
Nắng giọt
Bình chọn: 574
Bình chọn: 574
Đến nơi Nắng mới rõ, hóa ra người ta nói cô Tú làm ăn to trên thành phố không điêu chút nào. Nhà cô Tú có một cái quán bán bia rõ to, rõ đông khách. Mà phục vụ toàn mấy chị xinh xinh, môi đỏ y hệt cô Tú. Hất hàm về phía Nắng, có một anh vẽ vằn vện đầy cánh tay: "Tính hàng mới à, không phải quá tệ sao?" Nắng không biết tên gã, Nắng tạm gọi gã là lão vằn vện. Cô Tú cười xả lả: "Nó ở quê, đang cần tiền, mà coi bộ thế chứ ít tháng thay da đổi thịt lại khác cũng nên."
Nắng chả hiểu gì, gặp ai Nắng cũng cười, cũng chào. Cô Tú dắt Nắng lên gác, bảo tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, có gì mai bắt đầu làm. Cả ngày ngồi rũ ở bến xe, Nắng mệt, lại đói với khát nên chẳng mấy chốc Nắng đã ngủ ngon lành. Cuộc đời Nắng đã rẽ sang một hướng khác mà dù giàu trí tưởng tượng đến mấy chính Nắng cũng không thể ngờ đến.
***
SỰ KHỞI ĐẦU
Công việc đầu tiên của Nắng khi ở đây là rửa bát. Quán cô Tú "phốt" nằm ở trong hẻm nhưng lúc nào cũng đông khách. Đặc biệt là buổi tối thì cứ gọi là, các chị nhân viên phải chạy xô mệt nghỉ. Mà Nắng để ý là thi thoảng mấy chị lại theo mấy ông khách đi đâu đó. Trong số nhân viên đó, Nắng thân với Miền nhất. Miền là con gái cô Tú, hơn Nắng 4 tuổi. Miền xinh, dáng dong dỏng cao, nhưng đôi mắt thì rõ buồn. Trái với Miền là Hải, con gái thứ 2 của cô Tú. Hải thấp, đậm người, có đôi mắt xếch, lại hay ưỡn ẹo, đon đả với khách nên có vẻ được cô Tú cưng lắm. Còn Miền thì khác, lúc nào Miền cũng lặng lẽ, ít nói. Khi vắng khách Miền thường ra sau bếp rửa bát, phụ với Nắng và bà Thập. Ngày trước có Tiên hay phụ bà rửa bát, nhưng kể từ khi có Nắng thì Tiên được chuyển lên làm nhân viên, có nghĩa là cao cấp và nhiều tiền hơn như Miền hay Hải, Tiên ngúng nguẩy bảo thế.
Bà Thập mới ngoài 50 tuổi mà bị nặng tai nên phải nói rõ to bà mới nghe được. Đó là hậu quả trong một lần bà bị cậu con trai bị tâm thần đánh thừa sống thiếu chết. Bà sợ quá, đành quệt nước mắt, giao con cho chồng lên thành phố tìm việc, mong có tiền chữa bệnh cho con. Bà được Miền đưa về khi bắt gặp bà nằm dặt dẹo bên chiếc nón rách ở đầu hẻm. Đó là chuyện sau này Miền mới kể lại, còn dạo đầu bà với Nắng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Một ngày của Nắng bắt đầu lúc 5h sáng và kết thúc lúc 12h đêm. Mệt vật vã, nên cứ nằm xuống là Nắng ngủ li bì. Nhưng Miền thì khác, có nhiều khi Nắng tỉnh dậy giữa đêm, phải đến 2,3h sáng mà Nắng vẫn chưa thấy Miền về. Sáng Nắng dậy đánh răng, dọn dẹp thì mới thấy Miền thất thểu đi về. Cái dáng cao cao, gầy gầy của Miền đổ liêu xiêu trước cửa nhà. Có đôi lần, lão vằn vện phải đi đón Miền về. Miền nhão nhoét trong tay Nắng, đôi mắt trắng dã, mấy chiếc khui áo bung ra, để lộ chiếc xu chiêng xộc xệch, lấp ló cặp vú đỏ hỏn, vẫn còn ươn ướt. Nắng nghe tiếng lão vằn vện ẩm bẩm chửi thề: "Đ.M nó, đêm qua nó chơi sâm 3, lại làm mấy hiệp, hèn chi con nhỏ không trụ được." Nắng lờ mờ đoán ra công việc mà Miền, Hải và những cô nhân viên làm, đấy chắc hẳn không phải chỉ đơn giản là phục vụ bia bình thường. Rồi Nắng sợ, Nắng rùng mình biết đâu đến một ngày mình cũng trở thành Miền thứ hai. Nắng thà được ít tiền chứ như Miền giờ, khổ mà xót xa quá.
Lại có đôi lần, quán ế ẩm, có lẽ đấy là một trong số những ngày may mắn đối với Nắng hay Miền. Chỉ có lác đác vài mống khách, lão vằn vện và cô Tú cứ đi ra đi vào chửi đổng. Nắng nghe loáng thoáng hình như mấy ngày nay "cớm" làm căng. Nắng ngơ ngẩn, nghe chửi đấy mà không rõ cô chửi ai hay chửi mình. Nhưng lại may, Nắng được nghỉ sớm. Miền cũng không phải đi làm ca đêm như mọi ngày. Nắng lại thấy yêu đời lạ. Đêm nằm, hai chị em thủ thỉ đủ chuyện. Miền kể nhiều, khóc nhiều và cười cũng nhiều. Giọng Miền đắng ngắt khi kể về cô Tú. Ngẫm ra người phụ nữ ấy cũng khổ, từ khổ sinh ra cái ác. Cô hận đàn ông, cô hận bố Miền nên cô hủy hoại cuộc đời Miền. Nắng nhớ cái ngày mẹ Nắng còn sống, 2 người như 2 con thoi đi làm hàng sáo, buôn thóc từ xóm trên đến làng dưới. Ngày ấy, cô gầy, mặt hóp lại chứ không phốp pháp như bây giờ. Ấy thế mà, đúng là cuộc đời, như cái đồng xu 2 mặt khi gieo quẻ vậy, có mặt sấp, mặt ngửa. Mà chẳng ai đoán được đời mình sẽ sấp hay ngửa. Chồng cô bài bạc rồi sinh ra nợ nần, rượu chè suốt ngày. Chú đánh cô tàn nhẫn lắm. Nắng nhớ có lần, chú cởi hết quần áo của cô, trói ngay trước cây cau đầu ngõ, rồi đánh, rồi chửi tới tấp. Chú chửi cô là đồ con hoang, là con đĩ, là đồ bị tịt,...Chú vừa uống vừa chửi. Chú dùng chiếc thắt lưng đã mất quai của mình đánh như điên, như dại vào người cô. Chỉ có lũ trẻ con như Nắng, tò mò chạy đến xem, còn người lớn, ai cũng chỉ đứng xa xa hoặc đóng cửa ở trong nhà. Mẹ bảo chuyện người ta. Sau khi mẹ Nắng trẫm mình xuống sông, 6 ngày sau, cũng ở khúc sông ấy, người ta thấy cô Tú, đầu tóc rũ rượi
Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không rướm máu. Vị Tổng giám đốc gọi hắn lên và hỏi chuyện: Tôi thấy cậu cũng đứng đắn, chững chạc và rạ[…]
Truyện ngắn
Audio Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn: "Chẳng biết có được dăm bữa nửa tháng không đây?". Mấy người bạn Nhân xì xào: "Cũng tội con bé, xấu mà lấy chồng đ[…]
Truyện ngắn
Tôi sinh vào năm sửu, nên bản tính lì lợm và ương bướng như trâu. Bố bảo vậy. Một cách ngược đời, tôi thích mặc đồng phục nam, cắt tóc thật ngắn thay cho áo dài và tóc bím thướt tha, lượn l[…]
Truyện ngắn
Anh ấy dạy con yêu mẹ như thế đấy!
Đã có lúc con quên đi vầng trán mẹ, nụ cười giờ đây đã có những nếp nhăn... Anh ấy dạy con... biết con hạnh phúc như thế nào khi có mẹ. Vì có mẹ, anh ấy mới có con để yêu ... Con vô tâm quá[…]
Truyện ngắn
Tại ngôi trường làng nhỏ bé của một vùng quê nghèo thuộc bang Kansas, Mỹ, có một cậu học trò bảy tuổi thường đi học sớm để đốt lò sưởi cho cả lớp. Một sáng nọ, khi vừa bước đến cửa lớp, […]
Truyện ngắn
Thưa ông, tôi là một kẻ hèn, vì sau đó tôi đã xin từ chức một cách êm thắm, không nêu một lý do nào. Tôi đi du lịch. Than ôi! Sự quên lãng đâu có nằm trên đường thiên lý. Làm điều gì để chuộ[…]
Truyện ngắn
Nhớ quá Thầy Thư ơi! Năm tôi học lớp 12, Trường bắt đầu có giáo viên mới về thưc tập, Thầy tên Thư, giáo viên dạy Ngữ Văn là một trong số những giáo viên về thực tập năm ấy. Thầy được phân […]
Truyện ngắn
...Chúng ta... đã chọn sai cách để đối diện với tình yêu của chính mình... đúng không......... Tớ gặp cậu. Một cách thật buồn cười. Khi đó tớ và cậu đều còn nhỏ. Tớ bị... ăn hiếp. Cậu xông […]
Tâm Sự
Chúng ta đã từng là những người xa lạ
Hãy ở cạnh nhau qua vài tháng năm ngắn ngủi, bởi biết đâu, chỉ không lâu nữa, người này sẽ bỗng trở thành xa lạ với người kia, bạn nhỉ? Tân Di Ổ có một cuốn sách mang tên "Phù thế phù thành[…]
Truyện Blog