Tiểu Thanh
Bình chọn: 554
Bình chọn: 554
Tôi ngây ngất gắn chặt tia nhìn lên người con gái trước mặt. Khuôn mặt này, nụ cười này, và cả cái bĩu môi ương bướng ấy, sau hôm nay liệu tôi có còn cơ hội thấy lại. Tôi sợ đến một ngày cảm tình dành cho cô ấy không chống lại được sự tàn phá khốc liệt của thời gian, tôi sợ bản thân sẽ quên, hoặc là không thể nhớ được nữa.
***
- Nguyễn Viết Nam! Em có nghe giảng không đấy? Tôi rời mắt khỏi bầu trời cao vợi bên ngoài khung cửa sổ, dồn toàn bộ sự chú ý lên bục giảng. Nếu không phải đã quá quen thuộc với cách phát âm "đặc biệt" của cô giáo, tôi chắc chắn đã ngơ ngơ tưởng rằng cô đang gọi ai khác chứ nhất định không phải mình. Thú thật tôi rất khổ tâm vì từ khi đặt chân đến đất nước này, chưa một ai phát âm đúng tên tôi cả.
- Em vẫn đang nghe ạ. – Tôi quả quyết.
- Thật sao? Vậy cho cô biết thế nào là hiển tượng đoản mạch?
Tôi bối rối gãi đầu:
- Dạ thưa cô... Đoản mạch là kiểu người ta lấy kéo cắt đứt dây điện ấy ạ.
Cô giáo dù đã cố mím chặt môi nhưng không thể giấu nổi nụ cười. Tiểu Thanh ngồi bên cạnh tôi cũng ôm mặt cười chảy cả nước mắt.
- Câu trả lời rất hay, nhưng mà sai mất rồi. – Cô giáo từ tốn.
Tôi nhớ hồi còn học ở Việt Nam, ngồi trong lớp cứ phải nơm nớp lo sợ bị giáo viên gọi, bị gọi thật rồi thì lại nơm nớp lo sợ mình sẽ trả lời sai, trả lời sai thật rồi thì trăm phần trăm thế nào cũng bị lũ bạn cười nhạo, xấu hổ đến mức chỉ ước mặt đất nứt ra để mình chui xuống. Bây giờ thì ổn rồi. Ở đây chẳng ai xét đoán tôi, sai có người sửa, đúng có người khen. Mọi người đều vui vẻ.
Tiểu Thanh bỗng níu lấy cánh tay tôi, đôi mắt cụp xuống ăn năn:
- Xin lỗi! Mình không cố tình cười cậu.
- Không sao đâu!
Tôi khẽ nhún vai. Sự thật là tôi đã cố tình trả lời sai. Ngàn vạn lần sai để đổi lại một nụ cười của Tiểu Thanh thì cũng đáng lắm chứ.
Cô ấy tên Từ Duệ Thanh, là bạn cùng bàn với tôi suốt hai năm nay. Tôi quen gọi cô ấy là Tiểu Thanh hoặc Thanh Thanh. Tôi không thể không thừa nhận mình bị "cảm" cô gái này ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Không thích một người có khi có thể giả bộ là thích người đó, nhưng khi đã thực sự thích một người thì từng cử chỉ, lời nói, ánh mắt đều chẳng thể che giấu được những yêu thương như ngọn lửa cháy hừng hực trong tim.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi như chú cừu non lạc lõng giữa một thành phố xa lạ:
- Xin lỗi bạn! Mình khát nước muốn chết! Tại sao trong trường không có bình nước nào vậy?
Tiểu Thanh nhìn tôi như người đến từ hành tinh khác, đưa tay chỉ vào chiếc vòi inox ở góc tường:
- Kia kìa bạn.
- Gì cơ? Cái vòi rửa tay đó á? – Tôi ngạc nhiên, nói mà như hét lên.
Tiểu Thanh khẽ cười, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. Trái tim tôi vô cớ đập lệch một nhip.
- Chắc bạn mới đến hả? Ở Singapore nước sạch lắm nên có thể uống trực tiếp từ vòi.
À ra vậy! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao mấy đứa bạn ở kí túc xá cứ tủm tỉm cười mỗi khi thấy tôi xách ấm đi đun nước.
Lần thứ hai gặp cô ấy, chúng tôi là những học sinh học cùng một lớp, hơn nữa còn ngồi cùng một bàn. Tôi chưa bao giờ tin vào định mệnh, nhưng chắc hẳn phải có một lý do nào đó khiến cô ấy cứ xuất hiện trước mặt tôi như thế. Ban đầu chúng tôi cũng giống như những đôi bạn bình thương khác: Cùng học, cùng chơi, thỉnh thoảng lại chí chóe cãi nhau vì những lý do vụn vặt. Cho đến một ngày, khi trái tim ương bướng không còn chịu nghe lời, cứ mãi thổn thức khi đứng trước Tiểu Thanh, tôi quyết định thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy:
- Tiểu Thanh, mình tuyên bố mình thích cậu.
- Viết Nam, mình cũng tuyên bố mình không thích cậu.
Bầu nhiệt huyết như ngọn lửa vừa nhen bị dội vào cả xô nước đá. Lần đầu tiên tôi đủ can đảm nói một câu thật lòng, ai ngờ lại bị từ chối một cách phũ phàng như vậy, trong lòng không khỏi buồn rầu. Nhưng mà không sao! Thích cậu là chuyện của mình, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cậu. Hôm nay cậu không thích mình không có nghĩa là ngày mai cậu không thích mình. Ngày mai cậu không thích mình không có nghĩa là cả đời này sẽ không thích mình. Mình nhất định sẽ đợi được đến ngày cậu hồi tâm chuyển ý.
Trái tim đã hạ quyết tâm nhưng lý trí vẫn cố chấp.Tôi không thèm nói chuyện với Tiểu Thanh nhiều tuần sau đó, thậm chí còn nằng nặc đòi bố trở về Việt Nam.
Bố tôi là CEO một công ty lớn kinh doanh trong lĩnh vực điện máy. Chiến lược công ty mấy năm tới sẽ lấy Singapore làm thị trường trọng điểm nên bố tôi quyết định sang đây định cư nhằm tiện cho việc điều hành. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như ông không nhất quyết kéo mẹ và tôi đi cùng. Lý do bố tôi đưa ra thuyết phục đến mức không cho hai mẹ con tôi chút cơ hội phản kháng nào: "Gia đình phải ở cùng nhau!".
- Bố! Con muốn về Việt Nam.
- Ơ hay, đang yên đang lành sao lại muốn về?
- Ở đây buồn lắm!
Tôi xị mặt xuống, khóe mắt cay cay. Từ "buồn" ở đây đồng
Mỗi người có vị trí trong cuộc sống của mình và ban nên trân trọng mỗi công việc của người khác bởi không dễ gì làm được những công việc của người khác đâu Một hôm, vợ tôi sai tôi ra cửa[…]
Truyện ngắn
Vì cô biết khi yêu thương càng nhiều người ta sẽ càng đau khổ khi mất đi người mình yêu thương nhất. Ngọc lấy thêm củi chất vào đống lửa, bọn thằng Pí, Páo đã ngủ say, cô nhìn lên tấm chă[…]
Truyện ngắn
Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả. Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ... Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bả[…]
Truyện ngắn
Sau khi có tiền, cầm tiền trên tay, một cảm giác hạnh phúc mơn man khắp da thịt anh. Ước mơ của anh đang dần trở thành hiện thực. Gần! Gần lắm rồi! Mẹ mất sớm. Cha là thương binh, vì mất s[…]
Truyện ngắn
Ngày hôm qua đã là quá khứ, cứ sống tiếp tục những ngày tháng tiếp theo rồi bạn sẽ thấy rằng tương lai luôn rộng mở và tươi sáng. Bạn luôn có bạn bè và những người thân yêu bên cạnh. Một n[…]
Truyện ngắn
Mẹ nhớ chị, rất muốn lên thăm chị. Nhưng mẹ còn phải làm việc, kiếm những đồng tiền ít ỏi cho chị được học hết đại học, có một tương lai tốt đẹp. Chị tôi gọi điện về nhà khi tôi đang ngồi […]
Truyện ngắn
Có bao giờ bạn nghĩ rằng bản thân sẽ yêu lại người yêu cũ, có bao giờ trong phút giây nào đó buồn chán của cuộc sống bạn bất chợt nghĩ rằng bạn sẽ yêu lại người mà đã từng làm bạn tổn thương[…]
Truyện Blog
Cô gái trong vườn hoa Mặt Trời
Miên có hẹn. Cô đã thay đi thay lại hàng chục chiếc váy mà chưa ưng cái nào. Miên là tuýp người thích sự hoàn hảo và chỉn chu. Nên mỗi lần có hẹn là y như rằng, cô chuẩn bị mất rất nhiều thờ[…]
Truyện ngắn