
Hải Đường không dành cho em
Bình chọn: 389
Bình chọn: 389
Một chiếc máy bay vừa lao vút lên bầu trời, có phải chiếc máy bay của anh?
2.
Mẹ nhớ lần đầu tiên chúng ta găp cha con Tường Vi. Khi đó con mười tám tuổi, Tường Vi mười sáu tuổi.
- Bác ấy là mối tình đầu của mẹ?
Mẹ nhớ mẹ không nói gì với con cả. Suốt bữa cơm tình cờ hôm đó, dù kỷ niệm như những dòng ký ức theo lời kể của người đàn ông ấy cứ tuôn ra như một một mặt hồ lai láng. Nhưng tuyệt nhiên mẹ chắc rằng, cả hai không đề cập gì đến mối quan hệ của nhau nhiều hơn tình bạn.
Suốt buổi, con cứ ngồi nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, đôi mắt thể hiện sự lắng nghe một cách quảng giao.Mười tám tuổi nhưng vì phải cùng mẹ gánh vác cuộc đời, nên con già dặn hơn nhiều so với tuổi thanh xuân của con, phải không con trai? Con trả lời những câu hỏi từ người bạn cũ của mẹ, một cách từ tốn , tự tin và rất lịch sự.
Vậy mà khi bố con Tường Vi ra về sau bữa tối, con vừa dọn dẹp vừa hỏi mẹ câu hỏi đó. Mẹ gần như bị sự ngạc nhiên làm cho bất động.Mẹ nhìn con bằng đôi mắt to tròn, môi mẹ lắp bắp. Mẹ lại định dùng quyền năng người lớn của mình để nạt con một trận ra hồn nhầm gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy trong đầu con. Dẫu rằng đó là sự thật.
Nhưng khi mẹ lấy lai sự bình tĩnh thì ,con trai, con vẫn với nét ung dung, bưng chồng chén dĩa sang bồn rửa chén, mở vòi nước và xen vào tiếng nước chảy như gợi nhắc một điều gì đó, con nói với giọng của một thanh niên mới lớn, nhưng với ngữ điệu và cốt cách chẳng khác một người đàn ông:
- Mẹ, con thấy bác ấy còn thích mẹ nhiều lắm!
*****
Phải nói rằng mẹ nấu đồ ăn ngon anh ha.
Ngay từ bữa ăn đầu tiên, em là khách mà cứ không thể khiến mình ngừng đũa. Em nhớ, bố em và mẹ anh,lúc đó, cứ ngồi người nói người cười về những câu chuyện cũ. Chắc những câu chuyện cũ luôn dễ làm lay động cảm xúc của con người.Nhưng lúc đó em còn thơ ngây và chưa đủ trải nghiệm để hiểu hết điều đó, hoặc là những món ăn của mẹ anh quá ngon ,quá hấp dẫn. Em ăn và hình như quên luôn trong bữa ăn ấy còn hiện diện một người là anh...
Nên anh chỉ thực sự bước vào cuộc đời em khi bố dẫn anh vào phòng em và nói, từ đây anh sẽ là gia sư cho em.
Lúc đó,anh mới đậu đại học. Em thì đang học lớp mười. Em mới chuyển trường và có vẻ không theo kịp với chương trình trong ngôi trường mới. Bố em nhanh chóng tìm cho em một giải pháp. Giải pháp đó là anh.
Trong buổi chiều đó,em mới nhận ra anh là một chàng trai dễ mến, khuôn mặt ưa nhìn. Phong thái anh ung dung và từ tốn. Giọng nói anh giảng bài cho em thật rõ ràng nhưng nhẹ nhàng như những lời kể chuyện .Nói chung không biết từ lúc nào,em mang hết sự ngưỡng mộ của mình ra và phong anh làm thần tượng.
Nhưng anh nghiêm túc ra trò. Ngoài nói chuyện học hành,khi thoảng hỏi thăm cuộc sống mới của em,anh chẳng bao giờ nói gì khác. Trong khi em muốn được nói đủ thứ chuyện với anh, hiểu thêm về anh, và câu hỏi cứ lượn lờ trong đầu em suốt một năm đầu tiên biết anh đó là, anh có bạn gái hay chưa? Bởi vì những khi em bận xin đổi giờ học sang chủ nhật,anh đều từ chối. Anh sẵn sàng dạy tất cả các buổi,kể cả tối khuya,nhưng chủ nhật thì không. Em cứ ngồi cắn bút , rồi thấy một cảm giác khó chịu làm nhịp tim đập nhanh,hơi thở gấp rút như bị ai đó bóp ngạt, với cái giả thiết trong đầu "Chắc chủ nhật,anh dành cho một chị nào đó...của anh...?"
Giả thiết đó đeo bám trong em suốt một năm trời. Một năm đó em vui khi được gặp thần tượng của mình một tuần ba lần.Khi thoảng thì nhiều hơn thế khi bố dẫn em qua nhà anh ăn tối.Nhưng mà, những bữa ăn tối đó luôn làm em khó xử.Em thích ăn những món mẹ anh nấu,nhưng không thể cứ ngồi ăn tự nhiên khi anh đang ở đối diện. Em phân vân gì đâu. Nhưng mà,phân vân là vậy, cuối cùng ,tại thời điểm đó,thì cái bụng của em luôn chiến thắng, anh à. Nhưng một năm đó, mỗi lần em có giờ học khác bị trùng hoặc là anh bận thi cử, mỗi lần nhắc đến ngày chủ nhật, là y như rằng em buồn cả buổi tối.Thần tượng đi hẹn hò mà, sao vui được chứ? Anh có biết năm đầu tiên đó với em đã diễn ra phức tạp như vậy không? Chứ không phải bình thản như mỗi lần anh khen em làm bài đúng, em nói "em thông minh mà ,anh thấy không." rồi anh cười hiền xác nhận.
Đến khi em lên lớp 11, năm thứ hai,anh làm gia sư cho em,thì mọi chuyện thay đổi.
Tất cả bắt đầu bằng một sự việc mà em không biết là mình may mắn hay xui xẻo. Em được một bạn nam để ý. Bạn ấy tỏ tình, đưa đón em đi học và về nhà. Nhưng em chẳng thấy vui mà chỉ thấy sợ. đơn giản là em không thích bạn ấy. Đến một lúc, em thấy phiền vì sự quan tâm của bạn làm cuộc sống của em xáo trộn. Em nói với bạn là em có bạn trai rồi. Nhưng chàng trai si tình thủa đó không tin, anh à. Vậy là em phải nhờ đến anh.
Mà nói là nhờ vậy thôi,chứ anh nhớ không, anh có biết gì đâu. Học xong,em nhờ anh chở em chạy ngang trường. Không liên quan lắm với chuyện em đang kể, nhưng mà ngồi sau lưng anh khi đó,em thấy thoải mái và thích lắm. Khi chạy ngang
Có hai cậu bé nữa như thế ở làng này. Chúng nghèo lắm. Ông Jim nhà tôi cứ thích đổi chác, cho chúng quả đậu, táo, cà chua và những thứ khác. Cứ khi chúng giơ viên bi màu xanh ra, ông ấy lại […]
Truyện ngắn
Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới nhau là phải sống riêng, bởi tôi quá ám ảnh cảnh chị gái tôi lấy chồng phải về nhà chồng ở. Yêu chồng, chị g[…]
Truyện ngắn
Tôi đã gặp một thiên thần như thế
"Khi cuộc sống đủ đầy, hãy nghĩ tới những người kém may mắn hơn bạn, làm một điều gì đó cho họ, dù là nhỏ bé, để thấy thế giới này vẫn còn nhiều lắm những phép nhiệm màu..." Tôi guồng chân […]
Truyện ngắn
"Ba em có một cánh tay Bao năm tay vẫn hàng ngày bên em Tay cùng em thức thâu đêm Tay nâng giấc ngủ, gối êm em nằm" Ba em còn có một cánh tay thôi, hồi nhỏ em hay hỏi ba cánh tay kia của ba[…]
Truyện ngắn
Sẽ còn lâu không ngày em hết giận anh?
Anh đến quán cũ một chiều không em. Chút lạnh giá cuối đông cùng giai điệu buồn của những bản nhạc Soul làm cho nỗi nhớ trong anh càng trở nên quay quắt. Anh lặng lẽ với cốc café nóng nhìn n[…]
Tâm Sự
Cho quá khứ một cơ hội em nhé!
Từ bỏ, lãng quên hay dừng lại. Không biết đã bao nhiêu lần cái con người ngốc ngếch như tôi nghĩ tới... Xin dành cho em người con gái ít nói! 7 năm. Cái con số mà mỗi khi nghĩ lại tôi cũng […]
Tâm Sự
Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình. Người ta thích ca ngợi tuổi 18, tuổi […]
Truyện Blog