
Thiên đường sụp đổ
Bình chọn: 390
Bình chọn: 390
- Tôi sẽ tính thêm tiền, lo hộ tôi đi.
Ông bác sỹ chợt nổi da gà, mới đầu thu mà trời lạnh như giữa đông. Khuôn mặt của anh, giờ nó đã lạnh như nụ cười và ánh mắt vậy. Khuôn mặt đó là một khối băng khổng lồ. Nó Không loài gì sống được trên đó và lửa thì chỉ có thể khiến hơi lạnh của nó thêm giá buốt.
Anh nghe thấy tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc ngày một to và như để âm thanh đó khỏi khuấy động anh mở volum ở mức cao nhất.
Khi nghe ông bác sỹ thuật lại cô gào đã lên. Nước mắt tuôn như thác đổ. Ông bác sỹ vẫn im lặng. Cô y tá đa cảm kia dìu cô vào phòng chờ. Ông bác sỹ lẩm bẩm "Quan điểm sinh con đúng là mỗi thời mỗi khác". Trong chiếc túi nilon màu vàng kia là những mảnh thịt nhầy nhụa. Mắt thai nhi vẫn chưa mở. Những khúc thịt xếp chồng lên nhau nhưng một vài ngón tay và cơ quan sinh dục vẫn còn nguyên. Ông bác sỹ nạo vét thai này đúng là rất mát tay. Trong bụng cô chắc chẳng còn sót mẩu nào.
Cốc sữa nóng được bưng ra. Cô y tá còn lại mủi lòng nhưng cô chỉ biết vỗ về cô hãy mạnh mẽ lên. Cô y tá chỉ có thể làm được vậy. Cô lau nước mắt. Lúc ông bác sỹ bước vào, cô bảo " Hắn ta...Rồi sẽ phải trả giá "
- Cô đừng dây với anh ta. Anh ta là kẻ rất đáng sợ.
- Ông cũng biết ư?
- Anh ta lạnh và hiểm!
- Tôi muốn nhờ bác sỹ một việc
- ...................
Khi cô mệt nhọc bước ra ngoài thì anh mới gỡ tai nghe xuống. Cô quờ tay về phía anh để xin sự giúp đỡ nhưng anh chỉ im lặng. Cái bụng kia đã hóp hẳn vào, khuôn mặt cô tái xám lại và anh phải vất vả dìu cô đi. Taxi đang đợi dưới cổng. Cô nói với anh vài câu nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Những bộ blue trắng lượn lờ qua lại. Màu trắng, thứ màu tinh khôi thuần khiết đó giờ cô rất sợ. Qua lớp kính cô thấy được nền trời đã xám xịt lại, gió Thu thổi réo rắt, chẳng mấy mà mưa. Cơn mưa này rất có thể khiến Hà Nội lụt một lần nữa.
Cái lạnh cắt da cắt thịt của đợt gió vẫn làm cô thấy ấm hơn khi nhìn vào khuôn mặt anh. Những gì trên mặt anh, nó thật đáng sợ. Có lẽ người như anh chỉ có thể tồn tại ở những xứ sở mà quanh năm chỉ có mùa Đông và chắc rằng anh sẽ là bá chủ của cái nơi buốt giá đó. Anh lướt mắt nhìn cô, mặt cô tái nhợt và chiếc túi xách con con thì vẫn đeo trên vai.
- Anh không thấy day dứt ư?
Anh chun mũi, tia mắt lạnh lẽo lướt qua.
- Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn bà duy nhất trong đời anh.
- Anh không yêu em sao?
- Nếu em sinh được cho anh một thằng nhãi. Thì rất có thể...
Cô nấc lên một cái, liều thuốc giảm đau đã hết tác dụng nhưng hơi lạnh từ anh lại khiến vết thương khép miệng. Cô không sợ, không đau, cô chỉ lạnh.
- Anh...Sẽ phải hối hận...
Anh khẽ cười. Bước chân anh vẫn rất thong thả. Cánh cửa bệnh viện đang ở rất gần.
Anh đưa cô đi ăn cháo tim gan ở quán ăn quen thuộc. Đây sẽ là bữa cuối cùng hai người ngồi với nhau. Cô cũng sẽ như những người đàn bà trước, anh chỉ cần ở họ một đứa con trai và nếu như ngay cả cái điều đơn giản đó mà họ cũng không làm được thì anh với họ cũng chẳng còn gì. Những người đàn bà đó, cả trước cả giờ đều được anh đưa đi mua quần áo, trang sức và ăn một bữa tẩm bổ để rồi sau đó anh quăng họ đi như quăng một đống rác. Số tiền mà anh đưa đủ để họ sung sướng một thời gian, nhưng họ phải lánh đi thật xa, khuất khỏi chốn đô thị phồn hoa mà ngột ngạt này. Nếu họ còn dám đặt chân trở lại và để anh bắt gặp họ sẽ hiểu được cái lạnh và hiểm của anh.
Những món trang sức và đống tiền đó chẳng thể giúp họ khôi phục thiên chức mà Tạo Hoá đã ban cho.
Bát cháo tim gan được bưng lên. Cháo nóng hôi hổi. Cô áp hai bàn tay vào thành bát để bớt lạnh. Cô khuấy thìa, những cục gan, tim nổi bập bềnh. Miếng tim cắt nhỏ đỏ ngòm ngòm đó, nó giống như một mảnh thịt của thai nhi. Cô oẹ một cái. Miếng tim đỏ lòm trong bát nhìn cô như trêu ngươi. Cô che miệng, cảm giác tanh lợm thúc cơn nôn mau tới hơn.
Cô nhìn sang, cái ghế nơi anh ngồi trống không. Cô hoảng hốt với gọi nhưng chỉ nhận được vài ba tiếng không biết rồi thì những người đó lại chúi đầu vào ăn. Tiếng húp cháo sùm sụp. Quán ăn ngày một đông. Cô gạt bát cháo sang một bên. Nước mắt cô trào ra, cô ôm chiếc túi xách. Anh đã đi thật rồi, nhẹ nhàng như một cơn gió.
Cô chạy ra đường. Trời bắt đầu mưa, sấm giật đùng đùng. Phố xá vắng hoe. Cô nhìn về phía Tây, chỗ nhà anh. Có lẽ giờ anh đã về đó và nhâm nhi tách cafe. Anh rất thích uống cafe vào những hôm mưa bão. ngôi nhà đó, cô sẽ không còn được bước vào. Và cũng chẳng lâu sau sẽ có một người phụ nữ khác thế chỗ của cô.
***
Anh hoàn toàn phá sản. Con người độc đoán đó rốt cùng thì cũng đã phải ngồi tù. Đến đây thì các cơ quan chức năng mới rõ được. Mọi cuộc giao dịch của anh đều có hàng trắng. Số tiền trong ngân hàng bị niêm phong. Ông công an có khuôn mặt nghiêm nghị ấn vào miệng anh một điếu thuốc.
- Còn gì nữa. Anh hãy thành khẩn đi.
- Nhữn
Cầm phiếu chuẩn đoán bệnh trên tay, tôi như rơi xuống địa ngục không đáy. Thế giới bây giờ chỉ một màu đen tối. Tôi nhìn người bác sĩ như nhìn một tên đao phủ đã không thương tiếc giáng một […]
Truyện ngắn
Không phải bí mật nào cũng biết
Cuộc sống hôn nhân không hề đơn giản, vì thế người ta nên học cách làm cho nó bớt phức tạp đi, phải không?Năm đó, cô đã biết là anh phản bội mình. Anh có mối quan hệ bất chính với một nữ nhâ[…]
Truyện ngắn
Audio Cô vợ đọc bảng danh sách kín ba trang giấy với nhiều điều nhỏ nhặt mà cô cảm thấy không hài lòng về chồng, cô thấy anh rưng rưng nước mắt. […]
Truyện ngắn
Ba, liệu có quá muộn cho một lời xin lỗi?
"Dòng chảy của thời gian bao giờ cũng khắc nghiệt và tiềm ẩn đầy nỗi đau đớn dằn xé đến tận tâm can. Một đời người ngắn ngủi, chớp mắt chỉ là phù du..." 1. Hạnh phúc – Hư danh – Sự kiêu ng[…]
Truyện ngắn
Ở một địa phương nọ, có một loại trái cây tên là quả Am La, hương vị rất thơm ngon. Phàm người nào đi qua địa phương đó cũng muốn mang những quả Am La này về biếu cho bạn bè, người thân để n[…]
Truyện ngắn
Vì thế, có những lời yêu làm bạn cảm động suốt đời, nhưng người đàn ông đó mãi mãi không bao giờ ở bên bạn lúc bạn cần. Những lời hứa hão luôn là những lời xúc động nhất. Sống là một hành t[…]
Truyện Blog
Cầm phiếu chuẩn đoán bệnh trên tay, tôi như rơi xuống địa ngục không đáy. Thế giới bây giờ chỉ một màu đen tối. Tôi nhìn người bác sĩ như nhìn một tên đao phủ đã không thương tiếc giáng một […]
Truyện ngắn
"Hôm nay bố gửi tiền chị nga đem hộ vì thời gian quá vội Bố chỉ kịp thông báo với con là bố bán được 1 con trên ba triệu nhưng không biết con cầm như vậy nên bố đã trả nợ hết ở nhà và cho ch[…]
Tâm Sự