
Thiên đường sụp đổ
Bình chọn: 386
Bình chọn: 386
Giờ thì cô ngồi đó. Đợi bát cháo tim gan mà anh nói có ích cho sức khoẻ được bê ra. Cái bụng cô xẹp hẳn. Cô đeo một chiếc túi xách con con. Cô luôn mang theo nó kể cả khi đã nằm trên chiếc ghế lạnh ngắt đó. Anh bảo " Em ngồi đó nhé. Anh đi gọi thêm vài món."
- Anh ở lại với em đi - Cô níu áo anh, giọng khẩn khoản.
Anh gỡ từng ngón tay cô ra "Anh không phải người thích đùa"
Anh quay lưng và lẫn vào đám thực khách trong quán ăn. Mùi thức ăn lẫn lộn...
Thiên Đường nơi cô đã đặt cả trái tim mình vào đã hoàn toàn biến mất. Cô đã nói đủ mọi nhẽ nhưng vẫn không khiến anh động lòng trắc ẩn. Cái bụng bầu bốn tháng, giờ nó lại làm hại cô.
- Nó là con của em và anh. Em xin...
- Cô không phải người đầu tiên có chửa với tôi và việc thế này không phải diễn ra có một lần.
Anh nhấc balô lên rồi bảo:
- Không còn nhiều thì giờ nữa. Taxi đang đợi dưới cổng.
Cô oà khóc, cô níu anh, miệng run rẩy " Em xin. Đây là con so. Nếu làm vậy thì..."
- Cô sợ vô sinh?
- Em...Em...
- Cô muốn bao nhiêu?
- Anh...Hay là đi siêu âm lại, siêu âm một lần chắc gì đã đúng.
Anh cười nhạt, cái nụ cười này giờ thì đã lạnh như ánh mắt anh vậy. Anh xách hai chiếc balô rồi xuống lầu và cô thì vẫn ngồi đó, nước mắt chảy ầng ậc. Cái thai này, nó đã giết đời cô rồi. Và rồi thì nó cũng chẳng yên ổn đâu. Những dụng cụ quái đản đó sẽ bằm nát nó ra.
Và giờ thì cô đã hiểu tại sao anh thích Tào Tháo. Nhưng nếu bắt cô đặt phép so sánh thì Tào Tháo vẫn còn thua anh. Ít ra thì ông ta vẫn cho con mình được ra đời.
Ông bác sỹ này khác với bác sỹ đã từng siêu âm cho cô. Ông ta khá đạo mạo, tuổi tầm 50, ông ta có để ria mép. Hai con mắt tròn có vẻ rất nhanh nhạy. Ông ta cũng là người nạo hút thai có tiếng. Ông ta nhìn cô một lúc rồi bảo với anh "Con đầu lòng không nên phá kẻo..."
Anh vỗ vai ông bác sỹ "Tôi sẽ trả ông gấp hai. Ông phải làm cho gọn."
Ông bác sỹ gật đầu. Anh ra ngoài. Cánh cửa lạnh ngắt đóng sập lại.
Sau khi cố định vị trí, ông bác sỹ bảo cô cởi quần rồi tiêm cho cô một liều Lidocain để gây tê. Ông bác sỹ bịt khẩu trang kín mít. Lát sau hai y tá phụ trợ mang chiếc hộp đựng các dụng cụ chuyên dụng ra.
Ông ta cầm các dụng cụ lên. Chiếc mỏ vịt sắc bén, cái kẹp phẫu tính và những thanh kim loại đáng sợ kia sẽ lần lượt được đưa vào người cô.
Cái màu trắng toát ở cửa rèm, trên bộ blue trắng như dải lụa đưa tang cho đưa con chưa chào đời. Cô mím chặt môi, ông bác sỹ đã tới rất gần và bắt đầu những bước đầu tiên của quá trình nạo. Mùi thuốc sát trùng thật khó chịu và cả tiếng leng keng của các dụng cụ khi va vào nhau. Chúng cọ vào tai cô. Liều Lidocain chỉ khiến sự đau đớn giảm đi, cô vẫn phải hét lên khi những công cụ kia chạm vào...
Một y tá thì thầm "Kêu gì mà kêu" rồi ả ta lấy chiếc khăn bông trong túi nhét vào miệng cô. Cô y tá bên cạnh bảo "Sao chị làm thế". Ả ta cười phì "Nó kêu điếc tai...". Cô y tá kia nhìn cô xót xa, cô nhìn sang ông bác sỹ thì thấy ông ta vẫn ung dung, có lẽ chuyện này với ông đã quá quen thuộc.
Ông bác sỹ cẩn thận đưa những thanh kim loại sắc vào. Mồ hôi ông túa ướt sũng. Căn phòng yên tĩnh. Chỉ loáng thoáng tiếng công cụ kim loại mài vào nhau và tiếng lịch trịch của chiếc đồng hồ treo tường.
Cái thai rã thành từng khúc. Cái bụng phồng phềnh như người ăn no xẹp dần xuống.
Anh ngồi ngoài cửa đợi. Khuôn mặt điềm tĩnh không để lộ chút cảm xúc. Cũng có một vài thiếu nữ đi lại nhưng điều đó chẳng khiến anh bận tâm. Anh lấy di động ra, cắm tai nghe vào rồi mở nhét vào tai. Bản nhạc không lời du dương chạy. Khuôn mặt anh bình thản.
Khi cuộc nạo thai kết thúc miếng khăn bông nhét ở miệng được lấy ra. Mùi thuốc sát trùng hình như đặc hơn, còn có mùi tanh của máu nữa. Ông bác sỹ, hai y tá khuôn mặt của họ bỗng méo mó kì lạ. Và cả gian phòng nữa, chúng chao nghiêng uốn lượn không ra hình thù gì. Cô không nghe được họ nói gì. Hai cô y tá dìu cô vào phòng hồi sức. Đột nhiên ả y tá lúc trước đã nhét miếng giẻ vào miệng cô chỉ tay về một bên, cô nhìn theo.
Cô hét lên một tiếng, bóng tối đổ sập xuống.
Cánh cửa được mở ra, cô y tá nanh nọc kia đi ra rồi sau đó tới lượt ông bác sỹ. Cô y tá đi thẳng xuống hành lang.
- Anh gì ơi. Chúng tôi đã xong, tôi đã đưa chị nhà vào phòng chờ để hồi sức. Anh có thể vào thăm.
- Để làm gì?
- Cô ấy đang
Một giáo sư đang giảng về "tiểu thuyết" ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên: Ngược lại với yêu là gì? Một giáo sư đang giảng về "tiểu thuyết" ở một[…]
Truyện ngắn
Một con tàu đang lênh đênh trên biển thì gặp bão to và bị đắm. Chỉ có hai trong số những thủy thủ trên tàu đủ sức bơi đến một hòn đảo gần đó. Họ sống sót nhưng không biết làm gì để sinh tồn […]
Truyện ngắn
Khi bị ngộp nước vào cái ngày mùa xuân năm ấy, hai ý nghĩ tràn ngập trong tâm tưởng tôi. Trước tiên, tôi chắc rằng mình sắp chết đuối. Sau nữa tôi thấy ân hận vì đã nói dối Kenny. Quá vui s[…]
Truyện ngắn
Audio Cô vợ đọc bảng danh sách kín ba trang giấy với nhiều điều nhỏ nhặt mà cô cảm thấy không hài lòng về chồng, cô thấy anh rưng rưng nước mắt. […]
Truyện ngắn
Giờ đây tôi phải một mình bước tiếp trên con đường học vấn và cuộc sống mưu sinh của một cô gái nghèo nơi đất khách quê người. Tất cả rồi sẽ qua hết, phải không Ngoại? Rồi con sẽ trở thành […]
Truyện ngắn
Con thấy mình bỗng bé nhỏ và cô đơn giữa vùng đất này, tất cả kỉ niệm tất cả hồi ức của con đều không ở đây, lúc này đây tâm hồn con đang ở nhà, đang ôm chầm lấy mẹ, con muốn ôm mẹ và khóc. […]
Tâm Sự
Từ bé, mẹ là người rất ít khi khen con, dù con có làm được việc tốt đến mấy. Đôi khi con cũng chẳng nhận ra việc khen chê ấy có tác dụng như thế nào. Thế rồi một ngày đi học, con chợt nhận r[…]
Tâm Sự
Sao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đau lòng và ân hận cứ ùa vây lấy tôi... Vào một ngày cuối thu, lúc đó tôi khoảng sáu bảy tuổi, tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà để chơ[…]
Truyện ngắn