Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Những ngôi sao không lấp lánh
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 1229
• Mục: Teen Story
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
21:26 - 09/08/2015

-Ừm. Mấy hôm nay tớ cứ phải viết giấy xin phép báo ốm cho Minh, cứ sợ bị nghi ngờ thôi. Bọn trong lớp cũng hỏi mà tớ với Linh chẳng dám nói.
-Không nói là đúng đấy. Cậu cứ tạm thời giữ bí mật đã, nói ra chẳng hay ho gì cho nó.
-Ừ! - Trang lại thở dài.

Phố lặng. Và mưa vẫn chưa ngớt...

***

Linh bước chân ra khỏi lớp học thêm Toán với cái đầu trống rỗng. Cả buổi học nó chẳng vào đầu được chữ nào, chỉ thơ thẩn nghĩ xem giờ này Minh đang ở đâu, làm gì, liệu có mang theo áo ấm không, mấy hôm nay trời trở lạnh đột ngột thế này... Bình thường nó đã quen với việc có Minh bên cạnh, sáng qua đón đi học, rồi cùng về, cùng đi học thêm, vậy mà đùng một cái, cậu ấy biến mất không nói một lời, Linh không lo sao được. Đang dắt xe đạp ra khỏi chỗ học, bỗng có ai đó chạm nhẹ vào vai Linh, con bé giật mình quay lại.

-Minh! - Linh kêu lên.

Minh đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi dắt xe cho Linh. Hai đứa vào một quán trà sữa gần đó. Linh chỉ chăm chăm nhìn Minh với đôi mắt ướt:

-Cậu gầy quá đấy. Mấy hôm nay đi đâu thế hả? Có biết mọi người lo lắng thế nào không?

Minh tránh ánh mắt Linh:

-Tớ xin lỗi.
-Về nhà đi, Minh. Có chuyện gì thì cũng cứ phải về đã, đừng thế này nữa.
-Tớ không thể...
-Tại sao? - Linh to tiếng.
-Tớ...
-Minh! Cái thằng khỉ này...

Linh và Minh cùng quay ra, Hoàng đang đứng trước cửa của quán. Cậu ấy tới nhanh hơn so với những gì Linh nghĩ, dáng vẻ vội vã tiến về phía Minh, vẻ mặt vừa giận vừa vui mừng.

-Nhận được điện thoại của Linh là tao chạy tới đây luôn đấy. May tuần này bố mẹ tao về quê, ở nhà một mình nên mới thoải mái ra ngoài giờ này được. Cái thằng, mày chỉ biết làm người khác phải lo lắng thôi, nhưng mà về là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Đi đâu mấy hôm nay mà không liên lạc gì với bọn tao? Tội mày là to lắm, biết không hả? Nhưng thôi, tao bỏ qua, bỏ qua hết. Cứ về đã.

Hoàng nói một mạch không nghỉ khiến Minh cũng phải bật cười. Ba đứa ngồi lại nói chuyện một lúc. Hoàng kể chuyện trên lớp không có Minh thì ra sao, đội bóng thiếu Minh thì thế nào. Còn cô Lan chủ nhiệm cũng cứ thắc mắc sao tự nhiên lại ốm đột xuất thế, trong khi việc chọn đội tuyển thi học sinh giỏi đã bắt đầu rồi.

-Còn đây nữa này... - Hoàng chỉ vào Linh - cứ hở tí là mít ướt, nẫu cả ruột. Mày về cho tao nhờ Minh ạ, chứ tao sợ nước mắt con gái lắm lắm rồi.

Minh nhìn sang, thấy Linh mặt đỏ bừng, đang vờ ngó lơ đi chỗ khác. Nó mỉm cười, nhưng lấy lại vẻ nghiêm trọng chỉ 1 giây sau đó:

-Chắc tao chưa về được đâu.
-Mày hâm à? Còn gì nữa mà không về? Có gì từ từ giải quyết.

Linh nắm lấy tay Minh, xiết chặt:

-Về đi Minh, bố mẹ lo lắm đấy. Nghe Linh, được không?

Ánh mắt Linh nhìn thẳng vào Minh, vừa dịu dàng, vừa nghiêm nghị. Minh lưỡng lự, rồi gật đầu.

-Cái gì? Về nhà tao á? - Giọng Hoàng to hết cỡ.
-Ừ! Chẳng phải mày bảo mày còn ở nhà một mình hết tuần này sao? Cho tao tá túc một thời gian. Tiền ăn...
-Mày điên à? Không phải chuyện đấy. Nhưng sao mày không về nhà? Minh, nói tao nghe - Hoàng đặt tay lên vai Minh - có chuyện gì đang xảy ra thế?
-Bố mẹ tao... muốn li hôn... Tao... không thể... không dám chấp nhận điều này... Tao...

Hoàng sững người nhìn những giọt nước mắt bất lực lăn dài trên khuôn mặt gầy gò của thằng bạn. 17 tuổi, hơn hai năm quen nhau, chưa bao giờ Hoàng thấy Minh khủng hoảng như thế này. Ai bảo con trai không yếu đuối? Ai bảo con trai không khóc? Nước mắt con trai khi đã rơi ra thì còn đáng sợ hơn nhiều.

11h đêm. Điện thoại của Hoàng vẫn đổ chuông liên tục. Hoàng đưa cho Minh nghe máy. Đầu tiên là Linh, rồi Phong, sau đó là Trang. Phong nghe thấy giọng Minh, rú lên như bắt được vàng, chẳng thèm quan tâm lúc này là mấy giờ nữa:

-Thằng ôn, mai lên lớp tao cho mày biết tay. Giờ thì ngủ đi, tao cho phép mày gác thằng Hoàng đấy. Haha.

Trang thì không đến mức thái quá như vậy, nhưng cũng không giấu nổi niềm vui:

-Liệu mà mua khăn giấy đền lại cho tôi đi kìa. Hai túi khăn giấy của tôi đưa cho Linh lau nước mắt hết sạch rồi đấy. Hehe.

Linh nhỏ nhẹ hơn:

-Ngủ ngon nhé! Linh... đã rất nhớ Minh đấy!

Cô bạn tắt máy trước khi Minh kịp nói rằng nó cũng thế. Hai thằng bạn thân ngủ chung trên chiếc giường rộng rãi của Hoàng. Mỗi đứa một suy nghĩ, ngổn ngang những dự định, không ai chợp mắt được. Ba ngày qua, đi lang thang vạ vật khắp nơi, Minh thấy thèm cảm giác được về nhà. Nhưng nó lại sợ phải đối mặt với bố mẹ nó, đối mặt với sự chia li. Nó cần cả hai.

-Mày không ngủ được à? - Hoàng lên tiếng trước.
-Ừ! Đã bao giờ mày tưởng tượng đến việc... tao xin lỗi, rằng bố mẹ mày sẽ li hôn chưa?
-À... Ừm, chắc kinh khủng lắm... - Hoàng ấp úng. Thật khó để có thể an ủi được thằng bạn lúc này.
-Tao biết bố mẹ tao có bất đồng quan điểm, nhưng cả hai đều muốn giấu tao. Và tao cũng rất ngu ngốc, xem như không biết gì. Tao... không quen với việc biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, mày biết đấy...
-Ừ, thằng con trai nào cũng thế cả thôi.
-Lẽ ra tao phải làm gì đó, nhưng tao đã không làm. Giờ thì thế này đây... - Minh thở dài.
-Thôi, ngủ đi mày, kiểu gì cũng có cách. Tin tao đi, năm cái đầu cùng nghĩ thì kiểu gì chẳng hiệu quả hơn một cái đầu ngốc xít của mày.
-Ừ!

Minh đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Mấy hôm nay mưa suốt nên chẳng có sao gì cả, trăng cũng mờ mờ, không nhìn rõ. Minh có niềm đam mê thiên văn học từ bé, nó thích nghiên cứu về những vì sao trên bầu trời. Nó còn nhớ chòm sao đầu tiên mà nó xác định được là chòm Bọ Cạp (còn mơ một ngày nào đó sẽ chỉ cho Linh xem nữa chứ). Việc biết được sự sắp xếp của những vì sao trên bầu trời là có quy luật nhất định chứ không ngổn ngang và lộn xộn như nhiều người nghĩ đã khiến nó cảm thấy vô cùng phấn khích. Và cũng chẳng biết từ bao giờ Minh lại thích ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời bao la kia. Cảm giác khi được nhìn chúng, mệt mỏi dường như tan biến hết.

Nhưng hôm nay không có sao! Thực sự nó đang cảm thấy rất tăm tối... Quay sang bên cạnh, thấy Hoàng đã ngủ ngon lành, bất giác Minh mỉm cười và nói với chính mình: “Ngủ nào! Biết đâu, ngày mai sẽ khác. Tao có bọn mày cơ mà.”. Ý nghĩ tươi sáng ấy đưa Minh vào giấc ngủ say sau ba ngày không có một giấc ngủ đúng nghĩa.

***

Suốt một tuần sau đó, chiều nào cả nhóm cũng tụ tập tại nhà Hoàng nghĩ xem nên làm gì để giúp Minh. Khổ thân cái Trang, ốm yếu lụ khụ mà vẫn nhất định vác xác đi, tất nhiên là sau khi gọi Phong sang làm tài xế. Phong thì trốn mấy buổi học ở xưởng vẽ (vốn là nó xác định thi vào kiến trúc mà). Hoàng và Linh thì khỏi nói rồi, hai đứa nhiệt tình nhất nhóm. Có mặt đông đủ, năm cái đầu cùng suy nghĩ (như Hoàng nói), nhưng sự thật là chẳng có ý kiến nào được cho là khả thi cả. Cũng phải thôi, bọn nó chỉ là những cô cậu học trò 17 tuổi, việc này đúng là quá sức đối với cả năm đứa.

-Haizzzz.
-Im! Cấm thở dài! - Trang liếc Phong với ánh mắt không-thể-sắc-hơn, rồi lại quay sang - Minh, Linh, Hoàng có ý gì hay ho không?
-Tao có - Lại là Phong giơ tay - thì có được phát biểu không mày? - vừa nói vừa vờ lén lén nhìn Trang.
-Ơ cái đồ hâm này. Nói nghe nào.
-Ờ. Hehe. Tao nghĩ, hay là thế này. Bốn đứa bọn mình về bảo với hai bác là nếu không làm lành với nhau thì thằng Minh sẽ không về nhà.
-Cái đồ ngốc này... - Trang cầm cuốn sách đuổi đánh Phong chạy khắp phòng - Mày định tống tiền hay tống tình thế hả?

Linh, Minh và Hoàng ôm bụng cười vang. Lâu lắm rồi mới được cười thoải mái vậy. Minh nhìn nụ cười của bốn đứa bạn, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nó tự hỏi, nếu những ngày qua không có Hoàng bên cạnh, không có những cái xiết chặt tay và những dòng tin nhắn của Linh, không có những trò đùa tinh nghịch của Trang và Phong, nó có vượt qua được không nữa. Trong thâm tâm, Minh cảm ơn lũ bạn nhiều lắm lắm, mặc dù không ai đưa ra được ý gì hay ho để giúp nó, nhưng tất cả đã giúp Minh xốc lại tinh thần, điều đó mới đáng quý. Nó lên tiếng:

-Thôi đừng đuổi nhau nữa. Tao nghĩ kĩ rồi. Có lẽ tao phải về nhà một chuyến. Tao cần xác minh lại tất cả mọi chuyện và sẽ cứu vãn nó khi còn có thể. Có một điều không cần xác minh tao cũng biết, đó là bố và mẹ đều yêu tao. Chừng đó thôi cũng đã giúp tao cầm chắc 50% thành công rồi, đúng không?

Cả bốn đứa trố mắt nhìn Minh, ngạc nhiên:

-Cái này là của mày nói hay copy ở đâu đấy? - Phong vờ ngờ nghệch.
-Ý hay thế sao không nói sớm? Muốn ăn đòn đây mà. - Trang phi chiếc gối ôm vào người Minh, cười tươi.
-Thằng quỷ, chẳng trách cô Lan khen mày thông minh. - Hoàng xoa đầu nó.

Linh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Minh, ánh mắt lộ rõ niềm vui. Đang trò chuyện rôm rả thì chuông điện thoại của Hoàng reo lên. Nó giơ tay lên miệng: “Suỵt”, rồi nói khẽ: “Mẹ Minh gọi.”.

-Alô ạ. Vâng cháu chào bác. Minh vẫn ở đây ạ. Vâng ạ. - Rồi quay qua Minh - Minh, mẹ muốn nói chuyện này.

Minh lưỡng lự, nhưng nhận được cái nhìn khích lệ của Linh, cái hất đầu của Phong, cái nháy mắt tinh nghịch của Trang, nó cầm máy. Chẳng biết hai mẹ con nói với nhau những gì mà vừa tắt máy, Minh đã chụp vội chiếc mũ lưỡi trai của Phong, vẻ mặt vô cùng hớn hở, chỉ kịp nói: “Tao về nhà một chút.” rồi chạy ào ra cửa. Hoàng gọi với theo: “Chờ đấy tao lấy xe chở đi.”, “Thôi, tao đi bus.” và biến mất sau cánh cổng màu xanh của nhà Hoàng.

-Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn. - Linh nhìn theo Minh, nhẹ nói.

-Có vẻ như đang dần ổn. - Hoàng tiếp lời.

Ngoài trời, hình như nắng đang lên...

***

Minh ngồi một mình ngoài ban công, ngước mắt lên bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh. Bố mẹ nó đã quyết định sẽ cho nhau cơ hội. Vì nó. Giờ Minh mới cảm nhận được, gia đình quan trọng thế nào. Nó sẽ giúp bố mẹ nó quay về với nhau. Lớn rồi. 17 tuổi, nó cần có trách nhiệm với gia đình hơn. Nó cần phải thay đổi.

Có tiếng bước chân từ phía sau. Hoàng ngồi xuống cạnh nó:

-Mày xếp quần áo xong chưa?
-Rồi, cũng ít mà. Hoàng, cảm ơn mày thời gian qua đã...
-Thôi đi - Hoàng ngắt lời - Có xem tao là bạn không đấy? Mọi chuyển ổn là tốt rồi. Mày báo cho bọn kia chưa?
-Rồi! Tao báo ngay khi trên đường tới đây lấy đồ. Bọn nó vui lắm. Tối nay tao ngủ lại đây nhá.
-Ơ! Tao tưởng là...
-Không. Tao muốn bố mẹ tao có thêm không gian và thời gian bên cạnh nhau, để khi tao trở về vào ngày mai, không ai cảm thấy gượng gạo nữa. Tao đã lên kế hoạch hàn những gắn trái tim rồi. - Minh cười, ánh mắt vẫn nhìn ra xa.
-Vẫn là mày thông minh. Hì. Mà sao lại ra đây? Lạnh đấy. Lại ngắm sao à?
-Ừ!
-Nhanh mà vào ngủ đấy nhé, khuya rồi.

Hoàng bước vào nhà. Minh vẫn ngước mắt tìm những vì sao theo một thói quen. Những ngôi sao lấp lánh kia đẹp thật đấy, nhưng mà những ngày qua, nó phát hiện ra xung quanh mình còn có những ngôi sao đẹp hơn thế. Chúng không hề phát sáng, không hề lấp lánh, nhưng hơi ấm mà chúng tỏa ra cũng đủ để sưởi ấm tâm hồn lạnh giá của Minh. Thực sự lúc này, nếu có ai đó hỏi, liệu rằng Minh thích cái nào hơn, thì có lẽ nó sẽ chọn những ngôi sao không lấp lánh. Hoàng, Linh, Phong và Trang chính là những ngôi sao may mắn của cuộc đời nó...

Điện thoại rung, báo có tin nhắn của Linh: “Ngủ chưa Minh? Lại đang ngắm sao phải không?”. Minh mỉm cười: “Ừ. Ngắm những ngôi sao lấp lánh và nghĩ về những ngôi sao không lấp lánh, Linh ạ!”.
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» http://bigchat.yn.lt (2016-07-29)
» Tuyết thủy tinh (2015-08-09)
» Khúc vĩ cầm buồn (2015-08-09)
» Hoa lưu ly (2015-08-09)
» Hình như vừa có hạt giống tình yêu nảy mầm (2015-08-09)
1234...131415»
Bài viết ngẫu nhiên
» Rồi chúng mình sẽ yêu nhau đấy!
» Những ngôi sao không lấp lánh
» Nắng luôn cùng mây chiếu sáng mà!
» Gặp gỡ ở Paris
» Đi dưới những vòm hoa sữa
» Người con trai trên sân thượng
» Một cuộc gọi nhầm số
Tags:
bạn đang xem

Những ngôi sao không lấp lánh

bạn có thể xem thêm

Teen Story còn nữa nè

Những ngôi sao không lấp lánh v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
Insane