
Cái đuôi
Bình chọn: 907
Bình chọn: 907
Kết thúc năm học lớp 9. Khi chuẩn bị làm hồ thi vào cấp 3. Cậu ấy hỏi tôi " cậu sẽ thi vào trường nào? Trường chuyên chứ?" Đó có lẽ là câu chào hỏi đầu tiên của chúng tôi vào năm học lớp 9. Trước đó, gặp nhau chúng tôi chỉ mỉm cười, gật đầu mà không nói gì.
- Không biết. Mình về hỏi mẹ cái đã.
Cậu ấy chỉ à lên một tiếng. Tôi hỏi cậu ấy thi vào trường gì thì cậu ấy chỉ vào tờ giấy còn trắng trơn. " để nghĩ cái đã". Khi hỏi câu ấy tôi chỉ hỏi cho có lệ chứ không mấy quan tâm mà kỳ thực tôi mong không học cùng trường với cậu ấy thêm nữa. Chứ không đời học sinh cấp 3 đáng yêu của tôi sẽ tan thành bọt nước. Khổ sở mấy năm cấp hai đối với tôi đã đủ lắm rồi. Lúc nào tôi cũng mong đến giờ phút tốt nghiệp.
Ngày cuối cùng tôi định đem hồ sơ thi nộp cho cô giáo ở văn phòng trường. Cậu ấy lên tiếng " đi nộp cùng với tôi hay đi đây tôi nộp giùm luôn cho". Chẳng dại gì mà dính với cậu ấy, chỉ tổ bức bối thêm, tôi chọn giải pháp đưa hồ sơ nộp giùm và không quên cảm ơn cậu ấy.
Bỗng dưng tốt bụng đột xuất, chắc có chuyện gì vui, tôi đoán. Có thể là cái cô gái mà cậu ấy trông mong đến nỗi phải viết lung tung lên sách tôi đã đồng ý hò hẹn cùng. Xem ra cậu ấy cũng chung tinh ra phết nhỉ. Tôi à ra một tiếng như thấu hiểu chuyện việc cậu ấy làm cái đuôi đeo bám tôi, không thanh minh giải thích những lúc bị hiểu lầm là để xem phản ứng của cô bạn gái kia. Đúng là cáo già, ghê q úa.
Buổi tiệc liên hoan chia tay. Cậu ấy hỏi tôi " cậu thích mẫu con trai như thế nào?"
Tôi ngạc nhiên "hơ" một tiếng. Miệng lắp bắp, mình chưa nghĩ tới bao giờ nên không biết.
- Thế thì giờ nghĩ đi.
- Có lẽ là một người mạnh mẽ, nam tính, biết quan tâm tới người khác nhưng không ồn ào. Mình cũng không biết nữa nhưng con trai mà thấp hơn hay nhỏ tuổi hơn thì mình sẽ loại ngay từ vòng gửi xe đạp. Còn mẫu bạn gái của cậu thì sao?
- Tôi ấy à " tôi thích một kẻ ngốc"
- Tôi ghét cái con người ấy, lúc nào tôi cùng thật lòng, thành tâm còn cậu ta thì chỉ được cái lợi dụng người ta xong thì bỏ. Tôi sập bẫy không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng rút ra được kinh nghiệm gì.
Thi xong, tận hưởng những ngày hè còn sót lại. Tôi quên béng cậu ấy.
Bước vào cấp 3, ngày chọn môn thi, xếp lớp. Sau một hồi chen chúc, lúc bước ra, mặt mũi nhem nhuốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì giọng một nói đường sau vang lên. Cậu chẳng cao lên được bao nhiêu nhỉ? Ôi trời, không lẽ. Tôi quay lại, đúng là cậu ấy.
Lần này tôi thông minh hơn đã nhanh miệng hỏi cậu ấy trước. Cậu chọn thi môn nào? Văn. Vậy à, tôi thở phào vì chúng tôi sẽ không học cùng lớp với nhau nữa. Tôi sẽ chọn môn toán. Kết cục tôi ăn một cú lừa ngoạn mục.
Tôi và cậu ấy lại vào cùng lớp chuyên toán và cái kịch bản cũ lại tái diễn nhưng trời phật thương tình có tận hai lớp chuyên toán và chúng tôi không học cùng lớp. Tôi lấy làm mừng, cậu ấy đã xin thầy đổi lớp một lần nhưng không thành công vì đã đủ con số cho mỗi lớp. Nỗi khổ lớn nhất của tôi là muốn về lớp mình thì phải đi qua lớp cậu ấy. Đã vậy vị trí gần cửa sổ có vẻ là lợi thế để quan sát mọi thứ từ bên ngoài.
Ở trường, chúng tôi hoàn toàn trở thành những kẻ xa lạ. Không một ai biết chúng tôi học cùng lớp trước kia. Duy chỉ có lúc về tôi lại bị cái đuôi ấy bám theo, chẳng hiểu sao cậu ấy lại thích đi đường về nhà tôi, trong khi đi đường về nhà cậu ấy gần hơn rất nhiều. Tôi chẳng có lý do để bảo cậu ấy đừng đi đường tôi đi. Đường vốn không phải của riêng ai. Hơn nữa, cậu ấy là bạn của em họ tôi, họ đi cùng nhau cũng là lẽ thường tình. Chẳng biết cậu ấy sao chứ tôi thì thấy khó chịu, bứt rứt, giá như đó là quả bóng để tung chân đá vèo một cái thì hay biết mấy.
Cùng là lớp chuyên toán, cùng thầy dạy nghĩa là chúng tôi sẽ có một vài hoạt động cùng nhau. Tôi phát ngán cái cảnh hai lớp dồn một để thể hiện tinh thần đoàn kết vì những lúc này tôi biết sẽ có một tên đứng ngay phía sau tôi và chả mấy khi hé răng nói lấy nửa lời. Quan hệ bạn bè của cậu ấy có vẻ khá khẩm vì ai cũng sẵn sàng đổi chỗ cho cậu ấy.
Tôi thường vắng mặt vào các ngày lễ hay hoạt động gì đó của trường nếu không mang tính bắt buộc và cả tôi và cậu ấy đều có tên trong danh sách những học sinh lười tham gia hoạt động ngoại khóa nhất. Vắng giống hệt nhau. Chẳng cần thầy hiệu trưởng oang oang lên " anh chị yêu nhau, trường lớp không tới, rủ nhau đi đâu hả?" khỏi phải nói là tôi chỉ muốn có một cái lỗ chui xuống đất và nhanh chóng thanh minh. Không phải thưa thầy, em và bạn ấy không có biết nhau mà.
Em nói cái thế mà không biết ngượng hả. Cả hai em học cùng nhau ba năm cấp hai kia mà hay tôi nhớ sai. Muốn biện minh thì tìm lý do khác cho hợp lý nha. Bao biện cho nhau thế là đủ rồi. Chúng tôi lĩnh chung hình phạt " dọn vệ sin
Mẹ buồn không, nếu mà con chết
Từng giọt nước mắt mẹ rơi nóng hổi, mẹ ôm nó thật chặt mẹ muốn xin lỗi nó thật nhiều. Nó vẫn run lên trong lòng mẹ, nhưng hình như môi nó mỉm cười. Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thé[…]
Truyện ngắn
Con người, khóc mãi mà được sao? Ông già nhà gần đình Thạnh Phú qua đời, tiếng trống chiều nay báo tin buồn vời vợi trên từng bờ tre, ngọn cỏ. Làng xóm rục rịch kéo lại, làm cuộc tiễn đưa ô[…]
Truyện ngắn
"Chợt nhớ những ngày mà tuổi trẻ là thứ tiên dược thần kì. Niềm kiêu hãnh bước qua mặt trời trên mỗi chuyến đi..." K bảo với tôi hãy ở lại. Năm đó tôi 18 tuổi, kiên quyết kéo chiếc va li đ[…]
Truyện ngắn
Cho những trái tim tan vỡ, cho những người đến sau
Khi bước qua đổ vỡ, tổn thương, không thể phủ nhận con người ta trở nên mạnh mẽ, song song đó bất cần, ích kỷ và lạnh lùng hơn. Cụ thể: Không ngại làm đau người khác, mặc dù bản thân là ngư[…]
Truyện Blog
Sài Gòn, ngày 1 tháng 7 năm 2014 Mẹ yêu của con, mẹ khỏe không mẹ, lên trên này mới có ba hôm thôi mà con nhớ mẹ quá chừng. Bây giờ, Sài gòn đang đắm mình trong mùa mưa, mưa phủ trắng xóa ,[…]
Tâm Sự
42 lời khuyên của cha mà bạn cần ghi nhớ
Con số 42 tưởng rằng rất nhiều, nhưng mỗi lời khuyên đều ngắn gọn và vô cùng sâu sắc. Chắc hẳn có không ít bạn, khi cha mẹ cất lời khuyên sẽ gạt phăng đi và nghe tai phải cho ra tai trái[…]
Truyện ngắn
Là sinh viên năm đầu với chân ướt chân ráo tôi bỡ ngỡ bước vào xóm trọ vừa xây chưa lâu, nhìn những mẩu đất ủi bên ngòai sân còn khá mới. Từ ngày vào xóm trọ tôi thấy bao nhiêu chuyện lạ kì[…]
Truyện ngắn
Tôi không sợ miệng đời dị nghị
Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn […]
Tâm Sự