ bật cười. Sợi ren xanh yên vị trên mái tóc đen huyền. Người phụ nữ đó lần lượt hôn hai đứa bé dễ thương bên cạnh. Một đứa trẻ là núm ruột bà hết mực yêu thương, trong sáng, thuần đơn như mây trắng. Một đứa cháu bà thề yêu như con ruột, hiểu chuyện, tinh khôi như băng tuyết ngoài trời. Hai đứa bé thật quá hồn nhiên, một tuổi thơ ước chi sẽ mãi bình lặng như thế. Dù có ra sao đi nữa thì tình cảm giữa hai đứa bé sẽ mãi bền đẹp thế này.
_ Thôi nào. Bé con của mẹ, cún là em trai của con. Con không được ăn hiếp em đâu! Ngoan nào, đừng tranh giành nữa mà! Hai đứa đều là con của mẹ mà! - Mẹ vỗ về, dụ ngọt.
Nhím bé con phụng phịu, rưng rứt:
_ Oa, cậu giành mẹ của tớ! Không muốn đâu!
_ Hì hì, Black nhõng nhẽo kìa! Lêu lêu! - Cún thè lưỡi trêu chọc.
Mẹ thương yêu ôm hai đứa bé vào lòng, ôn tồn vuốt tóc con trẻ:
_ Hai cái đứa này, cứ nũng nịu suốt. Hi hi, không biết mai sau đứa nào sẽ có vợ trước đây?
Mắt lục từ rừng đêm nhanh nhảu:
_ Tất nhiên là con rồi!
Nhím cãi:
_ Là con cơ.
_ Không! Con sẽ lấy vợ trước!
_ Con trước mà!
_ Con trước!
_ Con sẽ lấy trước.
_ Ha ha, thôi mà! Hai cái thằng nhóc này!
_ Con phải lấy vợ xinh đẹp như mẹ thì mới chịu.
_ Con cũng thế!
_ Ai cho cậu bắt chước tớ?
_ Tớ bắt chước hồi nào? Vợ của Black đương nhiên phải đẹp rồi! Nhưng mẹ của Black vẫn là người đẹp nhất!
_ Vợ của cậu sẽ xấu hơn vợ của tớ!
_ Xì, mơ đi!
_ Xấu hơn nhiều!
_ Mẹ, cún ăn hiếp con!
_ Hai đứa đừng gây nữa mà!
_ Oa! Nhím đánh con!
_ Nhím xù, con không ngoan!
_ Oa, mẹ ơi cún đánh con!
_ Cún, không được đánh anh!
_ Oa, oa, oa... Không chịu đâu! Cún đánh tớ!
_ Anh Black đánh con kìa! Hức...hức...
_ Ôi lạy Chúa, trật tự nào các con!
_ Oa, oa, oa.
_ Hức...hu...hu...
_ Haizz... Mẹ vô phương với hai đứa...
_......
_........
Gió đông khe khàng lướt theo tuyết trắng. Cây rũ lá bị sắc bạch rắc lên mềm mượt. Trong ngôi nhà xinh xắn, có những tiếng nói như tinh linh trong trẻo đã thay than hồng sửa ấm mùa đông.
Quảng trường trung tâm.
Lễ giáng sinh đã đến. Những người hào hứng đón giáng sinh an lành trong mùa đông giá lạnh.
Quảng trường đầy ắp người dù bầu trời đang đổ tuyết nhè nhẹ. Lễ thắp đèn giáng sinh sắp được diễn ra. Mọi người tụ hội cùng nhau. Cái lạnh bị xua đi bởi những bàn tay đang nắm chặt lấy tay. Chào mừng ngày Chúa đã chào đời.
_ Black ơi, Cún ơi, hai con cười lên nào. Chỉ mẹ xem cây thông lớn đang ở đâu? - Mẹ nhìn thấy hai đứa trẻ qua ảnh truyền từ máy camera. Bà đang quay lại những hình ảnh đáng yêu của lũ nhóc.
_ Mẹ ơi, lại đây chơi này! Đẹp quá! Mẹ ơi đẹp! - Nhím hào hứng, cùng nắm lấy tay mắt lục, chỉ về cây thông to lớn sáng rực đèn.
Cún cũng vẫy vẫy tay, vui vẻ:
_ Mẹ lại chơi với con đi! Anh Black quay phim về mẹ và em với!
_ Mẹ đưa máy quay cho con đi nào! Mẹ lại với cậu ta đi! Con sẽ quay cho hai người! - Nhím ôm lấy người mẹ vòi vĩnh, đòi thay mẹ quay phim.
Mẹ cười yêu chiều, đưa máy cho nhím xù, bước đến cùng cún nhỏ.
Mẹ xinh đẹp. Chiếc Jacket đỏ dài đến gối. Tóc vẫn thả dài và thắt nơ điểm trang bằng sợi ren xanh. Trông mẹ như nữ thần tuyết xinh đến muôn người ngưỡng mộ.
_ Cún, mẹ, hai người làm cái gì đó thật vui đi nào! Cười lên! Ha ha, mẹ giả tuần lộc đáng yêu quá! - Nhím say sưa nhìn vào camera, nụ cười hạnh phúc.
Trước mặt, đôi mắt lục và mẹ vẫn vui vẻ tạo dáng để nhím quay phim. Tuyết điểm nhẹ trên mái tóc cả hai. Mũi hồng hồng, ai cũng như thỏ trắng.
Có ai ngờ rằng mưu tính đã bày ra từ trước?
Cún đang chơi cùng mẹ. Bất ngờ, cậu vùng ra khỏi tay mẹ, tự dưng chạy ùa ra đường lớn.
_ A, đồng xu gì mà đẹp thế? Hi hi.
_ Cún, con chạy đi đâu thế? Nào, đừng chạy ra đường, nguy hiểm lắm con!
Cún đuổi theo một đồng xu màu vàng lấp lánh đang lăn lông lốc trên mặt đường. Đồng xu dừng lăn ngay giữa lộ. Cún nhặt nó lên, tăm tia.
_ D. I. E? Là gì vậy ta? - Cậu nhìn chằm chằm vào đồng tiền trên tay, quên mất rằng bản thân đang đứng giữa đường.
_ Này, hai người chạy đi đâu thế? Này, cún chạy đi đâu vậy? - Nhím vẫn nhìn vào màn hình. Ngơ ngác.
Một chiếc xe chạy như ma đuổi ập tới. Nhắm thẳng đến cún nhỏ mà tông.
_ Bé con! Cẩn thận! - Mẹ hét lên, chạy đến chỗ của cún.
Camera trên tay, nhím chỉ biết đứng yên như trời trồng.
"VÙ...RẦM... RẦM...KÉTTTTTTTTTTTTTT.........".
Thời gian ngưng động. Cảnh quang nhoè đi trong mắt. Tuyết lấp phất rơi.
Người phụ nữ ngã dài trên tuyết lạnh. Tóc xoả rũ rượi. Sợi ren như tảo uốn dịu dàng. Tuyết đỏ...hay máu của mẹ đỏ?
Thình thịch! - Tim đứng yên, muốn nhảy xổ ra khỏi ngực.
Xôn xao. - Mọi người đang bu đông dần bên xác người phụ nữ đang ôm chặt lấy bé trai bé bỏng.
Nhím mở to mắt. Hình ảnh trong camera truyền đến não. Giác mạc đổ máu đỏ theo tuyết đỏ.
Lạnh.
Ngơ ngác.
Chết lặng.
_ MẸ ƠIIII!!!!!!!!! - Cậu vứt cả máy quay. Chạy như điên. Mẹ nằm trên tuyết. Cún nép trong lòng mẹ, trán đổ máu thấm vào màu Jacket đỏ.
Cơn đau nào đang xé nát đồng tử của nhím con bé nhỏ?
_ Mẹ ơi! Tỉnh lại đi mẹ! Mẹ ơi! - Cậu ôm chầm lấy mẹ, gào thét.
Tuyết làm da người ta lạnh cóng. Tại sao nó cũng làm tim ai kia trở nên lạnh cóng?
_ Mẹ ơi! Cún ơi! Hai người tỉnh dậy đi mà! Đừng đùa nữa! Tỉnh dậy đi! - Nhím khóc. Nước mắt đông đặc thành tuyết.
Gió lạnh thổi vào người nhím nhỏ. Đơn độc. Hoang mang. Đâu đó nghe tiếng còi xe cấp cứu đến gần.
Khóc.
Sợ hãi.
Gào thét.
_ Mẹ ơi!
_ Cún ơi!
_ Đừng bỏ con mà! Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ Mẹ ơi!
_ ......
_ ......
_ ......
Tiếng nói lạc dần trong cổ họng. Khàn đặc giọng.
Cơn gió nào xé nát áng mây xanh?
Mây rũ rượi. Tan tác. Vô định.
Có một cơn gió đã đi xa cuộc đời mây.....
*
_ Mẹ ơi, đừng rời xa con mà! Mẹ ơi! - Minh vẫn nhắm nghiền mắt, miệng lầm bầm những tiếng nói dai dẳng. Nước mắt lại nhẹ nhàng tuôn trên má. Tái tê.
Đêm đặc quánh. Ngôi sao trên trời chiếu lấp lánh. Gió cô liu lẩn quẩn quanh người thiếu niên. Bóng ai đó tự là u hồn chợt ẩn hiện trong phòng, như là mẹ. Có tiếng mẹ day dứt quanh đây.
[ Con trai của mẹ! Con đừng đau khổ nữa mà! Mẹ chưa bao giờ xa cho cả. Mẹ vẫn ở bên cạnh con đây mà! Mẹ yêu con nhiều lắm! Nhím con của mẹ! Đừng khóc nữa mà con! Bé ngoan của mẹ....">.
Linh hồn xót xa khóc bật. Lặng lẽ tan dần theo ánh sao lẻ loi. Như như chấm sáng nhỏ tan trong không gian.
_ Mẹ! Mẹ vừa ở đây phải không? Mẹ! Mẹ! - Minh choàng người dậy, nước mắt vẫn tuôn giàn giụa. Bàn tay nắm chặt lấy sợi ren màu thiên thanh. Hoang mang. Mệt nhoài.
Đảo mắt nhìn quanh, căn phòng trống trơn, tối om, lạnh lẽo.
Trái tim vẫn đập. Nhưng linh hồn đã bán đi cho quỷ dữ. Cậu bắt đầu ý thức được hành vi khóc như trẻ con của mình là một hành động quái gở.
_ Ngớ ngẩn, sao mình phải khóc kia chứ? Điên rồ! Hừ! Mình đúng là điên thật rồi! - Cười chua chát, ánh mắt trốn rỗng, vô hồn.
Đôi tay vuốt ve sợi ren lần cuối, nụ hôn nhẹ đặt lại hơi thở của sự sống vào kỉ vật.
Đặt sợi ren trở vào trong hộp. Mắt ráo hoảnh. Tựa như hai con người khác biệt hoàn toàn. Minh lại lạnh lùng. Đơn độc.
Chiếc vali được kéo lại gần giường ngủ. Chiếc hộp đã yên vị trong tủ áo. Mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn.
Hiểu Minh cầm chiếc điện thoại trên tay, ngón tay bấu hằn xuống lớp dra mềm.
Dòng tinh nhắn đã nhận lúc 0 giờ 30 phút:
"From: Jonny.
To: Demon.
Xin hãy tin tôi! Devil là người của BJ."
Loạng choạng về phía ban công. Gió hanh táp vào mặt cậu. Đêm đen như mái tóc của mẹ hiền.
Môi nhoẻn lên, nụ cười thanh khiết nhưng chứa đựng hàng vạn tia căm hận. Những ngón tay như bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
_ White à, cậu là ánh sáng ư? Trong trẻo? Thánh thiện? Hừ, giả tạo! ... Để tôi giúp cậu lột bỏ bộ mặt dối trá đó. Bóng đêm chỉ mãi là bóng đêm. Đừng diễn nữa! Vở kịch của cậu hạ màn rồi!
Đêm trắng. Chờ đợi. Thời gian ăn mòn từng mảng màu đen tối.
Niềm tin đã đánh mất liệu có gầy dựng lại được?
Chương IV. Rắc rối ơi là rắc rối!
One.
Cái nghề part-time khốn cùng
***
Sài Gòn vào hạ. Những tia nắng oi bức đầu tiên đã càn quét qua mọi con phố của thành thị, phủ dài trên những tán cây xanh. Cái vẻ oi nồng của nó chỉ khiến người ta nhảy tòm xuống một bể bơi xanh mát hay trốn ru rú trong những showroom, foodstall trang bị đầy điều hoà nhiệt độ. Hè là khoảnh thời gian hiếm hoi của trẻ em được nghỉ ngơi sau một năm học tập miệt mài. Bọn nhỏ sẽ được ra ngoại thành tham gia các hoạt động như thả diều, tắm biển hay về với nông thôn để thay đổi không khí. Một số sẽ ở lại thành phố, tham gia các câu lạc bộ năng khiếu như bơi lội, ca hát, võ thuật, mỹ thuật,... Có biết bao nhiêu điều thú vị cho mùa hè.
Ấy vậy mà những năm gần đây, mùa hè lại là điều quá xa vời cho lũ trẻ. Chương trình học dày đặc khiến bọn nhỏ chẳng còn có mùa hè. Thay vì vui chơi như trước thì bọn nhỏ phải đến các trung tâm Anh ngữ, các lớp học thêm hay ở suốt ở nhà học với gia sư. Ngẫm lại, lũ trẻ gần như quá bị nẹp khung vào việc học mà bỏ quên đi những hoạt động lí thú xung quanh mình. Ôi, mùa hè của tuổi thơ! Ngươi đã bay đi đâu mất rồi?
Đối với tôi, mùa hè là những chuyến "phượt" lên non xuống bể, chu du khắp nơi. Đó là khoảng thời gian tôi thấy thoải mái nhất.
Thông thường, tôi sẽ về rừng_nơi ba tôi làm việc. Ba tôi vốn là một chuyên viên chăm sóc động vật hoang dã và thường công tác xa nhà. Ba làm việc ở vườn quốc gia, rất ít khi về nhà. Mỗi mùa hè, tôi đi thăm ba cùng mẹ và em. Nhưng hai năm trước, do ba tôi muốn dành thời gian cho gia đình nhiều hơn nên quyết định trở về thành phố và mở một phòng khám thú y, bản thân vẫn cộng tác với các chuyên gia ở vườn quốc gia. Thỉnh thoảng, ba vẫn đi công tác xa nhà nhưng không đi quá lâu như trước. Điều đó làm tôi đỡ nhớ ba hơn, ai lại không thích ở gần cha mẹ kia chứ?...