17:36 - 15/04/2015
Trước khi đọc câu truyện này, tôi muốn bạn hứa với tôi, đọc câu chuyện chầm chậm thôi. Nếu bạn đang vội vã, đừng quan tâm đến nó. Hãy đọc nó khi nào bạn thấy bình tâm nhất. JBản thân tôi sinh ra đã luôn luôn làm mọi thứ một mình. Ăn một mình. Ngủ một mình. Cười một mình. Khóc một mình. Tôi không cảm thấy mình sống bởi một mục đích nào đó. Đơn giản là những ngày quay cuồng trôi qua. Không âm thanh. Không màu sắc. Không điểm nhấn. Ừ, và tôi chấp nhận với nó.
Nhưng rồi, em bước vào đời tôi lặng lẽ, và từng bước từng bước thay đổi cuộc sống của tôi…
***
Tan làm, Vương khoác vai tôi, vui vẻ nói:
– Hôm nay nhậu nhé!
– Ông rảnh quá! Về nhà với sư tử nhà ông đi.
Hắn trề môi, tuôn ra một tràng khinh bỉ:
– Con người ông thật không biết hưởng thụ. Nhìn ông xem, có khác nào ông già không? Nói cho ông biết, nhân lúc còn trẻ khỏe, lại còn không có bồ, ăn chơi cho sướng đi. Đợi sau này không còn cơ hội hối tiếc đâu.
- Biết! Ít nói nhảm thôi!
– Dù gì thì hôm nay đi cùng anh em đi, nhé!
Vừa nói, Vương vừa vỗ vai tôi bồm bộp. Hắn hai mươi tư tuổi, đẹp trai, đã có người yêu. Nói thật, nếu không có hắn, chắc tôi cùng đã trở thành ông già như lời hắn nói từ lâu rồi. Vậy là tôi nhận lời.
Bữa nhậu này Vương còn rủ thêm nhiều người bạn nữa. Một số người tôi quen, một số thì không. Tất nhiên, đa số bọn họ đều rất hào hứng. Họ chẳng làm gì khác ngoài việc nốc rượu và hét và micro những bài hát sai nhạc. Ầm ĩ quá! Nhưng tôi không thể để bản thân yên tĩnh. Tâm trí tôi sẽ lại quay về với những năm tháng buồn đau trước kia, với những nỗi đau tôi không bao giờ muốn nhắc lại. Niềm đau ấy, sau nhiều ngày tháng, nhiều thăng trầm của cuộc sống, vẫn theo tôi đến tận bây giờ, làm ổ trong tim. Mỗi khi ở một mình, trong nhà trọ ẩm thấp, với tiếng mưa rơi vỡ vụn ngoài hàng hiên, một thứ sắc nhọn vô hình lại cứa lấy tim tôi, làm vết thương đang lên da non lại bắt đầu đau đớn.
***
Năm ấy tôi 19. Độ tuổi còn quá trẻ, quá yếu ớt để đối mặt với những sóng gió cuộc đời. Ba mẹ li hôn. Mẹ bỏ đi đâu không biết. Tôi về cùng sống với ba. Hằng đêm, ba đều đưa phụ nữ về. Tiếng cười lả lướt của những người phụ nữ trẻ khiến tôi sợ hãi, thậm chí kinh tởm. Tôi tự nhốt mình trong phòng. Gần như điên lên. Thỉnh thoảng, tôi gào thét ầm ĩ, đập phá tất cả những gì trong tầm mắt. Sau đó lại kiệt sức mà gục xuống, ngủ li bì. Tôi rất ít khi nhìn thấy ba. Mỗi lần gặp mặt, ba đều nhìn tôi chán ghét.
Chuỗi ngày cô đơn mệt mỏi ấy của tôi kết thúc khi ba tuyên bố lấy vợ vài tháng sau, để tiếp tục quãng thời gian đau khổ khác của tôi. Nói một cách mỉa mai, cô vợ mới của ba không làm tôi không còn cô đơn nữa. Cô ta có vẻ thích la hét ầm ĩ, quát mắng tôi. Tôi không quan tâm cô ta lắm. Tôi thậm chí không nghĩ cô ta là một con người, ít ra là một loại người. Cô ta thuộc về một thế giới khác ít suy nghĩ hơn, ít yên lặng hơn và ít buồn đau hơn. Thỉnh thoảng, tôi phải chịu những cái tát giáng trời của cô ta. Tôi không cảm thấy đau. Chỉ thấy dòng máu trong người mình đông lại, tim đập từng nhịp chậm cả thế kỉ, chân tay tôi tê liệt. Tôi thường xuyên như thế cho đến khi ba bắt tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị suy nhược. Tôi phải ở lại trong bệnh viện nhiều tháng.
Có một lần, trong chuỗi ngày đằng đẵng với những sắc trắng lạnh của bệnh viện, tôi ngủ thiếp đi rất lâu. Khỉ tỉnh dậy, tôi vui mừng thấy mình hít thở dễ dàng hơn, mí mắt tỉnh táo hơn, cơ thể khỏe mạnh hơn. Trên hết, tôi nhận ra mình còn có thể vui mừng, còn có cảm xúc. Tôi bỗng nhiên lấy lại được ý chí của một cậu trai trẻ. Sau khi xuất viện, tôi chào ba một tiếng, cùng với số tiền dành dụm được khi đi làm thêm hồi cấp ba, tôi đi. Tôi đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, và không có ý định trở về nhà. Cuộc sống bận rộn và khó khăn phần nào cuốn tôi ra khỏi những buồn đau và biến tôi trở thành tôi của bây giờ. Ừ, vẫn ít cười, vẫn một mình, nhưng đã không còn thức trắng đêm sợ những ngày trước trở về ám ảnh. Với tôi, thế là đủ.
Tôi ngồi trong quán bar giữa tiếng hò hét ầm ĩ, bỗng dưng bật cười. Rồi tôi nhìn sang bàn bên cạnh. Cũng một nhóm người vui nhộn giống chúng tôi tụ tập ăn chơi, có vẻ là sinh viên. Có một cô bé, cũng giống như tôi, ngồi lặng yên trên băng ghế. Một thứ gì đó khiến ánh mắt tôi lưu lại nơi em lâu hơn những người khác. Em nhỏ nhắn. Mái tóc đen và dài. Hai bàn tay em nắm chặt lấy nhau để trên đùi, không bao giờ thấy em thay đổi dáng ngồi. Đôi môi em hồng, chúm chím ngây thơ, lúc nào cũng hướng người khác mà cười. Một lúc, tôi thấy em đứng dậy, tay quơ trong khoảng không. Tôi nhíu mày. Em từng bước chậm chạp tiến lên phía trước một cách vô định. Tôi nhận ra: Em không nhìn được. Tim tôi đập mạnh vào lồng ngực, chệch nhịp! Điều gì ở cô bé mù ấy làm tôi lưu tâm? Tôi thấy người bạn của em tiến tới nắm tay em, đưa cho em chiếc micro, nói thầm vào tai em. Em gật đầu nhanh chóng. Tôi chuẩn bị tâm thế nghe em hát những bài tình ca sướt mướt. Nhưng không, em chọn một bài hát vui nhộn của trẻ con, và khi em cất tiếng hát, lắc lư cái đầu, trông em cũng hệt như con trẻ. À, tôi hiểu, em không tự ti về bản thân mình chút nào. Không yên lặng giống như tôi chút nào. Em luôn luôn tràn trề sức sống như thế.
Tôi không nhìn em nữa. Tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với bản thân mình. Phải chăng, tôi vừa rung động? Tôi mỉm cười. Cảm giác ấy nó khác lạ quá. Mà tôi không muốn có thứ gì xa lạ đối với mình. Tôi sợ.
Tối muộn chúng tôi mới ra về. Bị Vương bắt uống bia, tôi hơi say. Nhưng chắc chắn là người tỉnh táo nhất trong đám bạn Vương. Không có ý định bắt taxi, tôi lang thang đi bộ về. Gió đêm mát lạnh phả trên khuôn mặt nóng bừng của tôi, giúp tôi dễ chịu hơn hẳn. Đường vắng. Ánh đèn le lói vàng trên những bóng điện cao. Tiếng rao đêm của một người bán bánh từ xa, nghe xao động như vẳng từ một cõi mơ. Rồi tôi bắt gặp em. Đi chậm rãi trên đường phố. Ngay trước mặt tôi. Dáng em nhỏ bé. Cây gậy của em lọc cọc dưới chân. Có lẽ hơi bia làm tôi sinh ra bạo dạn. Tôi từng bước đi bên cạnh em. Bước chân hai chúng tôi đều đều. Tôi không nói lời nào, cảm nhận con người em ngay ở bên cạnh. Một lúc, em dừng lại. Tôi chột dạ. Có lẽ em nhận ra có người bên bước cùng em. Tôi thấy mình không dám thở mạnh. Em rút từ trong túi ra chiếc điện thoại. Em cầm nó yên lặng, khoảng thời gian ấy, vừa sợ hãi, vừa thích thú, tôi thấy nó kéo dài rất lâu, như một khoảng lặng trong một ngày của mỗi con người. Lạ thay, khoảng lặng hôm nay của tôi và em lại có cùng một thời điểm. Rồi quả nhiên, em bấm số. Tiếng điện thoại vang lên lạnh lẽo. Giọng nói em ngọt:
– 113 phải không? Tôi thấy…
Tôi trợn mắt, giật phắt cái điện thoại trên tay em. Em hét:
– Ai vậy? Đừng mong dọa tôi, tôi đã gọi cảnh sát rồi!
Nói rồi, em đánh mạnh vào người tôi. Nhưng tay em yếu xìu như con mèo nhỏ. Tôi bật cười:
– Thôi được rồi, tha cho anh.
Một thoáng yên lặng, em hỏi tôi:
– Anh là ai? Tại sao đi theo tôi?
Giọng em nhỏ, nhưng có một chút chua. Em cố tỏ ra mạnh mẽ.
– Anh nói, anh từ trên trời rơi xuống, em có tin không?
– Không tin!
– Vậy nói anh là ăn cướp, em có tin không?
Lại một thoáng yên lặng, rồi em lắc đầu lia lịa:
– Không tin!
Tôi xoa đầu em, cảm thấy em định lùi lại, nhưng lại thôi:
- Anh không có ý định hại em. Chúng ta chỉ cùng đường thôi.
– Nếu không muốn hại em, cùng em đi đi. Đi một mình như vậy em rất sợ.
Tôi mỉm cười thấy em ngây thơ quá. Người lạ ngoài đường mà cũng có thể đi cùng về. Nhưng điều này chẳng phải khiến tôi vui hay sao? Thế là chúng tôi lại cùng nhau đi. Nhưng con đường không còn yên lặng như trước nữa. Như gặp được bạn thân lâu năm, em luôn miệng nói chuyện, luôn miệng hỏi linh tinh
– Anh làm gì ngoài đường giờ này?
– Anh thất tình hả?
– Cũng đúng, chỉ có người thất tình mới lang thang như vậy! Em chưa bao giờ yêu, cho nên cũng không hiểu thế nào là thất tình. Có phải đau khổ lắm không?
– Nhưng anh nhất định phải lạc quan lên.
– Không được nghĩ quẩn!
– Ơ, vừa rồi là tiếng người rao bánh khúc phải không? Em rất thích ăn bánh khúc. Anh có thể mua cho em được không?
Em cứ luyên thuyên như chú chim non như thế suốt cả quãng đường. Tôi trả lời em bằng những tiếng ậm ừ không đầu không cuối. Chiếc bánh khúc đêm chúng tôi cùng ăn khi ấy có vị lạ lùng lắm, rất ấm. Chưa bao giờ tôi quên buổi đêm hôm ấy, những khoảnh khắc bắt đầu cho một mối quan hệ không rõ họ tên của hai chúng tôi.
***
Nói điều này thì khá khó tin, nhưng sau hôm ấy, tôi và em giữ liên lạc. Ban đầu chỉ là những tin nhắn không đầu không cuối của em. Sau đó, chúng tôi dần dần thân thiết hơn. Cô bé không bao giờ tự ti về khiếm khuyết của mình. Ngược lại, em trở thành mặt trời nhỏ tỏa nắng trong cuộc sống mịt mù sương của tôi. Với tính cách vui vẻ và đôi môi luôn miệng như chú chim non, em khiến tôi cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và không còn cô đơn nữa. Tình cảm của tôi đối với em chưa bao giờ thay đổi. Chắc chắn đó không phải là yêu, nhưng cũng gần như thế.
Những cuộc đối thoái giữa chúng tôi thường diễn ra như thế này:
– Em muốn được xem phim Hàn Quốc.
– Thì xem đi!
– *Trề môi* Anh đừng có trêu em. Ý em là anh xem phim Hàn Quốc, rồi kể lại cho em.
– Anh bận.
– Hôm nay trời nắng
– Sao em biết?
– Em thấy nóng.
– -.- Ờ!
– Em muốn ra ngoài chơi
– Nắng thế này, ra đó phơi nắng à?
– Em muốn anh đèo em đi bằng xe đạp
– Anh mệt!
– *Tiếp tục trề môi* Anh lúc nào chả mệt!
Rồi chiều ấy, có một thằng con trai vừa trưng ra cái bộ mặt không bằng lòng, vừa chậm chạp đạp xe đèo một cô bé mù đi phơi nắng. Em hát líu lo sau lưng tôi. Tay em vòng ôm chặt lấy hông tôi. Đầu em đội một cái mũ rộng vành, lắc lư lắc lư. Đôi môi em chúm chím cười. Thỉnh thoảng, khi quay đầu lại, tôi nhận ra trong mắt em có một điều gì lạ lắm. Con ngươi vẫn không cử động, nhưng trong đôi mắt người con gái xuất hiện một tia sáng nhỏ, lấp lánh vui tươi.
Đôi khi, lúc cùng nhau nằm trong căn phòng nhỏ cũ kĩ của tôi, em có hỏi:
– Anh có nghĩ em sẽ có cơ hội nhìn không?
Tôi không do dự nói:
– Có chứ!
Giọng em đều đều, không vui tươi như mọi khi nữa:
– Nhưng em đã đợi rất lâu rồi…
Cô gái nhỏ ấy của tôi, đã đợi rất lâu để có thể được nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình. Nhưng chờ đợi vô vọng quá. Em vui vẻ như vậy, tốt bụng như vậy, mộng mơ như vậy, tôi không biết có bao giờ em từ bỏ hi vọng của mình. Tôi buồn bã nhìn em. Thật may em không thấy được ánh mắt ấy của tôi.
***
Công việc hiện tại không còn đủ sức duy trì cuộc sống của tôi. Tôi tìm một công việc làm thêm trong quán Fastfood gần ngôi trường cấp ba. Làm ca đêm khá mệt, nhưng không còn cách nào khác.
Tối ấy khi ngồi một mình sau bàn thu ngân, tôi nhận ra hai người khách vừa bước vào. Chính là bố tôi và vợ của ông. Bố cũng nhanh chóng nhận ra tôi. Ông chỉ nhìn tôi chăm chú, sau đó quay mặt đi. Không một nụ cười, không một lời chào, chúng tôi gặp lại nhau như người xa lạ. Vợ bố vẫn cứ giữ cái dáng vẻ đỏng đảnh chua ngoa, cô thậm chí không nhận ra tôi. Những nỗi đau đã được vùi kín trước đó bỗng dưng quay trở lại với tôi như dòng nước lũ. Sợ rằng cứ đứng ở đây sẽ không cầm cự nổi mà gục xuống, tôi xin phép chủ quán cho về nhà sớm. Tôi lảo đảo bước ra cửa, lên chiếc xe máy cũ kĩ, nổ máy đi. Đường phố vắng tanh. Tiếng xe nổ trong đêm làm đầu óc tôi choáng váng. Mắt tôi mờ đi. Tôi loáng thoáng nhìn thấy hai ngọn đèn vàng chói mắt lao từ phía trước đến gần tôi, sượt qua tôi nhẹ như không. Người tôi bê bết máu nằm lặng trên nền đường lạnh lẽo. Vẫn chưa có ai nhìn thấy vụ tai nạn. Mắt tôi mở to, bàng hoàng. Một lúc sau, tôi không còn đau đớn nữa, chỉ thấy thân mình nhẹ bẫng. Tôi đã chết chưa? Có lẽ là chưa. Bởi tôi nhận thấy trái tim mình vẫn đập yếu ớt trong lồng ngực. Tôi không sợ chết, cũng không nuối tiếc, tại sao Thượng đế, hay Thần chết, hay cái gì cũng được, không mang tôi đi? Rồi tôi chợt nhận ra. Hóa ra từ lâu tôi đã có cho mình một mục đích sống, một điều gì đó làm tôi cố gắng, níu tôi ở lại với cuộc đời tôi vốn chán ghét. Và khoảnh khác này chính là lúc tôi thực hiện mục đích ấy. Tôi run rẩy lôi từ trong túi ra một mảnh giấy nát nhàu tôi đã có từ lâu. Trên giấy có ghi: “Bộ phận cơ thể bạn muốn hiến tặng sau khi chết.” Cầm bút một cách khó khăn, tôi khoanh tròn chữ “Đôi mắt” được in trên giấy. Bên dưới, tôi ghi rõ họ tên người tôi muốn hiến tặng, địa chỉ, số điện thoại. Tôi không chắc họ sẽ thực hiện tâm nguyện của tôi hay đặt tâm nguyện ấy đúng người. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho em, để cảm ơn em về những ngày tháng tươi đẹp em dành tặng tôi. Giống như một phép màu, ngay khi tôi dừng bút, cánh tay tôi mỏi rã rời. Tôi mặc cho nó thả mình rơi mạnh xuống đường. Cây bút lăn lông lốc. Tôi nắm chặt mảnh giấy trong tay. Tai tôi lùng bùng tiếng cười của em. Cuối cùng, tôi không nghe thấy gì nữa và khoảng không trước mắt tôi đen đặc lại. Tôi biết rằng: Tôi chết!...