Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Ở trọ trần gian
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 1567
• Mục: Teen Story
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
20:54 - 09/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.lt
Đan Đan, cô gái ấy là ai được nhỉ? Quá giống một thiên sứ, xuất hiện vào lúc tôi thấy cuộc đời tăm tối nhất, kéo tôi dậy bằng một thứ sức mạnh diệu kì...

Mẹ tôi mất vì một tai nạn giao thông. Tôi nhận được tin trong một chiều mưa nhòe nhoẹt nước, khi vừa tan lớp học ở giảng đường. Chẳng còn biết trời đất gì xung quanh mình nữa, chiếc điện thoại di động mẹ tặng ngày sinh nhật cứ thế rơi tuột khỏi tay tôi xuống đất. Bỏ lại phía sau tiếng gọi í ới của bạn bè, tôi lầm lũi bước ra khỏi cổng trường trong trạng thái hoàn toàn vô thức. Và cũng trong trạng thái ấy, tôi cứ bước, bước mãi trên con đường mòn đi riết đã hình thành nên quán tính. Nhưng lần này, tôi không vào nhà. Và cũng chẳng biết vì sao tôi cứ thế đi mãi, đi mãi, đến một góc phố hoàn toàn xa lạ. Tôi bắt đầu giật mình dừng lại khi đứng trước một chung cư lớn. Ngước mặt lên đếm các tầng, ừ, cao thật. Nếu leo lên và nhảy xuống, chắc tôi sẽ được đoàn tụ với mẹ nhanh thôi. Có lẽ vậy. Và với cha nữa. Cha cũng đã vì tai nạn giao thông mà bỏ lại hai mẹ con tôi hơn ba năm trước. Hình như cũng vào mùa thu – mùa mưa. Cái mùa quái quỷ ám ảnh dai dẳng gia đình tôi. Có lẽ tôi nên theo mọi người. Biết đâu chỉ có cách này, tôi mới có lại được cảm giác đoàn viên đã thiếu vắng suốt những năm tháng qua...

Ai cũng bảo tôi là thằng con trai mạnh mẽ. Mất cha, nhưng vẫn cố gắng học tốt, vào đại học, đi làm thêm để đỡ đần cho mẹ. Quả thật, từ ngày mất cha, tôi đã ép mình mạnh mẽ lên rất nhiều. Tôi sợ nhìn nét phiền muộn tội nghiệp in hằn lên khuôn mặt mẹ hàng đêm. Mẹ không hay nói về cha, cũng không hay khóc. Mẹ chỉ âm thầm chăm sóc tôi, chăm sóc để cho căn nhà vẫn là một gia đình. Nhưng sự âm thầm làm tôi thấy sợ. Nỗi sợ vô hình rằng tâm hồn mẹ cũng đã khô mục theo cha từ lâu rồi. Tôi đã vì thế bắt bản thân phải mạnh mẽ và giỏi giang để mẹ bớt những ưu tư không đáng. Nhưng giờ, mẹ tôi cũng đi theo cha về một cõi hun hút nào không có tôi ở đó, tôi còn bơ vơ bấu víu lại nhân gian này để làm gì?

Là một thằng con trai ở lứa tuổi đẹp đẽ đầy hoài bão này mà rơi vào hoàn cảnh như tôi, còn mấy ai dám vỗ ngực bảo mình mạnh mẽ, còn mấy ai thấy cuộc sống vẹn nguyên ý nghĩa được sống ban đầu? Nếu cuộc sống đã không cho ta thấy hạnh phúc khi sống nữa, chắc là lúc ta phải về bên một thế giới khác. Nghĩ vậy, tôi lại lầm lũi leo lên cầu thang. Đi bộ mười mấy tầng lầu chung cư không làm mệt nhoài những suy nghĩ ấu trĩ trong tôi. Ý nghĩ được đoàn tụ với gia đình đã mạnh mẽ hơn và đè bẹp mọi lý trí ham sống yếu đuối khác. Chỉ còn vài bậc thang nữa là đến sân thượng, một đợt gió mang hơi mưa rất lạnh chợt tràn xuống, tê cóng một vài tế bào thần kinh. Tôi khựng lại và ngẫm nghĩ đôi chút. Có nên không, kết thúc một sự sống đã kéo dài gần hai mươi năm? Nên không cho những dạy dỗ nuôi nấng của cha và mẹ đã từng dành cho? Nên không khi gieo mình xuống và bỏ mặc hết mọi nhân duyên từng có với đời?

“Thật yếu đuối!”. Tôi lắc lắc đầu đẩy đi cái suy nghĩ sợ hãi vừa rồi. Tôi phải nhảy xuống thôi, cha mẹ đang đợi tôi, có lẽ họ mong tôi lắm. Là con trai thì sao? Con trai thì không được nhớ thương người đã khuất bằng những xúc cảm yếu đuối? Hay không được làm những việc như thế này (tự sát)? Tôi đã quá mỏi mệt trong việc gồng mình để trở nên mạnh mẽ. Và tôi đã gần kiệt sức khi cứ cố tỏ ra bản lĩnh làm một bờ vai vững chắc cho mẹ nương tựa và sẻ chia. Vì nỗi đau của tôi cũng ngang ngửa như mẹ vậy. Có kém hơn đâu. Giờ mẹ tôi đã mất rồi. Người làm động lực sống suy nhất cho tôi đã mất rồi. Tôi có quyền trút bỏ những phiền muộn trần gian này rồi, phải không?

Hít một hơi thật sâu trong tâm trạng vẫn hoàn toàn bải hoải và kiệt quệ, tôi bước lên sân thượng. Quyết tâm đoàn tụ với gia đình ở cõi xa xôi bỗng khựng hẳn lại vì một hình ảnh lạ lùng đập vào mắt tôi. Một cô gái trạc tuổi tôi cùng chiếc ô màu hồng đã đứng trên tầng thượng này trước cả tôi, hình như cũng khá lâu rồi vì chiếc ô có vẻ đã sũng nước. Cô gái xoay xoay chiếc ô trên tay, không quan tâm lắm đến việc mưa đã ướt lấm lem đôi chân trần và một phần của chiếc váy trắng, có điều gì như là vui thích trên khuôn mặt xinh xắn kia.

Nhưng, cảm giác mất mát đau thương khiến tôi không chú tâm nhiều đến hình ảnh ấy. Tôi chỉ thấy hơi phiền. Tự sát trước mặt người lạ, có nên không?

Sau một vòng xoay hồ hởi, cô gái đã nhìn thấy tôi. Đôi mắt tròn xoe thơ ngây ấy hình như lại nhìn thấu tâm cam tôi. Tôi mơ hồ nhận ra điều này nên thoáng bước giật lùi. Cô gái ấy vẫn giữ nét hồn nhiên tươi tỉnh, nhìn tôi và mỉm cười. Tôi nhớ, nụ cười ấy đã rất buồn.

- Cao lắm anh ạ.

Tôi hoang mang nhưng có phần tức giận. Liên quan gì đến cô ấy? Đời tôi là của tôi cơ mà! Chẳng còn gì níu tôi lại thì tôi có quyền ra đi chứ.

- Liên quan gì đến em? Về nhà đi. Em không muốn nhìn thấy đâu! – Tôi mệt mỏi nói, nửa như van, nửa như gào lên với em.

Em vẫn điềm nhiên đứng yên đấy, tay xoay xoay chiếc ô màu hồng đầy vẻ yêu đời, chỉ là nhịp độ đã chậm hơn đôi chút. Em nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thề rằng đôi mắt ấy đã xoáy chặt tâm can tôi ngay lúc đó.

- Mưa sẽ khiến việc anh làm trở nên tội nghiệp và thê thảm hơn. Cho nên, đây không phải là cách tốt nhất. Sau sự việc này, người ta sẽ xót thương anh ít thôi, nhưng mỉa mai anh đến cả một đời, đến cả kiếp sau mất, anh biết không?

Lần này thì tôi gắt lên thật:

- Đã bảo không liên quan đến em cơ mà! Em biết gì mà nói? Em biết anh trải qua những gì không? Nói anh nghe xem! Không nói được đúng không? Vậy thì im lặng và tránh thật xa anh ra! Làm ơn!

Thật lạ lùng là cô gái bé nhỏ ấy đã chẳng tỏ chút sợ hãi hay thất vọng gì trước câu nói của tôi cả. Em chỉ điềm nhiên thở dài một tiếng, rồi nhoẻn cười nhìn tôi, bằng ánh mắt ngây thơ và quá đỗi dịu dàng. Cộng với chiếc váy trắng thì lúc này em quả là rất giống thiên sứ.

- Kể em nghe câu chuyện của anh đi. Cũng chẳng hại gì, anh nhỉ! – Em nghiêng đầu.

- Sao?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng đôi mắt ấy đã làm lòng tôi dịu đi ít nhiều. Và cơn mưa như trút nước đã thấm mệt nhoài cơ thể và lý trí tôi lúc này. Chẳng hiểu sao tôi đã ngoan ngoãn nghe lời cô ấy răm rắp, như là đôi mắt trong veo đã mê hoặc tôi mất rồi.

Tôi khó nhọc ngồi bệt xuống thành xi măng ướt sũng. Em cũng ngồi xuống, mặc kệ chiếc váy trắng đã lấm lem quá nửa. Em khẽ dịch chiếc ô sang để che cả phần tôi. Tôi bắt đầu thầm thì:

- Mẹ anh mất rồi. Vừa mới. Hết điều gì để anh bấu víu trên cuộc đời này rồi…

- Vậy là cha anh cũng… - Em bỏ lấp lửng câu nói nhưng tôi thừa hiểu.

- Ừ, khoảng ba năm trước. – Tôi gật đầu.

- Sống không phải là một sự bấu víu, anh biết không? Chỉ đơn giản là sống thôi. – Em nói chậm rãi và rõ ràng từng từ. - Sự bấu víu mà anh nói ấy, nó là niềm vui sống, đúng không? Vậy thì càng có nhiều những thứ níu kéo anh lại chứ. Mỗi sáng anh mở mắt dậy là đã có trăm vạn điều tốt đẹp trên đời chờ anh đón nhận rồi. Là vì anh không biết, cuộc sống luôn đầy những bí mật.

- Em nói thế vì có thể em còn gia đình, vì em được yêu thương, vì em yêu đời, hay vì bất kì thứ gì anh không có. – Tôi ngoan cố với những lí lẽ nhọc mệt của mình. Em vẫn điềm nhiên, hoàn toàn điềm nhiên, và đôi mắt vẫn siết chặt tâm trí tôi:

- Quả là em còn gia đình. Quả là em được yêu thương. Nhưng, ai mà chẳng có những nỗi đau trong tâm can hả anh? Em nghĩ anh vẫn còn những người yêu thương, và muốn anh sống đấy. – Em cười, rất hiền.

- Nhưng em không giống anh và không thể nào hiểu cảm giác của anh lúc này được, biết không?

- Biết, em biết là em không hiểu cảm giác của anh lúc này. Nhưng anh có nghĩ đến cảm giác của những người yêu thương mình khi nhìn thấy anh nằm bẹp dí và hẳn là không còn nguyên vẹn dưới chân chung cư này không? – Khuôn mặt em trở nên buồn hơn hẳn lúc trước. – Và nếu còn một ai đó yêu anh nhiều như anh yêu cha mẹ mình, anh muốn họ cũng leo lên một tòa cao ốc nào đó rồi gieo mình xuống, phải không?

Tôi ngồi nghe chết lặng. Chẳng biết phải trả lời em thế nào vì quả thật là tôi chưa hề nghĩ đến. Tâm trí tôi chỉ xoay quanh những hình ảnh tang thương của gia đình mình. Phía nội, phía ngoại đều hết mực yêu thương tôi, nhất là từ sau tai nạn của cha. Sự ra đi của mẹ chiều nay đã làm nhòe nhoẹt hết những hình ảnh tình thân khác. Lòng tôi tê dại quá nửa và chẳng kịp nghĩ đến bất kì điều gì. Nỗi niềm khát sống trong tôi vốn bị cơn mưa vùi dập và đã vỡ tủn mủn ra, nay lại chính nhờ cơn mưa đó, cùng một cô gái thiên sứ (tôi gọi thế vì không biết tên em) vỗ về và chắp nối nó lại. Dẫu chưa đủ đầy nhưng hình như trong tôi không còn cảm giác muốn chết nữa. Quả thật, nếu tôi chết đi, tôi cũng chẳng mong ai phải đau khổ vì mình. Có lẽ ngay lúc này, cha và mẹ đã được ở bên nhau, ở một nơi xa xôi không biết nào đó, nhưng chắc họ chẳng hề mong tôi đến cùng đâu. Tôi nghĩ vậy. Cô gái bên cạnh tôi cũng nghĩ vậy.

Tôi khẽ quay sang nhìn em, thấy em cũng đang nhìn mình. Hình như những nghĩ suy của tôi đã bị đôi mắt trong veo điềm nhiên ấy nhìn thấu. Khuôn mặt em giãn ra, nguyên vẹn nét hiền lành, y hệt thiên sứ. Em nhẹ nhàng nói với tôi:

- Cuộc sống chỉ là sự ở trọ thôi anh ạ. Ngắn ơi là ngắn hay dài thật dài là do mình này. Dù muốn dù không thì ta cũng trót đi ở trọ rồi. Hãy suy nghĩ tích cực và hòa hợp với những người khách trọ xung quanh, anh sẽ sống tốt thôi.

Em làm tôi quá bất ngờ vì câu nói này. Một cô gái bé nhỏ, gương mặt còn vương đầy nét hồn nhiên mà lại nói ra được câu ấy quả là không tầm thường chút nào. Hay em là… người nhà trời nhỉ?

Tôi đang ngẩn ngơ thì em đột nhiên đứng dậy, nghiêng người phủi bớt những lấm lem trên chiếc váy trắng:

- Bớt mưa rồi này. Em muốn đưa ô cho anh về nhưng con trai và ô màu hồng chắc là không ổn rồi nhỉ! Anh về nhà đi nhé, về và ôm một người hiện giờ anh yêu thương ấy. Và hãy buồn đi, nhé! – Em cười thật nhẹ. – Và nếu ngày mai, ngày mốt hay bất cứ ngày nào anh còn suy nghĩ như chiều nay, hay chỉ đơn thuần là muốn sẻ chia, em luôn ở đây đấy.

Nói rồi chẳng kịp để tôi hỏi lại, em xoay xoay chiếc ô màu hồng trên đầu, ung dung bước về phía cầu thang, để lại tôi thẫn thờ cùng cơn mưa đã ngớt hạt. Những gì vừa xảy ra thật chóng vánh và bất ngờ, tôi còn chưa kịp định hình lại, đã vội biến mất như hòa tan vào mưa gió. Tôi ngồi lại hơn nửa tiếng mới lầm lũi xuống cầu thang về nhà. Tâm trạng vẫn đầy những đau thương mất mát, nhưng đã thôi trĩu nặng và bải hoải.

***

Trong nhà tôi, cả nhà ngoại đều tụ họp đông đủ, mọi người cuống cuồng khi thấy tôi về nhà. Ai cũng ào vào hỏi han, an ủi. Tôi chạy đến ôm chầm lấy bà ngoại, nước mắt ứa ra, chỉ không nức nở. Bà dịu dàng vỗ về, vỗ về cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ sau cả buổi chiều mệt nhoài.

Những ngày sau đó tôi vẫn nghỉ học. Không khí gia đình còn vương mùi tang thương nhưng không nặng nề như trước. Vào một vài khoảnh khắc nào đấy, tôi bắt gặp chính mình đã nhẹ lòng ít nhiều, cũng không hiểu tại sao.

Vào một buổi chiều sau đó khoảng tuần lễ, tôi tha thẩn tìm đường đến chung cư hôm nọ. Tôi nhớ cô bé có bảo em sẽ luôn ở đó. Hiện giờ, quả thật tôi cần chút chia sẻ. Mà dẫu không nói câu nào thì đôi mắt trong veo như mùa thu kia cũng đủ xoa dịu nỗi đau tâm can tôi. Từ bên dưới, tôi đã thấy chiếc bóng áo trắng quen thuộc đang ở tít trên sân thượng. Vậy là em ở đây thật. Vậy là những gì xảy ra hôm nọ không phải cơn mơ, chắc vậy....
12Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» http://bigchat.yn.lt (2016-07-29)
» Tuyết thủy tinh (2015-08-09)
» Khúc vĩ cầm buồn (2015-08-09)
» Hoa lưu ly (2015-08-09)
» Hình như vừa có hạt giống tình yêu nảy mầm (2015-08-09)
1234...131415»
Bài viết ngẫu nhiên
» Nhắn gió mây rằng anh nhớ em...
» Bức tranh tường thứ tám
» Cô bé caramen của tôi
» Nút Pause trong tình yêu
» Ở trọ trần gian
» Ngày mưa ngừng rơi
» Người con trai trên sân thượng
» Vệt nắng cuối trời
» Khúc nhạc dành riêng cho cậu
» Mặt trời trong mây
12»
Tags:
bạn đang xem

Ở trọ trần gian

bạn có thể xem thêm

Teen Story còn nữa nè

Ở trọ trần gian v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất
80s toys - Atari. I still have